Edit: Tiểu Màn Thầu
Sau khi leo núi trở về vẫn còn sớm, Bạch Uyển Uyển về nhà thay quần áo, bắt tay chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng bếp, dì giúp việc đã sớm giúp cô mua xong nguyên liệu cần thiết và rửa sạch.
Bạch Uyển Uyển bới tóc lên, rồi xắn tay áo, tiến hành chế biến các nguyên liệu.
Hôm nay cô đi cúng bái thần Phật, cho nên cô chuẩn bị nấu các món chay.
Đợi Hoắc Chi An tan làm trở về, Bạch Uyển Uyển đã làm xong tất cả món ăn.
Hoắc Chi An nhìn thức ăn trên bàn nhíu mày, “Tất cả món này đều do em nấu sao?”
Bạch Uyển Uyển gật đầu, “Vâng, hôm nay em đi bái Phật, em muốn ăn chay.”
Vẻ mặt Hoắc Chi An ngưng đọng, giọng nói có chút kinh ngạc vui mừng: “Vì anh hả?”
Từ trước đến nay anh không tin những điều này. Nhưng nếu Bạch Uyển Uyển làm vì mình, nó lại có một ý nghĩa khác.
Bạch Uyển Uyển mỉm cười, “Đúng vậy. Giáo viên trong văn phòng bọn em nói nơi đó rất linh.”
Hoắc Chi An khóe môi hơi cong lên, một tay kéo người vào lòng, “Uyển Uyển, sau khi em quay về khoảng thời này giấc ngủ của anh rất bình thường.”
Bạch Uyển Uyển nghe hiểu ý tứ của anh, mím môi, vuốt nhẹ lưng anh dịu dàng nói: “Em biết rồi. Rửa tay ăn cơm thôi.”
Sau khi ăn xong, Hoắc Chi An đứng ở bồn rửa chén trong phòng bếp rửa chén dĩa.
Bạch Uyển Uyển nhìn anh bỏ chén đũa vào máy rửa bát, từ phía sau ôm lấy eo anh, mặt dán lên lưng anh.
Chỉ dùng cánh tay đo, cô đã cảm nhận rõ ràng Hoắc Chi An so với trước kia gầy hơn rất nhiều, vòng eo cũng nhỏ lại một chút.
Động tác của Hoắc Chi An cứng đờ, bàn tay phủ lên tay cô, “Làm sao thế?”
Đối với việc cô chủ động thân mật, anh ngoài kinh ngạc ra còn có chút không quen.
Bạch Uyển Uyển lắc đầu, trong lòng chua xót: “Chỉ muốn ôm anh một lúc thôi.”
Hoắc Chi An chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen dao động.
Anh nâng cằm Bạch Uyển Uyển lên, nhìn nhau trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, cúi người hôn xuống.
Bạch Uyển Uyển nâng cao cằm lên, cố gắng phối hợp với nụ hôn của anh.
Hơi thở của Hoắc Chi An dần trở nên nặng nề, bế Bạch Uyển Uyển lên đi vào phòng ngủ đặt cô lên giường.
Nụ hôn không dừng lại, khẽ thở hổn hển, giọng nói của anh trầm khàn hỏi: “Có thể không?”Bạch Uyển Uyển “Ừ” một tiếng, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh.
Động tác của Hoắc Chi An lập tức trở nên mất trật tự.
Quần áo rơi lả tả trên mặt đất, cánh tay dài của anh duỗi ra, mở tủ đầu giường lấy bao. Khóe mắt nhìn thấy Bạch Uyển Uyển đang quan sát động tác của mình, anh vội vàng giải thích: “Anh không phải….Anh đang uống thuốc, hiện giờ không thể sinh em bé….”
Bạch Uyển Uyển đã cắt ngang lời nói của anh nói: “Em biết mà.”
Sau khi mình quay về, anh sợ làm mình nổi giận, vẫn luôn không chịu phát sinh quan hệ lần nào nữa.
Hiện giờ anh lại sợ mình hiểu lầm, vội vàng giải thích nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Trong mắt Bạch Uyển Uyển chợt nóng lên, cô nhẹ nhàng tiến lại, hôn lên một bên mặt cứng ngắc của anh.
“Anh không muốn sinh con cũng không sao.” Giọng nói của cô nhẹ tựa lông vũ, “Em chỉ hy vọng anh khỏe mạnh mà thôi.”
Nếu như anh nói sớm với mình một chút, chuyện sẽ không biến thành như thế này.
Giọng nói của Hoắc Chi An cứng ngắc: “Thật sao?”
Bạch Uyển Uyển ôm lấy anh, nhắm mắt lại hôn lên môi anh, hàng lông mi khẽ run run, giọng nói rất nhẹ: “Em yêu anh…”
Thân thể Hoắc Chi An lập tức cứng đờ, cuối cùng anh không thể kìm nén được luồng nhiệt trong nội tâm, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, lòng bàn tay khẽ run ôm lấy khuôn mặt tinh xảo của cô, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cô…
Lúc này đây, sự kiên nhẫn của Hoắc Chi An tốt đến bất ngờ, sau đó ở trong phòng tắm muốn một lần nữa.
Hai người quay trở lại giường đã gần rạng sáng.
“Uyển Uyển, em có thể nói lại một lần nữa không?” Hoắc Chi An ôm Bạch Uyển Uyển, đôi môi áp sát bên tai cô.
Bạch Uyển Uyển vô cùng mệt mỏi, mí mắt gần như mở không lên, nhưng cô vẫn thuận theo lời anh, giọng nói khàn khàn: “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu.” Hoắc Chi An thấp giọng nói, ngón tay vuốt dọc theo tóc cô, nhịn không được hôn lên cái trán trơn bóng của cô: “Ngủ ngon.”
*
Với sự chăm sóc cẩn thận và đồng hành của Bạch Uyển Uyển, mối quan hệ giữa hai người càng trở nên tốt hơn, việc điều trị bệnh của Hoắc Chi An diễn ra rất thuận lợi.
Lúc biết tin Mục Noãn Tô mang thai, Hoắc Chi An đã ngừng thuốc được một khoảng thời gian.
Nhà họ Hoắc có thêm thành viên mới, tất cả mọi người trong nhà đều rất vui mừng.
Tảng đá trong lòng Bạch Uyển Uyển cũng rơi xuống. Ít nhất, đứa bé này được sinh ra, cô chồng không còn đặt tinh lực lên người bọn họ nữa.
Sau khi Đậu Đậu được sinh ra, Bạch Uyển Uyển và Hoắc Chi An mang theo lễ vật đi thăm hai mẹ con Mục Noãn Tô.
Bé con thừa hưởng giá trị nhan sắc cao của ba mẹ, nhóc con từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên trông rất đáng yêu, có thể nhìn ra ngũ quan của cậu nhóc giống y hệt Hoắc Chi Châu.
Mục Noãn Tô để cho Bạch Uyển Uyển thử bế Đậu Đậu.
Bạch Uyển Uyển cẩn thận từng li từng tí bế cậu nhóc quấn trong chiếc khăn, khóe môi của Đậu Đâu hơi nhếch lên, trông như đang nở một nụ cười.
Trái tim của Bạch Uyển Uyển thoáng chốc tan chảy.
Thiên sứ nhỏ thật đáng yêu, vứa trắng vừa mềm.
Hoắc Chi An ở một bên lẳng lặng nhìn Bạch Uyển Uyển và Đậu Đậu, rũ mắt xuống.
“Anh xem này, cậu nhóc lớn lên giống hệt Chi Châu.” Bạch Uyển Uyển bế Đậu Đậu đến trước mặt Hoắc Chi An, “Có đúng không?”
Hoắc Chi An nhíu mày nhìn cậu nhóc con trước mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Rất giống.”
Nhìn thấy khóe môi Đậu Đậu lại cong lên, Bạch Uyển Uyển kinh ngạc vui mừng nói: “Cậu nhóc đang cười với anh đấy.”
Trước mắt Hoắc Chi An lờ mờ hiện lên dáng vẻ em trai Hoắc Chi Châu khi còn bé, giây tiếp theo nhìn Đậu Đậu cũng thuận mắt hơn nhiều.
Hóa ra anh không chán ghét trẻ con cho lắm.
Bản thân mình đã ngừng thuốc được một năm, sau khi kiểm tra tất cả đều bình thường, có lẽ đã đến lúc rồi.
Buổi tối, Hoắc Chi An chủ động đề nghị: “Uyển Uyển, chúng ta sinh một đứa con đi.”
Bạch Uyển Uyển giật mình, sau đó lắc đầu, “Em không muốn anh vì em mà miễn cưỡng chính mình…”
Hoắc Chi An tiến đến gần cô, “Uyển Uyển, anh không còn trẻ nữa…”
Anh lại nói đùa, “Anh còn muốn sau này cùng con trai đá bóng đấy. Cho anh một cơ hội, nhé?”
Chóp mũi của Bạch Uyển Uyển ê ẩm, mỉm cười nhẹ giọng đồng ý: “Vâng.”
…..
Lúc Đậu Đậu hơn một tuổi, Bạch Uyển Uyển mang thai.
Trong xã hội hiện đại mà nói, 33 tuổi cũng không tính là sản phụ lớn tuổi.
Nhưng thân thể Bạch Uyển Uyển luôn mảnh mai, Hoắc Chi An không khẩn trương không được, cô giống như một động vật quý hiếm cần được bảo vệ.
Mỗi ngày đi làm đưa đón còn không nói, ngay cả ở trong nhà cũng vậy, những việc lặt vặt như giặt đồ phơi quần áo anh cũng hận không thể tự mình ra tay.
Bạch Uyển Uyển đối với chuyện này dở khóc dở cười.
May mắn chính là, trong lúc cô mang thai một chút triệu chứng cũng không có. Ngoại trừ cái bụng dần dần to lên, cô và trước kia gần như không có gì khác biệt.
Đông đi Xuân đến, cô bước vào thời kỳ dự sinh.
Vào một ngày mùa Xuân hoa nở, con gái của bọn họ ra đời.
Hoắc Chi An muốn vào phòng sinh cùng cô, nhưng Bạch Uyển Uyển kiên trì không cho.
Cô sợ anh nhìn thấy dáng vẻ khi mình sinh con, anh lại lần nữa sinh ra kháng cự với trẻ con.
Sau khi rời khỏi phòng sinh, Bạch Uyển Uyển nhìn thấy Hoắc Chi An đôi mắt đỏ hoe tiến đến, không ngừng hôn lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô.
Cô yếu ớt nở một nụ cười, bàn tay quơ quơ bị anh bắt lấy, giọng nói rất nhỏ rất nhẹ: “Em không sao, đừng lo lắng.”
Hoắc Chi An “Ừ” một tiếng, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô, “Anh yêu em.”
Bạch Uyển Uyển đã tiêu hao hết sức lực, chưa nói được mấy câu thì ngủ mất.
Đợi cô tỉnh dậy đã là xế chiều.
Trong căn phòng đơn yên tĩnh, Hoắc Chi An ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, yên lặng nhìn cô, dưới mắt xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, bên mép mọc đầy râu.
Bạch Uyển Uyển cong môi, mỉm cười.
“Cảm thấy thế nào? Có muốn ngủ một lúc nữa không?” Hoắc Chi An khẩn trương hỏi.
Bạch Uyển Uyển lắc đầu, “Em không sao, đừng lo lắng. Bé con của chúng ta thật ngoan.”
Hoắc Chi An “Ừ” một tiếng, đưa mắt nhìn bé con đang ngủ say trong nôi, “Con gái của chúng ta nhất định sẽ lanh lợi xinh đẹp giống như em.”
“Chi An.” Bạch Uyển Uyển nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Chi An khẽ giật mình, “Cảm ơn anh chuyện gì?”
Bạch Uyển Uyển mỉm cười lắc đầu, “Nói tóm lại là cảm ơn anh.”
Lúc 21 tuổi cô gặp được Hoắc Chi An, cô cảm thấy nhất định là ông trời đang trêu đùa cô.
Sau mười ba năm, ngày hôm nay cô lại cảm thấy vô cùng biết ơn.
Hoắc Chi An đã bù đắp tất cả tình thân cùng sự quan tâm cưng chiều mà cô thiếu thốn khi còn bé, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.
“Thực sự cảm ơn em, đã luôn ở bên cạnh anh…” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Chi An vang bên tai.
Bạch Uyển Uyển mỉm cười nhìn cơn gió xuân bên ngoài cửa sổ càng thêm dịu dàng hơn, khóe mắt đuôi mày đều mang theo hạnh phúc nhàn nhạt.
—-“Vâng.”
HOÀN TOÀN VĂN