“Thần y Sở, tôi biết thực lực của anh rất phi thường, nhưng anh còn trẻ, ông già này lấy cái tuổi già này ra khuyên anh một câu, trước khi làm nên suy nghĩ hậu quả.
Hôm nay tôi dám đến Hoan Châu, đương nhiên tôi không sợ anh, nếu như một người trong chúng tôi bị thương, thì người thân bạn bè của anh sẽ bị uy hiếp, nên bây giờ tốt hơn hết là anh nên suy nghĩ rõ ràng” Nam Cung Tú trầm giọng nói.
Đây đã là một mối đe dọa vô cùng rõ ràng rồi.
Chuyện Dược Các, Nam Cung Tú đã biết đến từ lâu, ông đã dám đến nhận cuộc hẹn từ Yên Kinh, làm sao ông ta có thể không có bất kỳ sự chuẩn bị nào?
Trên đường ông ta đến đây, thế lực của nhà họ Nam Cung đã tiến vào Hoan Châu rồi phân tán ra khắp nơi, chỉ cần ông ta có một tin tức, những người đó sẽ lập tức được phái tới.
Lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên đứng lên, nhưng chỉ với hành động đơn giản này, mọi người trong nhà họ Nam Cung không khỏi trở nên căng thẳng.
Chỉ thấy Sở Quốc Thiên trầm mặt đi về phía vệ sĩ vừa lên tiếng.
“Anh, anh muốn làm gì?” Vệ sĩ cau mày, vô thức hét lên.
"Dừng lại! Chẳng nhẽ anh muốn động thủ với tôi sao?"
Khi những người còn lại trong nhà họ Nam Cung nhìn thấy điều này, họ đều đứng chắn trước mặt Sở Quốc Thiên.
Nam Cung Tủ hơi nghiêng đầu hỏi: “Sao? Thần y Sở, anh định làm à?" “Tôi có hai lựa chọn ở đây." Sở Quốc Thiên khàn giọng nói.
“Hai sự lựa chọn là gì?” Nam Cung Tủ nhìn anh, khó hiểu hỏi.
“Một, giao người này cho tôi xử lý.
Hai là, nếu không phối hợp, tất cả những người ở đây đều chết” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng cười chói "Phụt ha ha ha..."
Cả căn phòng như rung lên vì tiếng cười.
Mọi người trong nhà họ Nam Cung đều phá lên cười, có người còn cười chảy cả nước mắt.
Ngay cả Nam Cung Tú và Tất Việt Phương cũng không nhịn được cười.
Một lúc lâu sau, mọi người mới vừa nói vừa cười.
"Thắng ngốc này đang nói đùa gì vậy?" "Hắn có thể khiến cho tất cả chúng ta ở chỗ này đều chết? Nói năng lớn gan như thế sao?" "Cho dù có thực sự động thủ thì phía hắn cũng chỉ có hai người.
Có thể đấu với chúng ta sao?" "Chúng ta không phải gia tộc thần y, nhưng từ nhỏ đã được huấn luyện! Đúng là ngựa non háu đá.
Đám người nhà họ Nam Cung chế giễu tai...
Nam Cung Tú và Tất Việt Phương liếc nhau, hừ lạnh, “Thần y Sở, anh đang đùa tôi à?"
Sở Quốc Thiên không nói lời nào.
Hạ Thế Bắc bên cạnh bình tĩnh lấy điện thoại di động
Trong vài giây...
Một tiếng động lớn, cánh cửa biệt thự đột nhiên bị đạp tung ra, sau đó rất đông người mặc đồ đen xông vào, trên tay cầm một khẩu súng lục màu đen nhằm thẳng vào đảm người nhà họ Nam Cung.
Nụ cười trên mặt mọi người lập tức cứng lại.
“Tôi không có tâm trạng nói giỡn!” Sở Quốc Thiên giễu cợt nói, ánh mắt lạnh lùng.
Đây là người của Dương Cảnh và Hạ Thế Bắc, đã được Hạ Thế Bắc sắp xếp từ sớm, chỉ cần một ánh mắt của Sở
Quốc Thiên, Hạ Thế Bắc sẽ ra hiệu để họ xông vào.
Tất cả những người trong gia tộc Nam Cung đều là người học võ, nếu xung quanh họ là những vệ sĩ bình thường, cho dù có súng, có lẽ họ cũng sẽ không để mắt tới.
Nhưng lần này thì khác, vì có hàng trăm vệ sĩ vây quanh.
Chưa kể trong số đó có những quân nhân đã về hưu, thậm chí còn có cả những tên lính đánh thuê mạnh mẽ, chỉ riêng con số đã khiến họ chết lặng.
Trong trường hợp này, cho dù có thân thủ giỏi đến đâu cũng không thể chịu nổi một số lượng người lớn như vậy.
Hơn nữa, những người này dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng là máu thịt, làm sao có thể chịu được đạn!.