Edit: Tiểu Màn ThầuLúc Mục Noãn Tô sinh con, ba của cô Mục Phong cũng đến.
Bởi vì không muốn làm phiền sản phụ nghỉ ngơi, sau khi ông ấy xác nhận mẹ con bình an, ông ấy đưa quà tặng cho bé con giao lại cho Hoắc Chi Châu rồi đi trước.
Vừa làm phẫu thuật xong Mục Noãn Tô như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, không bao lâu đã ngủ mất.
Lúc tỉnh dậy, bé con không còn bên cạnh nữa.
Hoắc Chi Châu ngồi trước giường im lặng nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ. Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh vội vàng cầm chặt tay cô, lo lắng hỏi: “Miệng vết thương còn đau không?”
Mục Noãn Tô lắc đầu: “Bé con đâu?”
Hoắc Chi Châu: “Được y tá bế đi tắm rồi.”
Mục Noãn Tô có chút tiếc nuối “Ừ” một tiếng, vừa rồi cô không kịp nhìn kỹ, không biết bé con lớn lên giống ai. Vì vậy cô mang vấn đề này đổ lên người Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu giật mình, dừng một chút nói: “Anh cũng không để ý.”
“Anh không nhìn ra sao?” Mục Noãn Tô hiểu rõ nhưng vẫn hỏi, “Vậy bé con có đẹp không?”
Hoắc Chi Châu: “…Rất trắng.”
Anh không đợi cô nói tiếp đã lên tiếng trước: “Thực sự không đau à?”
Dưới nệm hay trên người cô tất cả đều là máu, anh chỉ nhìn thôi đã hoảng hốt rồi.
Mục Noãn Tô suy nghĩ, vẫn lắc đầu: “Có thuốc tê nên không đau lắm, hiện giờ em cảm thấy khá ổn.”
Hoắc Chi Châu nghe vậy cũng yên tâm, cúi người hôn lên trán cô, “Vậy em nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ không thể uống nước hay ăn gì, cố chịu đựng một lúc nhé.”
Mục Noãn Tô gật đầu.
Một lúc sau, bé con được đưa trở về.
Cậu nhóc ngoan ngoãn được quấn trong chăn mềm, giống như một thiên sứ an tĩnh đang ngủ say.
Mục Noãn Tô không chớp mắt nhìn chiếc nôi em bé ngay bên cạnh, trái tim như muốn tan chảy.
“Ôi, thằng bé thật đáng yêu.” Cô nhỏ giọng nói, còn không quên khoa trương chính mình một câu: “Không hổ là do em sinh.”
Hoắc Chi Châu khẽ cười, phụ họa nói: “Ừ, em rất lợi hại.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Hoắc Chi Châu vang lên.
Anh nói với Mục Noãn Tô một tiếng, rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
Vừa nói không đến hai câu, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc dữ dội.
Anh vội vàng cúp điện thoại, chỉ nhìn thấy bé con của mình nhắm mắt há miệng gào khóc, còn khua tay múa chân nữa.
Mục Noãn Tô đứng một bên tay chân luống cuống, “Thằng bé đột nhiên khóc…”Hoắc Chi Châu bình tĩnh hơn nhiều, “Có thể là nó đói bụng.”
Đang nói chuyện, y tá chuyên chăm sóc trẻ sơ sinh bước vào, bế bé con đến bên người Mục Noãn Tô, dạy cô làm thế nào cho con bú sữa.
Quả nhiên bé con giống như trời sinh đã biết rõ bú sữa như thế nào, rất nhanh mút lấy bầu sữa non mềm. Mới vừa sinh ra sức ăn của bé con rất ít, bú một chút đã cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt ngủ say.
Mục Noãn Tô nhìn khuôn mặt ngủ say của bé con, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
*
Không biết có phải do cô còn trẻ tuổi có thể chất tốt, cho nên Mục Noãn Tô hồi phục rất nhanh đến mức không ngờ đến.
Ngày thứ ba, cô đã xuất viện chuyển vào trung tâm ở cữ tốt nhất Nam Thành.
Hoắc Chi Châu cũng đi cùng cô đến đó.
Ở trong trung tâm ở cữ, việc ăn uống ngủ nghỉ của bé con đều có người phụ trách.
Cô chỉ cần mỗi ngày đúng giờ hút sữa mẹ ra ngoài là được rồi.
Sau một khoảng thời gian, Mục Noãn Tô cảm thấy mình giống như một con bò sữa.
Trong lúc ở trung tâm, Đường Hiểu Sanh và Bạch Uyển Uyển cũng đến đây thăm cô.
Bây giờ tình cảm giữa Đường Hiểu Thanh và Vệ Thanh rất tốt, còn rất nổi tiếng trên mạng.
Cô ấy nói kế hoạch tiếp theo của mình là mở một tiệm sách, hỏi Mục Noãn Tô có hứng thú không.
Mục Noãn Tô nhàm chán không có gì làm, đồng ý một tiếng.
Bạch Uyển Uyển đi cùng Hoắc Chi An đến đây.
Cô ấy đưa quà tặng cho Hoắc Chi Châu, chỉ nói mấy câu với Mục Noãn Tô đã không thể chờ được nữa lập tức đi xem bé con.
“Đáng yêu quá!” Bạch Uyển Uyển nhìn bé con bụ bẫm, cảm thấy vui mừng.
Mục Noãn Tô đi đến quan sát, nhìn thấy bé con mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Bạch Uyển Uyển, khóe môi hơi cong lên.
“Thằng bé đang cười với chị đấy.” Mục Noãn Tô ngạc nhiên nói, “Em còn chưa thấy nó cười bao giờ.”
Bạch Uyển Uyển mỉm cười, nhẹ giọng gọi nhũ danh của nhóc: “Đậu Đậu, Đậu Đậu…”
“Chị dâu chị muốn bế nhóc không? Chị có thể bế nó một lần.” Mục Noãn Tô đề nghị.
“Chị…” Bạch Uyển Uyển do dự, nhưng tình yêu đối với trẻ con đã chiếm thế thượng phong, “Để chị rửa tay đã.”
Cô ấy đi đến bên cạnh bồn rửa tay, rửa sạch hai tay của mình rồi lại lau khô, lúc này mới quay trở về nôi em bé, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy bé con từ trong tay Mục Noãn Tô.
“Đậu Đậu.” Bạch Uyển Uyển kêu một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của thằng bé.
Bé con yếu ớt lại nhỏ nhắn như vậy, cô ấy gần như không dám cử động.
“Chị dâu, không sao đâu, không cần quá cẩn thận như thế.” Mục Noãn Tô nhìn ra cô ấy đang khẩn trương, cười híp mắt nói.
Ngoài ban công, hai người đàn ông từ phía xa lẳng lặng quan sát bọn họ.
Hai người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, trên mặt đất rơi vụn vài tia nắng, có chút ý tứ tháng năm bình yên.
“Anh, hai người….” Hoắc Chi Châu chần chừ nói.
Hoắc Chi An vỗ vỗ vai anh, “Không sao đâu. Chúc mừng hai em đã lên chức ba mẹ.”
Hoắc Chi Châu mỉm cười không nói gì.
Sợ quấy rầy Mục Noãn Tô và bé con nghỉ ngơi, hai người bọn họ không ở lại quá lâu đã nói lời tạm biệt.
“Chị dâu, chị có thể thường xuyên đến đây thăm em.” Nhìn thấy Bạch Uyển Uyển rất thích bé con, Mục Noãn Tô lập tức đề nghị.
Bạch Uyển Uyển cười đồng ý: “Được.”
*
Mục Noãn Tô ở trong trung tâm gần hai tháng mới quay về nhà của mình, đi cùng cậu nhóc về nhà còn có một cô y tá chuyên chăm sóc trẻ sơ sinh ở trung tâm.
Từ đó về sau bạn nhỏ Hoắc Thanh Nghiêu bắt đầu bước vào cuộc sống nhận được vô số sự cưng chiều.
Ông nội Hoắc Minh Viễn của bé không nói nhiều lời, trực tiếp tuyên bố chuyển 3% cổ phần của mình trong tập đoàn Hoắc thị cho Đậu Đậu.
Vợ chồng Hoắc Chi An và Bạch Uyển Uyển không có con, tất nhiên đối với nhóc con duy nhất của nhà họ Hoắc vô cùng yêu thương.
Đối với người bạn nhỏ Hoắc Thanh Nghiêu mới hơn một tuổi mà nói, người nghiêm khắc với cậu bé nhất chính là ba của cậu.
“Đậu Đậu, đi ngủ nào.” Vào một buổi tối nọ, Hoắc Chi Châu cho con trai uống sữa xong vội nói.
“Con không muốn ngủ.” Bạn nhỏ Đậu Đậu vẫn chưa đến hai tuổi, đã bắt đầu biểu đạt một chút suy nghĩ của mình.
Hoắc Chi Châu: “Tại sao con không chịu đi ngủ?”
“Ba đọc sách cho con nghe đi!” Đậu Đậu “Lạch bạch lạch bạch” đi đến kệ sách cầm lấy một cuốn sách đưa cho Hoắc Chi Châu, “Ba đọc đi!”
Hoắc Chi Châu bất đắc dĩ đành phải mở sách ra đọc cho cậu nghe một lần.
Đậu Đậu nghe xong câu chuyện, ngáp một cái.
“Được rồi, nên đi ngủ thôi.” Hoắc Chi Châu thúc giục.
“Đi ngủ.” Đậu Đậu lặp lại, “Con ngủ với mẹ.”
Hoắc Chi Châu lập tức nhăn mặt, nghiêm túc nói: “Không được, ba dỗ con ngủ.”
“Ngủ cùng mẹ! Ngủ cùng mẹ!” Cái miệng nhỏ của Đậu Đậu chu ra, khuôn mặt bụ bẫm nhăn lại, nước mắt sắp tuôn rơi.
“Ngoan nào, mẹ dỗ con ngủ.” Mục Noãn Tô vừa tắm xong bước ra đã nhìn thấy một màn này, không đành lòng.
“Đậu Đậu dẫn đường nào, chúng ta về phòng ngủ nhé.” Cô vỗ vỗ cái mông nhỏ của con trai.
Đậu Đậu lập tức vui vẻ trở lại: “Đi thôi!”
Cậu nhóc vừa nói xong, vội nhấc đôi chân ngắn núc ních thịt của mình chạy về phía phòng ngủ chính.
Mục Noãn Tô thoáng nhìn qua sắc mặt không tốt của Hoắc Chi Châu, rồi đi theo cậu nhóc.
Có mẹ đồng hành, Đậu Đậu rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Trong bóng tối, Hoắc Chi Châu bế Đậu Đậu về phòng, không bao lâu đã quay trở về.
“Chồng ơi ~” Mục Noãn Tô nằm trên giường, vươn cánh tay về phía Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu mím môi, vẫn không thể chống đỡ được việc cô làm nũng.
Anh cúi người đến, cổ lập tức bị ôm lấy, sau đó một đôi môi mềm mại dán lên môi anh.
Hoắc Chi Châu nhất thời không dám nhúc nhích, để mặc cô tùy ý cọ xát môi mình.
Khi cô cẩn thận dè dặt đưa đầu lưỡi ra, cuối cùng anh không kiềm chế được nữa, đảo khách thành chủ, hung hăng mút lấy lưỡi cô vào trong khoang miệng của mình.
“Bé cưng, chẳng phải hôm qua đã nói sẽ giúp anh sao?” Anh hôn Mục Noãn Tô đến thở hổn hển, giọng nói khàn khàn lên án.
Mục Noãn Tô ngượng ngùng thè lưỡi.
Ngày hôm qua cô vốn nói sẽ ở bên cạnh anh, kết quả Đậu Đậu một mực quấn lấy cô, cô không muốn làm con trai không vui, chỉ có thể phụ lòng Hoắc Chi Châu.
“Em sai rồi.” Cô chân thành nhận lỗi.
Không đợi Hoắc Chi Châu lên tiếng lần nữa, cô ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu nhấp nhô của anh. Chap mới luôn có tại || . vЛ ||
Hoắc Chi Châu hơi thở nặng nề, ánh mắt âm trầm.
“Vậy anh phạt em đi…” Cô giương mắt đối mặt với anh, ánh mắt nóng bỏng lại nhiệt tình.
“Là em nói đấy, một lúc nữa không cho phép than mệt!”
Yết hầu của Hoắc Chi Châu nhấp nhô vài cái, không kiềm chế được, những nụ hôn dày đặc rơi xuống….
—————–//—//————–
*Editor: Chúng ta sắp phải chào tạm biệt Hoắc Chi Châu và Mục Noãn Tô rồi!!