Mọi người xung quanh bất giác mở to mắt.
Vương Trụ Thế hai mắt dán vào bình ngọc, cổ họng cuộn trào xuống, không kìm được nói: “Trời ạ, riêng bình ngọc này cũng đáng khá nhiều tiền!” “Hừm! Tất nhiên!” Nghiêm Hạo Truy nhận thấy phản ứng của mọi người, rất tự hào.
Sau đó, hắn khinh thường liếc nhìn Sở Quốc Thiên, đổ ra một cái ném vào trong miệng, tự đắc nhai: “Nhìn tiếp cái này đi!” “Đây là ngọc được các sư phụ luyện hóa sau trăm năm ngâm với nhiều loại thuốc tốt khác nhau.
Đeo trên người sẽ tu thân dưỡng tính, lại tăng sức đề kháng! Mùi thơm của thuốc thật sảng khoái, lưu lại cả đời.”
Nghe vậy, ai nấy đều nghền cổ, tranh nhau xem.
Vương Trụ Thế hưng phấn vươn cổ, nhìn thẳng đống thuốc, ánh mắt thèm muốn chỉ ước được nuốt vào trong bụng.
Nghiệm Hạo Truy chế nhạo Sở Quốc Thiên: “Vậy nên, anh chỉ là một tên nghèo kiết xác.
Đến quần áo còn không có cái nào tử tế, nhìn như rẻ rách.
Thật khiến người khác buồn cười.”
Giọng điệu của anh đầy mỉa mai, mọi người không khỏi nhìn lên nhìn xuống Sở Quốc Thiên.
Quả thực, trên người thanh anh ta trông không có vẻ gì là giàu có, như thể chỉ là công nhân.
Những bộ quần áo mà Nghiêm Hạo Truy mặc không hề bình thường, tất cả đều được làm thủ công, từ đầu đến chân ít nhất cũng vài chục triệu.
Sở Quốc Thiên nhìn dáng vẻ đắc thắng của Nghiêm Hạo Truy, trong lòng chỉ nghĩ rằng người này thực sự rất buồn cười, tuy rằng không phải người lòng dạ độc ác, nhưng hắn cũng là một tên nhà giàu ngốc nghếch thiển cận.
Sở Quốc Thiên nhìn Nghiêm Hạo Truy, hỏi: “Anh có tiền chứ gì? Nhìn bình ngọc cùng những viên thuốc trong đó, chúng trông rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc chỉ là thứ vô dụng, nó không có tác dụng như cậu nói.”
Nghiêm Hạo Truy nghe xong tức giận quay đầu lại: “Anh nói cái gì? Bình ngọc và thuốc là hàng thật.
Nếu anh không tin thì cho người tới kiểm chứng đi.
Sở Quốc Thiên sắc mặt không thay đổi nói tiếp: “Chẳng qua anh đúng là một tên chả biết gì nhưng lại giả vờ am hiểu, người ta nói cái gì cũng tin
Nghiêm Hạo Truy nghe thấy Sở Quốc Thiên đang chế giễu mình, cau mày nói: “Vậy nếu như đồ của ta có giá trị thật thì anh phải quỳ xuống nhận thua ngay tại chỗ, anh thấy thế nào?” “Được." Sở Quốc Thiên đã hứa, không thành vấn đề: “Đem độc dược nói thành thuốc chữa bệnh, dưỡng thân thể, duy trì sức khỏe.
Tôi cũng không biết nên nói cao nhân trong lời của anh thủ đoạn cao minh, hay nên nói là anh quá thông minh nữa"
Nghiêm Hạo Truy mặt đỏ bừng, cay cú quay đầu lại, hét vào mặt đám đông đang xem náo nhiệt xung quanh: “Ông chủ Lý, ông chủ Trương, hai người thẩm định xem dược liệu trong viên thuốc này có phải là thật không, còn cả bình ngọc hàng trăm tuổi này nữa.”
Hai người được gọi tên, có chút do dự nhìn nhau.
Việc xác định các thành phần của thuốc, bất kể dược liệu trong đó là thật hay giả đều là chuyện làm đắc tội người khác, xử lý không khéo còn có thể làm mất lòng người trong nghề.
“Cậu Nghiêm, kiến thức của chúng tôi cũng có hạn, thật sự không ngửi được.
Nghiêm Hạo Truy khịt mũi hét lên giận dữ: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết các người đang có tâm tư gì.
Gọi các người đến kiểm định, thì đến đây kiểm định tử tế.
Bất luận là thật hay giả, tôi sẽ không gây rắc rối cho các người! Nhưng nếu như các ông dám lừa tôi, một khi bị tôi phát hiện thì đến lúc đó tôi tuyệt đối không tha cho các ông” “Đừng đừng đừng, Cậu Nghiêm, đừng tức giận!” Hai người vội vàng tiến lên, sợ hãi nói.
Trong Ngõ Thuốc này, không ai dám xúc phạm Nghiêm Hạo Truy.
Trên dưới phải trái, hai ông chủ thận trọng cầm lấy lọ thuốc, xem xét kỹ càng một lượt..