Lâm Như bên này đang tức giận vì không tìm được số tiền mà Bạch Điểm đưa cho, bà ta đã gọi điện cho Tô Vương nhiều cuộc nhưng không có ai bắt máy.
Bà ta biết Tô Vương lấy cắp số tiền để trốn đi chơi.
Số tiền đó cũng không nhỏ, bà ta còn muốn dùng để mua sắm nhưng không bị con trai yêu quý kia lấy mất còn không chừa lại một đồng cho bà ta.
Tiền tháng này coi như mất sạch đến tháng sau mới Bạch Điểm gửi cho, nếu bà ta đi xin xỏ nhất định cô ta sẽ tức giận.
Bà ta muốn chờ Tô Vương về để nói lý lẽ với bà ta nhưng đợi mãi chẳng thấy về, nếu Bạch Điểm biết cậu ta trốn ra ngoài chơi nhất định sẽ tức giận, còn người của Cố Nhậm nữa nếu thấy Tô Vương ở đây thì sao? Lâm Như càng nghĩ càng rối.
Tô Vương ở trong quán bar một tay ôm gái một tay hút thuốc, cậu ta cảm thấy rất thoải mái, cuộc sống cậu ta phải sung sướng như vậy.
" Nè Tô Vương"
" Gì?"
" Bọn tao muốn có chị của mày! Ra giá đi"
" Hứ chị ta cũng có giá sao?"
" Sao lại không, nhìn gương mặt non nớt kia bọn tao không tin chị ta là tình nhân của người khác! Nếu là tình nhân thì bọn tao cũng không ngại, cũng chỉ được bao nuôi thôi nếu bọn tao ra giá cao không chừng chị ta lại đồng ý phục vụ bọn tao thì sao?"
" Để xem tình hình sao đã, tao không hứa trước được.
Nhưng mà chơi xong phải dọn sạch sẽ đấy, người đàn ông bao nuôi chị ta cũng không phải dạng vừa đâu"
" Được yên tâm đi người anh em! Uống thêm chút nữa đi có mấy em phục vụ đúng thoải mái nhất haha"
Mấy thanh niên đó không ngại trước mặt mọi người mà xé đồ của cô gái kia mà làm ngay tại chỗ, Tô Vương nhìn cảnh này cười lớn lại nhìn cô gái bên cạnh.
Cô gái đó biết ý định của cậu ta liền nhanh chóng cùng cậu ta nhập cuộc vui chơi *** ô này.
Ở bên khác Bạch Điểm biết tin Tô Vương trốn ra ngoài đi chơi liền tức giận gọi điện trách móc Lâm Như, cũng may người cô ta tìm được trước nếu không may bị người Cố Nhậm bắt được thì kế hoạch của cô ta sẽ tan tành mất.
Sáng hôm sau Tô Vương bước ra khỏi quán bar, nghĩ đến chỉ cần bắt Nhược Giang phục vụ mấy con ông cháu cha kia thì cậu ta sẽ có rất nhiều tiền.
Cho nên cậu ta không thèm về chung cư kia mà đi đến tập đoàn Cố Thị để theo dõi Nhược Giang.
Nhìn thấy Nhược Giang bước ra khỏi xe sang, muốn nhìn người bên cạnh nhưng từ xa lại nhìn không rõ mặt muốn tiến gần hơn lại nhìn thấy một đám người đứng cách cậu ta không xa, cậu ta biết đám người đó là người của ai liền nhanh chóng bỏ chạy, cũng may không nhìn ra nếu bị bắt coi như xong đời.
Tô Vương không tính sẽ về chung cư kia nhưng tạm thời không có chỗ nào trốn liền quay trở về, vừa vào nhà đã bị một trận mắng của Lâm Như nhưng cậu ta chẳng hề để mấy câu nói vào đầu.
" Mẹ bớt nói mấy câu đó đi, sắp tôi có tiền rồi sẽ đưa cho"
" Tiền? Con đi làm gì hả?"
" Mẹ không cần phải biết đâu, tóm lại chúng ta sau này sẽ sống sung sướng! Số tiền tôi sắp kiếm được còn nhiều hơn số tiền của con nhỏ kia cho nhiều, cô ta cũng không phải dạng người dễ lừa đâu.
Cô ta chỉ xem mẹ và tôi là công cụ thôi không chừng hết giá trị lợi dụng sẽ đá chúng ta ở một gốc nào đó và người chịu hậu quả là chúng ta đấy, mẹ muốn sống nữa đời còn lại phải phục tùng theo sự sắp đặt của người khác sao?"
" Vậy chúng ta phải làm sao?"
" Cứ giả vờ ngoan ngoãn nhưng cũng đừng làm theo hoàn toàn lời cô ta nói, đợi thời cơ chúng ta sẽ trốn thoát và sau này sẽ không ai khống chế chúng ta nữa"
" Được lần này mẹ nghe theo con"
" À khi nãy tôi nhìn thấy Tô Nhược Giang đấy, giờ chị ta ăn sung mặc sướng rồi.
Đám người bạn của tôi rất hứng thú với chị ta, nếu chị ta chịu giúp tôi không chừng bọn họ sẽ cho nhiều tiền hơn đấy"
" Con nói vậy là có ý gì?"
" Ý gì sao? Chị ta đã là tình nhân của người ta đi phục vụ thêm mấy người cũng không chết được"
" Nhưng cô ta là người của Cố Tổng đấy"
" Tình nhân chưa chắc đã được yêu thương đâu, tóm lại tôi sẽ đi gặp chị ta một chuyến, chuyện này mẹ đừng nói với con nhỏ Bạch Điểm kia không may phá hủy kế hoạch của tôi thì chúng ta đều không có tiền đâu"
" Mẹ sẽ không nói chuyện gì đâu"
" Vậy thôi tôi đi ngủ đây đừng làm phiền tôi"
Tô Vương không ngờ chỉ nói vài câu liền lôi kéo được Lâm Như vào, cậu ta đắc ý.
Vừa vào phòng liền gọi cho những thanh niên đồng ý giao dịch.
Cậu ta nghĩ lần này cậu ta trốn ra ngoài Bạch Điểm sẽ chuẩn bị người canh gác ở chung cư, cách tốt nhất để trốn thoát lần nữa nhất định sẽ hoá trang và cẩn thận hơn.
Người của Bạch Điểm canh chừng ở chung cư khi thấy Tô Vương về liền gọi điện thông báo cho cô ta biết tin.