“Chị họ! Đừng” Quan Duẫn Mạnh mở to mắt hét lên.
Vốn dĩ Quan Huệ Châu muốn phản đối chuyện này, nhưng khi cô ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của mọi người xung quanh, cô ta đành bỏ cuộc.
“Có thể để tôi nhìn bà nội sau được chôn cất yên ổn rồi sau đó mới đi được không?” Quan Huệ Châu siết chặt hai tay, thấp giọng nói.
"Không được, Huệ Châu cô đừng trách bậc cha chú chúng tôi độc ác, làm sao cô còn dám nói ra những câu đó? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hiện tại cô đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, cho nên cô phải lập tức rời đi!” Mặt người đàn ông trung niên trầm xuống, không cho phép cô phản đối lại.
“Nhưng mà trước khi tôi đi, chẳng lẽ mọi người cũng không thể đồng ý yêu cầu nhỏ của tôi sao?” Quan Huệ Châu ngẩng đầu.
“Quan Huệ Châu, bây giờ cô còn muốn ép chúng tôi hay sao?” Người đàn ông trung niên thấp giọng phẫn nộ nói.
Quan Huệ Châu bị quát mà run lên, một lúc lâu sau mới do dự đứng dậy, cúi đầu chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi cô ta vừa định bước ra khỏi nhà, đột nhiên có một tiếng họ vang lên.
Những người trong linh đường đột nhiên im lặng, không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Tiếng họ này lại có thể phát ra từ bên trong quan tài chưa đậy nắp lên trên.
Trong đêm khuya đen như mực không nhìn rõ năm đầu ngón tay, mỗi nơi bóng đen đều ẩn chứa những nguy hiểm chưa biết.
Cót két, cót két.
Tiếng phanh xe ô tô vang lên, cánh cổng của Y dược Thanh Di bị bao vây chặt chẽ bởi một lượng lớn ô tô.
Một nhóm đông người đội mũ mặc vest lập tức từ trong xe xông ra.
Những người này trong tay đều có súng, không nói một lời đã xông vào bên trong Y dược Thanh Di! “Các anh làm cái gì vậy? Dừng lại! Đây không phải là nơi các người có thể tùy tiện vào!”
Nhân viên bảo an trực đêm vội vàng kêu lên.
Nhưng bọn họ chưa kịp truy hỏi ra chuyện gì dang xảy ra cùng với chiếc xe đột nhiên xuất hiện kia thì nhân viên bảo an đã bị nhóm người mặc vest bất ngờ lao tới chế ngự, cướp đi thiết bị truyền tin, đánh ngất trên lan can.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra mau! Bảo vệ! Bảo vệ đầu nhanh tới bắt người!” Bảo an lớn tiếng hô hoán.
Nhưng bây giờ là đêm khuya vốn dĩ không có bao nhiều người.
Những người này lao lên tầng trên cùng Y dược Thanh Di với tốc độ nhanh nhất có thể.
Họ được đã được đào tạo bài bản, dường như mới nửa ngày đã đứng tại Y dược Thanh Di, tất cả những cánh cửa đóng kín đều bị họ phá ra trong nháy mắt.
Ngay cả khi không đi thang máy, cả nhóm vẫn trực tiếp lao thẳng lên tầng trên cùng một lúc.
Một lát sau, những người mặc vest đen này đã vây kín tầng trên cùng của tòa nhà.
Hầu như tất cả các lối đi và cửa ra vào đều bị chặn.
Äm!
Sau khi cánh cửa bị mở tung với một tiếng động lớn, nhóm người mặc đồ đen xông vào trong văn phòng.
Văn phòng tối đen như mực lập tức trở nên cực kỳ chật chội.
Tuy nhiên, họ vô cùng bất ngờ khi trong căn phòng tối đen có một người đang ngồi trước chiếc ghế dựa ở văn phòng và quay lưng về phía bọn họ.
Người này là Sở Quốc Thiên, anh dường như đã sớm đoán được những người này sẽ xuất hiện, nhưng chỉ là lẳng lặng ngồi vào vị trí, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn những người này.
Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có một chút dao động.
“Tôi còn nghĩ rằng các anh sẽ tới sớm hơn nữa chứ.
Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
Nhóm người áo đen dường như đều không ngờ sẽ gặp phải cảnh tượng này, thắc mắc nhìn nhau một lúc rồi không biết là ai hét lên: “Ra tay!”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cùng nhau rút súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Miệng súng tối bắn ra phía trước tia lửa chói måt.
Văn phòng mờ tối được chiếu sáng bởi ánh đèn không ngừng lập loè.
Một người đàn ông đầu hói đứng đối diện với tòa nhà
Y dược Thanh Di nhoẻn miệng, châm một điều thuốc rồi nhếch mép cười nói: “Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, tôi vốn nghĩ rằng bác sĩ Sở này có bản lĩnh gì đặc biệt nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có như vậy? Chẳng qua là đồ vô tích sự không có tài cán gì, lại còn thích khoe mẽ thôi!”.