“Một kỳ tích! Một kỳ tích! Đây chắc chắn là một kỳ tích y học! Một kỳ tích chưa từng có.” Giáo sư Mạc run rẩy.
“Giáo sư Mạc, bị sao vậy? Sao phản ứng của mọi người kỳ lạ vậy.
Tôi nhớ là tôi phát bệnh sau đó thì bất tỉnh, vậy các vị đã chữa bệnh cho tôi chưa?”
Tinh thần bà Quan không tệ, chỉ cảm thấy cả người mình đều rất khỏe mạnh, đã thật lâu bà không có tinh thần tốt đến như vậy, vẻ mặt tươi cười phở lở hỏi.
"Không phải đầu thưa bà, chúng tôi vẫn chưa chữa trị cho bà, chúng tôi chỉ kiểm tra cho bà thôi! Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy một trường hợp như của bà! Đó là một kỳ tích, chúng tôi cũng vô cùng kinh ngạc về điều này.”
Một bệnh nhân đã bị kết luận tử vong, đã nằm đó để người nhà đưa ra khỏi bệnh viện, kết quả mấy giờ sau lại được người nhà đưa trở lại bệnh viện, mà lại còn khỏe mạnh bình thường thế này!
Chuyện này là gì vậy?
Cả đời giáo sư Mạc cũng chưa từng gặp qua một chuyện nào như vậy.
“Hả?” Trên mặt bà Quan đầy vẻ hoang mang: "Vậy chuyện là như thế nào ?
Người bên cạnh vội vàng đi qua kể lại cho bà nghe chuyện đã xảy ra.
Lúc đó bà Quan mới hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, nhất là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bà đã từ trần.
"Làm sao vô duyên vô cớ tôi lại có thể thay đổi được như vậy?” Bà cụ không hiểu liền hỏi.
Rất nhanh sau đó không biết bà lại nghĩ đến chuyện gì, vội vàng ngồi dậy nhìn xung quanh hỏi: “Đúng rồi, Huệ Châu đâu? Huệ Châu của tôi đâu?”
Dứt lời, vẻ mặt của mọi người xung quanh đều trở nên hết sức lạ lùng.
Bà cụ Quan cau mày, cuối cùng ánh mắt nhìn vào người dượng của Huệ Châu, thấy phản ứng của mọi người bà ta lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt trầm xuống: “Mau gọi người đến đây, kêu người đi tìm Huệ Châu trở về cho tôi” “Vâng, vâng, thưa bà, chúng tôi sẽ đi ngay đây ạ.
Có người vội vàng trả lời.
Không đến nửa giờ sau Quan Huệ Châu và Quan Duẫn Mạnh đã cùng nhau đi vào phòng bệnh.
Dấu cái tát trên mặt Quan Huệ Châu vẫn còn chưa tan mất.
Sau khi hai người đi vào nhìn thấy bà cụ Quan đã tỉnh lại trên giường bệnh thì hai người họ vô cùng mừng rỡ.
“Bà!” Quan Huệ Châu nhào qua, hai mắt đỏ bừng.
“Huệ Châu, mặt của cháu làm sao vậy? Ai đánh cháu? Có chuyện gì xảy ra vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi cháu đã đi đâu?” Vẻ mặt bà Quan nghiêm túc hỏi.
Quan Huệ Châu do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu không nói gì, nhưng Quan Duẫn Mạnh thì không nhẫn nhịn nổi cơn tức vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận “Bà nội, chị họ bị chủ và những người khác đuổi ra khỏi nhà họ Quan.
“Cái gì?” Giọng của bà cụ Quan ngay lập tức cao hơn vài phần.
Khuôn mặt của đảm người nhà họ Quan đứng quanh giường lập tức đều trở nên rất khó coi.
Quan Duần Mạnh không hề do dự kể lại tất cả mọi chuyện.
“Lũ ác độc này, chúng mày là đồ khốn nạn!” Bà cụ Quan hét lên, chỉ tay vào mũi đám người kia: “Chúng mày cút khỏi nhà họ Quan ngay cho tao! Tao không muốn thấy chúng mày xuất hiện trong nhà họ Quan nữa! “Bà Quan, đừng mà! Chúng tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, đừng mà bà Quan, xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa.
Đám người vội vàng cầu xin.
Nhưng bà cụ đã không muốn nói thêm lời nào với bọn họ nữa, bà ta chỉ nhắm mắt lại.
Lần này thật sự trái tim bà ta đã hoàn toàn nguội lạnh, bà ta chỉ vừa mới qua đời” thì cả một đám người đã không thể nhịn nổi mà bắt đầu đấu tranh nội bộ, toàn là một lũ sâu bọ gây hại, bà ta còn giữ cái đám này lại làm cái gì?
Chờ cả đám người đã hoàn toàn tuyệt vọng rời đi bà Quan mới quay đầu nhìn về phía Quan Huệ Châu, trầm giọng nói: “Huệ Châu, cháu thành thật trả lời vấn đề của bà!" “Bà, sao vậy ạ?” Quan Huệ Châu đến gần bà Quan với đôi mắt đỏ hoe.
“Bà hỏi cháu, sau khi bà gặp chuyện không may có phải cháu đã cho bà uống thuốc của thần y Sở không? Bà Quan nghiêm túc hỏi..