Lên đến phòng Chu Phong ba cô mệt hết người ( leo mỗi tầng mà cũng mệt thôi á chắc mình leo xong chết lun í )
'' Vi gọi đi''- Băng ra lệnh
'' Uk''- Vi ngoan ngoãn gõ cửa
'' Chu Phóng ra ăn cơm ''- Vi gõ của vừa nói . Chu Phóng nghe xong đáp lại
'' Anh xuống bây h mấy đứa xuống trước đi''
cô cũng chẳng quan tâm nhiều bụng đang đói bảo xuống tki cứ xuống thôi tội j phải đợi .
'' Mệt chết mất ''- Thiên than vãn
'' Mới leo tầng thôi mà cũng kêu nhìu leo núi sao khoẻ vậy''- Băng ns
'' núi khác cầu thang nó khác ''- Thiên đáp lại đúng là núi vs cầu thang khác nhau mà
'' Tớ đói ăn thôi'''- Vi mặc kệ Chu Phóng vào bếp ngồi ăn chẳng thèm chò nữa đói tki phải ăn tọi j phải chờ
'' Tớ cũng ăn ''- Thiên đói cũng ngồi xuống ăn
'' Mấy người ăn từ từ không ...''- Băng ngồi xuống ăn từ từ đang định nhắc cô kia ăn từ từ không nghẹn tki
'' Nước ... tớ nước ''- Vi ăn nhanh quá bị sặc cơm . Thiên thấy liền chạy lẹ đi lấy nước
'' Vi Vi cậu ăn lúc nào cũng nghẹn là sao ''- Băng nhìn Vi nói đã dặn bao nhiêu lần rồi mà vẫn mắc
'' Tại ... ăn nhanh quá ''- Vi lấy lại bình tĩnh nói
'' ăn từ từ thôi mà cậu ăn cứ như chưa bao h ăn í''- thiên nói
'' Hihi''- Vi cười nhỏ tiếp tục ăn
'' Ăn từ từ thôi''- Thiên nhắc nhở Vi
'' khụ ..khụ ... nước ''- Lần này là đến lượt Băng bị sặc cơm
'' Nước nè ''- Vi vội vàng đi lấy
'' Hai người ăn uống kiểu j vậy ăn j mà sặc tke hả ?''-Thiên nói vừa Vi xong đến Băng
'' ăn nhah quá ''- Băng uống nwsc xong cười nói
''Ăn từ từ thôi''- Thiên nhắc Băng
'' Oa mấy em làm mấy món này sao?''- Cô gái đi cùng Chu Phóng từ đâu chui ra đã ngồi ở ghế ăn
'' Vâng''- Vi đáp nhàn nhạt cô không ưa mấy cô gái kiểu này lắm
'' Chị ơi chị mặc ...''- Thiên chỉ vào quần áo cô gái chưa nói hết
'' đẹp đúng không ''-cô gái hỏi
''Đẹp ? bộ quần áo thiếu vải hở hang mà đẹp ? Mặc nó xấu hổ mới đúng .''- Ba cô nghĩ nhưng bên ngoài vẫn cười ngượng và gật đầu
'' Chị măc rất đẹp ''- Vi giả vờ nói nhưng thật ra tki cô chỉ muốn tìm người thiết kế bô quần áo và chửi cho họ trận sao có thể thiết kế sao mấy bộ quần áo ntn?
''Chị có muốn thay đồ khác không ''- Băng nhìn thấy ớn hỏi
''Không cần đâu''- cô gái nói rồi ăn luôn
''Nếu khó chịu đi thay đi Tiểu Nhi ''- Chu Phóng nói vs tiểu nhi hoá ra tên cô gái là tiểu nhi
'' Chị là Tểu nhi?''- Vi hỏi
'' Chị là Hoàng kiều Nhi các em gọi là tiểu nhi cũng được ''- tiểu nhi cười ns
''Chị thích mặc mấy bộ quần áo ntn sao?''- Thiên nhìn bộ quần áo khó chịu nói
'' Bộ quần áo này chị rất thích ''- tiểu Nhin cười nói .
Hình Như tên cô gái này đặt nhầm tki đúng tên Nhi là chi những cô gái đáng yêu dễ thương mặc quần áo dễ thương chứ khác so với tiểu nhi này thích mặc mấy chiếc váy vấn đề trầm trọng .
'''Không hợp sao?''- Tiểu Nhi nhìn Thiên hỏi
''chị thích mặc tki không sao''- Thiên Thiến đáp dù gì đó cũng là sở thích ủa người khác không thể bắt buộc theo ý mình
'' Vậy ăn thôi'- cô gái nói rồi ăn lun. cô cũng không nói j cũng yên lặng mà ăn . Chu Phóng từ đầu đến h cũng không nói j. trong phòng ăn con người mang theo những suy nghĩ khác nhau.
Ăn xong Thiên Băng và Vi rửa bát . Đồ cũng nhiều nên có thể tầm ' mới rửa xong
'' cuối cùng cũng xong chúng ta về thôi''- Băng nói cầm túi xách
'' Uk chúng ta về học bài mai thi rồi''- Thiên cũng cầm đồ của mình Vi đi lấy đồ của mình và đi ra xe
'' Nhanh lên Vi''- Thiên từ trong xe nói
'' Uk ra ngay''- Vi đang cố cho giày vào rồi chạy vào xe
'' Bác đưa cháu về căn hộ''-Băng nói vs bác tài xế
'' Thiên Thiên Băng Băng ''- Vi đang xem điện thoại bỗng gọi tên cô khiến cho cô hoảng sợ
'' Đừng gọi tke đc không như ma gọi ý''- Thiên sợ hãi nói
'' làm sao mà gọi làm người ta rợn hết người vậy''- Băng nói mắt vẫn nhìn cái máy điện thoaị không rời
'' Phong nhập viện ''- Vi nhìn điện thoại đáp
'' Sao????''- Băng ngạc nhiên hỏi rồi cướp điện thoại từ tay Vi . đúng là sự thật Phong phải vào viện
'' Bác đi đế bệnh viên thành phố hộ cháu''- thiên nói
'' Làm sao mà bị vậy''- Vi mới chỉ đọc thôi chứ chưa đọc lí do tại sao
'' bị tai nạn đâm xe''- Băng chậm rãi đọc nhưng trong lòng đang lo lắng cho Phong
'' Bác đi nhanh lên dùm cháu''- băng nói . bác tài xế nghe vậy phóng nhanh đến bệnh viện vừa mới đỗ xe xong Băng đã mở của chạy vào . Thiên và Vi không biết tại sao Băng lại hoảng hốt như vậy , Cô ấy chạy rất nhanh
'' Băng chờ với ''- Thiên đuổi theo Băng nói
'' Nhanh lên''- Băng dừng lạ rồi chờ
'' Từ ...từ ''- Vi mệt thở không ả hơi
'' Cho em hoi Đoàn Trình Phong ở phòng bao nhiêu ''-Băng hỏi y tá
'' Không có ai tên vậy''- Y tá đáp
'' Công tử họ Đoàn mới nhập viện do tau nạn đó ''- Thiên nói
'' Ở phong ''-Ý tá nghe đén công tử họ đoàn mới nói ra
cô chạy vội đến phong
'' anh ấy khống ao chứ ''- Vi thấy Tử liền hỏi
'' Mất máu nhiều ''- tư lo lắng đáp
'' Nhân anh ấy nhóm máu nào ?'-Thiên hỏi Nhân
'' A-''- Nhân đáp nét mặt không khỏi lo lắng nhìn vào phòng bệnh .
'' Xin lỗi chúng tôi đã hét máu dự trữ vì cậu ấy thuộc máu hiếm nên máu dữ trữ đã hết ''- Vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt thông cảm
'' Anh ấy nhóm A- ?''- Thiên hỏi bác sĩ. Bác sĩ gật đầu nhẹ
''' Băng cậu có thể hiến cho anh ấy ''-Vi nghe A- liền nhớ đến nhóm máu Băng
'' Cần bao nhiêu ?''- Băng hỏi cô hơi lo lắng vì cơ thể cô hơi yếu
'' CC''- bác sĩ đáp rồi nhìn Băng không trả lời nói tiếp ''- Nếu thiếu máu có thể câu ấy sẽ chết còn nếu cô có thể hiến máu cho cậu ấy tki cậu ấy chỉ cần vượt qua giai đoạn nguy hiểm thôi''-
'' được ''- Băng đáp rồi theo lời bác sĩ hiến máu cho Phong . Hiến máu xong băng ngất đi
''Chỉ là do yếu quá thôi''- Bác sĩ nhìn Băng rồi sai y tá chuyền nước vào cho Băng
'Vi và Thiên ngồi lo lắng cho Băng và cũng không khỏi nguyền Phong'' Nếu anh mà không sống lại Băng Băng nhà tôi đã hiến cho anh CC máu rồi ngất đi anh mà khong tihr tôi sẽ không cho gia đình anh con đường sống''
Một lúc sau Băng tỉnh lại
'' Băng Băng cậu tỉnh rồi '- Vi nhìn băng mở mắt vui vẻ nói
''Phong tỉnh chưa?''- Băng tuy ngất nhưng trong đầu vẫn nghĩ về Phong
'' anh ta chưa tỉnh nếu anh ta mà không tỉnh tki tớ sẽ nguyền anh ta hại Băng Băng của tớ ngất ''- Thiên nói
'' Thôi nào Thiên đừng nói như vậy mà ''- Băng đáp rồi nhìn sang giường bệnh của Phong .
'' Em tỉnh rồi sao?''- Nhân nhìn băng hỏi vì Phong mà cô ấy đã hiến CC máu rồi ngất đi
'' Vâng ''- Băng đáp
'' Bác sĩ ông phải làm mọi cách để cứu bạn tôi dù có huỷ cái bệnh viện này các người cũng phải cứu đc bạn tôi''- Tử nhìn bác sĩ nói
'' Bác sĩ nhịp tim của cạu ấy ''- Y tá nói nhìn vào máy đo nhịp tim , nhịp tim đang dần yếu rồi đột ngột tăng lên
'' Anh ấy không sao chứ ''- Vi lo sợ nói
'' Cậu ấy phải vượt qua giai đoạn nguy hiểm này nếu không cậu ấy sẽ chết ''- bác sĩ nói gọng buồn
'' Gọi ngay các bác sĩ giỏi nhất đến làm thế nao cũng phải cứu đc bạn tôi''- tử ra lệnh
'' Baba Phong đâu ''- Thiên hỏi
'' Ông ấy nghe tin Phong bị tai nạn đang hôn mê'- Nhân đáp
'' Còn mẹ anh ấy ?''-
''Đang lo lắng cho cậu ấy và khóc rất nhiều ở nhà rồi ngất đi'
'' Anh ấy có thể vượt qua nguy hiểm dúng không''- băng nhìn Phong với ánh mắt buồn nói
''uk Băng Băng nhưng tại sao câu lại lo lắng cho anh ấy như vạy ''- Thiên nhìn băng khó hiểu hỏi
'' Chắc tại vì lúc nào anh ấy cũng quan tâm tới mình nên bây h mình mới như vậy''- Băng đáp giọng khàn khàn
Mọi người cứ nhìn Phong và cầu nguyện cho cậu ấy sống lại
Đến h sáng
'' anh ấy tỉnh lại rồi ''- Băng vì lo lắng quá không ngủ được tháy tay Phong động đậy liền reo lên
'' Phong hãy tỉnh lại đi''- nhân nhìn phong đau đớn
'' Anh mà không tỉnh lại tôi sẽ cho anh biết tay''- Thiên nói giọng có chút thương cảm
'' tôi...đang ở đâu?''- Phong từ từ mở mắt nhìn thấy toàn màu trắng kiền hỏi
'' PHong cậu đã tỉnh lại ''- Tử nhìn Phong nói chạy đến cạnh anh ấy
'' anh không sao''- băng cũng chạy đếncạnh Phong
'' Sao mấy người khóc lắm vậy ?'--Phong nhìn mọi người tai sao khóc nhiều tke
'' Cậu bị tai nạn ''- Nhân đáp '' Chẳng lẽ cậu không nhớ ''
'' Lúc đó một chiếc xe đam thẳng vào xe mình hình như mình đa ngất đi''- Phong nói '' Mà tại sao tôi lại bị đâm ?''
'' Anh không may là tốt rồi ''- Băng ôm lấy Phong nói
'' Em làm sao vậy tự dưng ôm ngườ ta''- Tử nhìn Băng nói hình ảnh lạnh lùng của cô bây h hoàn toàn khác xa
'' Băng anh không sao''- Phong giọng khàn khàn đáp
''Cô ấy đã hiến tận CC máu anh mà không tỉnh lại chắc chúng em hận anh cả đời ''- Thiên nói
'' CC?''- Phong nhìn Băng hỏi cô đã hiến máu cho anh
'' Vâng anh không sao là tốt rồi ''- Băng nói vui mừng
'' Phong con đã tỉnh ''- Mama Phong nhân được tinanh dã tỉnh liền sai người đưa đến bệnh viện
'' Mẹ ''- Phong nói
'' Con trai tôi con khống sao là tốt rồi ''- mama Phong ôm con trai nói
'' Cháu chào bác ''- cô lễ phép chào
'' Gia đình nên cho cậu ấy thời gian nghỉ ngơi tuần sau có thể xuất viện hiện tại đã qua nghuy hiểm cần bồi bổ nhiều dinh dưỡng ''- Bác sĩ căn dặn
'' Vâng tôi biết ''- Mẹ Phong đáp nhìn con trai ấu yếm
'' Mẹ sao mẹ lại khóc ''- phong nhìn mắt mẹ sưng lên
'' Mẹ khóc vì con đó , con đc chiều nên lúc nào cũng vậy''- mẹ Phong trách nhưng chứa bao yêu thương
'' mẹ cậu ấy đã không sao nên mẹ đừng lo''- Nhân nói
'' Uk hai đứa cũng vất vả cả đêm trông tk nhóc này ''- mẹ nói nhìn Phong
'' Ọh bọn con có trông đâu là em ấy trông đấy ''-Nhân nói chỉ vào băng
'' Dạ cháu ten là Hà Tuýêt Băng đại tiểu thư Hà gia ạ ''- Băng lễ phép giới thiệu
'' Nghe nói cháu đã chuyền máu cho con ta ta rất cảm ơn cháu ''- Mẹ Phong nhìn Băng nói
'' Dạ không có j đâu ạ chỉ là điều máu thôi mà ''- Băng khách kí đáp
''Còn cháu là ?''- Bà nhìn thiên hỏi
'' Dạ cháu là Hạ tiểu Thiên tiểu thư Hạ gia''- Thiên lễ phép đáp
'' Vậy cảm ơn mấy chau chăm sóc con ta ''- Bà cảm ơn nói. Ls do bà không hỏi Vi là vì Vi nổi tiếng lúc nào cũng lên báo nên ai chẳng biết
'' Bác không cần vậy đâu''- Thiên nói
'' Vậy hôm nào rảnh các cháu đến nhà ta chơi . Với lại cảm ơn các cháu thời gian qua đã ở với Phong nhà ta có phải nó bừa bộn lắm đúng không chỉ tại bác chiều nó quá nên bây h mới như tke này ''- Mẹ Phong nói nhìn con trai
'' mẹ sao mẹ lại nói con vậy ?''- Phong cau mày nhìn mẹ '' Con có phải con nít đâu''
''Đối với mẹ con bao h cũng là một đứa trẻ chỉ tại mẹ chiều con quá nên bây h con mới như vầy nè ''- bà nói trách móc
'' Thôi bác anh ấy cần nghỉ ngơi với lại bây h mới h sáng chúng ta đi mua chút j ăn ''- Vi nhìn mẹ Phog nói
'' Uk vậy con ở lại trông nó nhé''- Mẹ Phong chỉ vào Nhân và Tử
'' Vâng thưa mẹ''- Tử và Nhân lễ phép trả lời
'' Mà các con ắn j ta nấu ''- Mẹ Phong hỏi
'' Tuỳ ''- Tử đáp
'' Vậy đc rồi ''- Mẹ Phong đáp rồi nhìn cô'' Đi về nhà đê rnaaus ăn đc không''
'' Dạ ''- cô đáp rồi đi đằng sau mẹ Phong . Mẹ Phong đúng là coi Phong như con nít thật quan tâm từng tí một .