Edit: Tiểu Màn ThầuCô còn nhớ rõ, ngày hôm ấy Hoắc Chi An vội vàng quay về nhà, vẻ mặt kinh hoảng nhìn vào hộp thuốc trong tay mình.
Bạch Uyển Uyển tức giận đến mức ném hộp thuốc xuống đất.
Từ đó về sau, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Không đúng, nói chính xác hơn chính là cô đơn phương chiến tranh lạnh.
Bề ngoài Hoắc Chi An phong lưu không thích bị trói buộc, nhưng thực chất bên trong là người cường thế bá đạo.
Tuổi của anh càng lúc càng lớn, người đàn ông từng trải và có kinh nghiệm sẽ ít khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài.
Hoắc Chi An xin lỗi cô, giải thích rằng bản thân mình chỉ vì lo lắng cho thân thể cô mà thôi.
Lời giải thích này Bạch Uyển Uyển không tài nào tiếp thu được.
Quả thực là buồn cười.
Bản thân mình vì chuyện không thể mang thai luôn phải chịu đựng những ánh mắt đặc biệt của những thân thích trong nhà. Áp lực cô phải chịu nhiều bao nhiêu anh có biết không?
Cô vẫn luôn cho rằng do thân thể mình không khỏe, cho nên lúc nào cũng cảm thấy áy náy với anh. Nhưng bây giờ anh lại nói cho cô biết, trong chuyện này còn có một phần công lao của anh!
Hoắc Chi An cũng biết mình đã làm sai, lập tức ném thuốc đi, còn thề rằng bản thân mình không bao giờ uống nó nữa.
Bạch Uyển Uyển chỉ lắc đầu, cảm thấy thật vớ vẩn.
Mấy ngày qua, ban đêm hai luôn chia giường ra ngủ.
Bạch Uyển Uyển dần dần nghĩ thông suốt.
Đối với Hoắc Chi An mà nói, e rằng bản thân anh thực sự không muốn có con. Cho dù là vì lo lắng cho thân thể của mình hay ham chiếm giữ đối với cô hoặc nguyên nhân nào khác, nói tóm lại anh chính là không muốn có con.
Cô bỗng nhiên nhớ đến trong lúc hai người yêu nhau, cô đã từng có một giấc mơ ngọt ngào về cuộc sống hôn nhân sau này.
Khi đó, bọn họ đang ở trong khu vườn phía sau căn biệt thự riêng của Hoắc Chi An. Anh ôm cô ngồi trên xích đu, hai dây xích đu chậm rãi đung đưa, trong không khí tràn ngập hương thơm hoa cỏ.
Cô nói rằng, sau khi kết hôn muốn sinh một trai một gái, con trai thông minh con gái nhu thuận. Anh sẽ dạy con trai đạp xe, cô sẽ dạy con gái viết chữ đọc sách.
Hoắc Chi An ngập ngừng một lúc, cười nói được. Rồi bế cô xuống, đặt trên bãi cỏ mà hôn cô.
Giọng nói khàn khàn lại mập mờ: “Vậy thì lúc nào chúng ta mới có thể sinh con, hả?”
Lúc ấy mặt cô đỏ bừng, đơn giản bị nụ hôn của anh khiến chủ đề này trôi qua.
Hiện giờ nhớ lại, cô mới dần dần nhận ra mỗi lần nói đến chuyện sinh con, trên mặt anh lại hiện lên một tia mất tự nhiên, hơn nữa trong mắt cũng lộ ra sự phức tạp.
Những hình ảnh này từng bị cô xem nhẹ, nhưng hiện giờ nó từng chút từng chút đọng lại trong đầu cô, lúc này cô mới chậm chạp nhận ra.
Nếu cả hai không thể đạt được sự thống nhất trong phương diện này, tốt hơn là nên tách ra.
Đề cập đến chuyện ly hôn không phải là tâm huyết dâng trào, mà là đã suy nghĩ tường tận.
Bạch Uyển Uyển cũng biết Hoắc Chi An nhất định sẽ không thể tiếp nhận chuyện này. Biểu hiện bây giờ của anh không nằm ngoài dự liệu của cô, cho nên cô cũng không quá thất vọng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Bạch Uyển Uyển mở quyển sách [Sưu thần ký] ra. Cô có thói quen trước khi đi ngủ sẽ đọc sách một lúc rồi mới đi ngủ.
Lúc còn trẻ cô sợ thần sợ quỷ, rất kháng cự đối với những quyển sách như vậy, ngược lại hiện giờ cô lại thích những quyển tiểu thuyết cổ đại này, còn xem một cách say mê.
Lúc Hoắc Chi An đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bạch Uyển Uyển vẫn đắm chìm trong quyển sách, nhất thời không phát giác ra anh đi vào.
Cô mặc một thân váy ngủ tơ tằm màu vàng nhạt, cổ tay áo hơi rộng lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn cùng cổ tay, mái tóc đen dài phủ trên vai, thần sắc trên khuôn mặt chăm chú. Ngọn đèn trên đầu giường mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cô, dưới hàng lông mi cong vút là một quầng thâm mờ nhạt.
Trong phòng thoang thoảng mùi tinh dầu oải hương, ánh đèn vàng ấm áp khiến cô trông dịu dàng hơn.
Trước kia Hoắc Chi An yêu nhất chính là dáng vẻ dịu dàng và yên tĩnh này, nhưng hiện giờ anh chỉ cảm thấy khó lòng tiếp nhận nó.
Tại sao sau khi cô đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, vẫn còn có thể bình tĩnh đến lạ thường?
Vậy anh thì sao?Hoắc Chi An gắt gao kìm nén xúc động muốn nghiêm túc chất vấn của mình, chậm rãi đi về phía đầu giường.
Một bóng đen cao lớn đứng chắn ngọn đèn, Bạch Uyển Uyển khẽ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đầy tơ máu của Hoắc Chi An.
Bạch Uyển Uyển đóng quyển sách lại, nhẹ nhàng đặt nó lên tủ đầu giường.
Khóe môi cô mấp máy, khổ sở nói: “Anh đến đây tìm em để nói chuyện ly hôn à?”
Chỉ một câu ngắn gọn, lại đơn giản xé nát lớp ngụy trang trên khuôn mặt Hoắc Chi An.
Anh nắm chặt hai tay thành đấm, cơ bắp trên cánh tay căng lên, ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt căng chặt như muốn nứt toạt.
“Uyển Uyển.” Giọng nói khàn khàn không thôi, giống như sỏi đá bị nghiền nát, “Không phải anh đối xử với em rất tốt sao?”
Anh cúi người, từng chút từng chút tiến gần đến thân thể cô.
Bạch Uyển Uyển dựa lưng vào đầu giường, không thể lui được, chỉ có thể ngồi thẳng người dậy, cứng ngắc đối mặt với anh.
Tay Hoắc Chi An chạm vào cằm cô, dùng ngón tay thô ráp vuốt nhẹ phần cằm nhọn.
Bạch Uyển Uyển cố giả vờ bình tĩnh, nhưng thân thể không bị khống chế lại nghiêng sang một bên, vô thức muốn tránh né.
Đôi mắt Hoắc Chi An nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô, im lặng một lúc lâu bỗng nhiên nở nụ cười.
Anh hơi lui người ra, giơ tay cởi nút áo của mình.
“Làm gì vậy?” Trên khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Uyển Uyển lộ ra một tia bối rối.
Hoắc Chi An thuận tay ném quần áo trên mặt đất, giọng nói trầm thấp: “Không phải muốn sinh con sao? Chúng ta bây giờ sinh ngay…”
Không đợi Bạch Uyển Uyển lên tiếng, anh đã bóp chặt cằm cô chặn môi cô.
Không bao lâu sau, Bạch Uyển Uyển đã thở hổn hển.
Bởi vì lo lắng cho thân thể của cô, ở phương diện này Hoắc Chi An luôn luôn dịu dàng, rất quan tâm đến cảm thụ của cô.
Đây là lần đầu tiên anh mạnh mẽ như thế, bá đạo hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Sau khi kết thúc, anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, không ngừng hôn lên vành tai non mịn trắng nõn của cô.
“Uyển Uyển, anh nói cho em biết. Có một số chuyện không nên nhắc đến, có biết không?” Giọng nói của Hoắc Chi An mang theo lười biếng sau khi thỏa mãn, lại còn có ý cảnh cáo.
“Kể cả chuyện anh không muốn có con sao?” Giọng nói của Bạch Uyển Uyển rất rõ ràng, bay bổng trong không gian yên tĩnh.
Động tác của Hoắc Chi An dừng lại, anh quay người Bạch Uyển Uyển lại, nhíu mày thật chặt: “Có ý gì?”
Chóp mũi Bạch Uyển Uyển cay cay, giọng nói vô thức mang theo sự nghẹn ngào: “Thực ra anh căn bản không muốn có con đúng không? Nói cái gì mà lo lắng cho thân thể của em, anh vốn kháng cự chuyện sinh con!”
Sắc mặt Hoắc Chi An rất khó coi.
Bạch Uyển Uyển nức nở, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh làm với mình, cảm giác tủi thân càng nhiều hơn: “Anh không muốn sinh, trước khi kết hôn nên nói rõ ràng. Nếu, nếu…”
“Nếu cái gì?” Cánh tay Hoắc Chi An đang đặt ngang eo cô dần dần siết chặt, ngay cả mấy chữ này cũng phát ra từ trong kẻ răng.
Quả thực bầu không khí cứng ngắc đến mức khiến cho người ta không thể hít thở nổi.
Bạch Uyển Uyển kiên trì, hai hàng nước mắt chảy ra, “Nếu như em biết rõ, anh vốn không có ý định sinh con, em, em sẽ không ở bên cạnh anh —”
Những chữ còn sót lại đã biến mất trong nụ hôn mạnh bao gấp gáp của Hoắc Chi An.
Anh không muốn nghe!
Sẽ không? Sẽ không kết hôn với anh?
Trái tim anh vô cùng đau đớn, lời nói của cô như một con dao cứa vào da thịt anh, từng chút từng chút một, giống như hình phạt lăng trì.
Cánh tay ôm eo cô càng ngày càng dùng sức, Bạch Uyển Uyển thấp giọng nức nở, nhỏ giọng kêu đau.
Mạch máu trong cơ thể Hoắc Chi An đều thình thịch nhảy lên, dây thần kinh trong đầu như bị ai kéo đứt, đầu đau đến muốn nổ tung.
Đau đớn à?
Cô có thể chịu đựng được một phần mười nỗi đau của mình không?
“Uyển Uyển, anh thực sự không nên đối xử tốt với em như vậy.” Trước khi rời đi, Hoắc Chi An cứng rắn bỏ lại một câu như thế.
Ngày hôm sau, Bạch Uyển Uyển bị hạn chế quyền tự do.
Hành tung của cô luôn được kiểm soát chặt chẽ, đi ra ngoài đều có tài xế đưa đón, cô đi ra ngòai bao lâu, tài xế sẽ chờ bấy lâu.
Cuộc sống của Bạch Uyển Uyển tương đối đơn điệu, ngày thường nơi cô đến nhiều nhất chỉ có trường học và thư viện thành phố.
Thầy trò đại học C dần dần phát hiện ra, sau khi chiếc xe sang trọng quen thuộc kia đưa cô giáo Bạch dạy khoa lịch sử đến trường vẫn như trước không hề rời đi, mà nó sẽ đậu ở bãi đậu xe dưới lầu khoa lịch sử, siêng năng chăm chỉ chờ cô giáo Bạch tan làm rồi đưa cô về nhà.
Buổi tối, Hoắc Chi An cố gắng thoái thác những bữa tiệc xã giao để ăn cơm cùng Bạch Uyển Uyển.
Anh nói nói cười cười, nhưng không nhận được nhiều hồi đáp từ Bạch Uyển Uyển.
Bạch Uyển Uyển là một người phụ nữ như vậy, cô sẽ không đỏ mặt tía tai cãi nhau, cũng sẽ không đập chén hay đồ vật. Trải qua thời gian giáo dục lâu dài, cô chỉ biết âm thầm tức giận, dùng sự lãnh đạm biểu đạt mình không vui.
Càng như thế, Hoắc Chi An càng muốn nhìn thấy những mặt khác của cô.
Bình thường anh không thể làm gì với cô, điều này được thể hiện nhiều hơn khi trên giường. Có đôi lúc, cô không kiềm chế được thấp giọng nức nở nghẹn ngào, nhỏ giọng cầu xin anh tha thứ.
Hoắc Chi An cảm thấy bản thân mình có lẽ bị bệnh rồi.
Hôm nay, sau khi tài xế đưa Bạch Uyển Uyển đến trường học, theo thường lệ sẽ gọi điện thoại báo cáo với Hoắc Chi An.
Hoắc Chi An chỉ hỏi hai câu đã cúp máy, ngồi ở bàn làm việc yên lặng cả nửa ngày, rồi châm một điếu thuốc.
Thân thể của Bạch Uyển Uyển yếu ớt, cổ họng cũng mẫn cảm, sau khi ở bên cô, Hoắc Chi An rất ít khi hút thuốc.
Nhưng kể từ hai ngày trước bắt đầu phá giới, cơn nghiện thuốc lá của anh dường như đã quay lại.
Hoắc Chi An nhíu mày, đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi thật sâu, tàn lửa đỏ rực nơi đầu thuốc dần dần biến mất, một vòng khói trắng lơ lửng trong không trung.
Cho đến tận bây giờ, anh thực sự cũng không hiểu tại sao lúc trước mình lại sử dụng thuốc tránh thai dành cho nam giới.
Mọi người đều nói rằng anh là con trai lớn nhà họ Hoắc, thiên chi kiều tử, rồng trong loài người. Nhưng ít người biết rằng, con rồng như anh 20 năm trước lại giống như một con chó bị rơi xuống nước không thể nào ngoi lên.
Từ nhỏ anh đã được ba đưa đến trường học quý tộc, người học ở đó không phú cũng quý, kèm theo đó chính là sự phân chia giai cấp và so sánh giàu nghèo rõ rệt.
Lúc ấy anh chỉ là một học sinh tốt sống khiêm nhường, có hai ba người bạn chí cốt, sinh hoạt học tập thuận buồm xuôi gió. Bước ngoặt của sự việc xuất hiện là khi việc ngoại tình của mẹ anh bị bại lộ.
Những đứa trẻ mười mấy tuổi đầu, chỉ thích thể hiện lại còn tuổi trẻ bồng bột. Rất nhiều người dựa vào cái cớ tuổi trẻ khinh cuồng này mà thể hiện ác ý với anh.
Trong khoảng thời gian đó, anh chịu đủ các sự chế giễu của bạn cùng lớp. Sau lưng chỉ trỏ cũng không là gì, với những lời cười nhạo bâng quơ ở trước mặt mọi người, những nam sinh trong lớp hết người này đến người khác cứ thích đùa dai.
Mỗi ngày đến trường, anh đều phải cẩn thận kiểm tra bàn học của mình, nếu không kiểm tra trước mà ngồi xuống sẽ có cây kim giấu ở nơi nào đó chờ anh giẫm vào.
Lúc ăn cơm, anh phải đề phòng nghiêm ngặt không để người khác có cơ hội nhổ nước miếng vào trong hộp cơm của mình.
Trong giờ học thể dục, mượn cớ chơi bóng để xô đẩy chen lấn lại càng không thể thiếu.
……..
Có lẽ chính từ thời điểm đó, một người học sinh tốt như anh bắt đầu gia nhập vào một băng nhóm ở trong trường, hút thuốc uống rượu đánh nhau, bất cứ việc hư hỏng nào cũng làm. Khi anh có thể một mình mà chọi năm người, mặt mũi toàn máu đánh cho cái người đã từng cười nhạo anh nằm rạp trên mặt đất, từ đó về sau không ai dám khi dễ anh nữa.
Anh luôn cảm thấy bản chất con người rất xấu xa. Từ trước đến nay anh không có cảm tình với trẻ con, nhất là những Tiểu Bá Vương nghịch ngợm hay bắt nạt người khác.
Trước khi gặp Bạch Uyển Uyển, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con.
Dù sao anh vẫn còn một người em trai ruột có thể giúp nhà họ Hoắc nối dõi tông đường, bản thân mình cứ cà lơ phất phơ trải qua ngày tháng là được rồi.
Nhưng sau khi kết hôn với Bạch Uyển Uyển, anh theo bản năng bài xích chuyện sinh con, thứ nhất là vì thân thể của Bạch Uyển Uyển, thứ hai là vì nguyên nhân trong lòng anh.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết lý do nào chiếm nhiều hơn.
Trong làn khói trắng quẩn quanh, khuôn mặt Hoắc Chi An trở nên mờ ảo.
“Hoắc tổng, Hoàng tổng của bất động sản Quý Thành đến tìm ngài.”
Mãi đến khi cuộc điện thoại nội bộ gọi đến, Hoắc Chi An mới dập điếu thuốc.
“Mời anh ta đến phòng tiếp khách.” Anh thản nhiên nói.
“Vâng, Hoắc tổng.”
“Đợi một chút –” Hoắc Chi An đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại phân phó, “Đặt một đóa hoa bách hợp gửi đến đại học C.”
Jenny vâng một tiếng, sau khi gọi điện thoại cho cửa hàng bán hoa xong, Amy ngồi bên cạnh tỏ vẻ hâm mộ.
Amy chợt nhận ra.
“Hoắc tổng lại tặng hoa cho vợ à?”
“Hôm nay là hoa bách hợp, hôm qua thì là hoành thánh của Trần Ký, hôm kia là cơm dứa Hong Kong…” Jenny nhớ rõ như lòng bàn tay, lại thở dài, “Ông trời ơi, nếu bạn trai của tôi có một nửa sự quan tâm tôi như thế, tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”
Amy vào công ty lâu hơn Jenny một chút, cũng nghe qua được nhiều chuyện, nhỏ giọng tám chuyện: “Bỏ ra nhiều tâm tư theo đuổi như vậy, có thể không dụng tâm sao? Tôi vào công ty đã hơn 3 năm, Hoắc tổng vẫn luôn như thế này.”
“Cho nên những tin đồn bên ngoài đều là thật sao?” Jenny kéo ghế ngồi cạnh Amy, nói nhỏ: “Dưa trên mạng nói rằng Hoắc tổng yêu vợ của mình ngay cái nhìn đầu tiên, phải theo đuổi rất lâu mới theo đuổi được. Ngay cả bách hóa Đông Tân của chúng ta đều dựa theo sở thích của vợ Hoắc tổng mà trang trí thành phong cách dân quốc.”
Amy nhíu mày, vô cùng thần bí gật đầu.
Jenny không dám tin hít vào một hơi, “Tôi càng hiếu kỳ với bà chủ này nha, đáng tiếc cô ấy thậm chí còn không tham dự cuộc họp thường niên của công ty.”
Amy cũng có chút tiếc nuối: “Tôi đến công ty đã hơn 3 năm còn chưa nhìn thấy mặt bà chủ đây, đừng nói chi là cô…”
Khóe mắt dư quang nhìn thấy Hoắc Chi An bước ra khỏi văn phòng, Amy nhanh chóng im lặng.
Khôi phục lại dáng vẻ của một thư ký.
*
Lúc cửa hàng hoa gửi hoa bách hợp đến, Bạch Uyển Uyển đang thảo luận với đồng nghiệp của cô là giáo sư Lý về việc trường học có một buổi toạ đàm ở tỉnh khác.
Cô gái nhỏ đưa hoa đã sớm nhớ kỹ văn phòng hành chính của Bạch Uyển Uyển ở trong đầu, cho nên không gọi điện thoại mà trực tiếp mang hoa lên đó.
Cửa văn phòng bị gõ ba lần, tất cả giáo viên nghe thấy tiếng động nhìn qua, biểu cảm trên mặt lộ ra rõ ràng.
Giáo sư Lý mỉm cười: “Cô giáo Bạch mau nhận hoa đi. Một lúc nữa chúng ta nói tiếp.”
Bạch Uyển Uyển một thân váy len, mái tóc dài đen nhánh rũ trên áo, chậm rãi đi đến cửa nói tiếng cảm ơn, sau đó nhận lấy hoa.
Khi cô gái nhỏ của cửa hàng bán hoa nhìn thấy Bạch Uyển Uyển chợt đỏ mặt, dừng hai giây liên tục nói không cần, rồi nhanh chóng quay người chạy xuống lầu.
Mỗi lần đến đại học C, cô ấy không thể tránh khỏi việc gặp mặt người đẹp.
Thực sự là xinh đẹp và dịu dàng quá đi. Ôi, không biết mình phải tu luyện bao nhiêu năm nữa mới có thể có được khí chất như thế này.
Bạch Uyển Uyển cắm bó hoa bách hợp đang tỏa hương thơm nhàn nhạt vào trong bình hoa thủy tinh, đặt ở vị trí trước cửa sổ.
Một số giáo viên nữ trong văn phòng nhìn thấy, không khỏi giống như trước đây khen ngợi sự chu đáo và lãng mạn của Hoắc Chi An, lại nói vài câu oán giận về nửa kia của mình.
Khi nhắc đến đàn ông, phụ nữ luôn tìm được đề tài để tâm sự.
Bạch Uyển Uyển chỉ mỉm cười, vừa lễ phép vừa không tỏ ra xa cách mà đáp lại vài câu nhưng không tham gia vào cuộc thảo luận, cô nhìn chằm chằm vào đóa hoa bách hợp đến ngây người.
Mấy ngày nay, thông điệp cầu hòa của Hoắc Chi An càng ngày càng thể hiện rõ ràng hơn.
Trước kia thỉnh thoảng anh cũng sẽ tặng quà cho cô, nhưng không giống như gần đây, mỗi một ngày đều nghĩ ra những món quà khác nhau để lấy lòng cô.
Bạch Uyển Uyển biết rõ điều mà Hoắc Chi An không thích nhất, chính là sự lãnh đạm của mình.
Bị mình lạnh nhạt lâu như vậy, chỉ sợ rằng đã sắp vượt qua giới hạn của anh.