Cố Nhậm đưa Nhược Giang đến khu vui chơi, cô háo hức mãi lo ngắm nhìn xung quanh mà không hề chú ý đến người đi đường, anh nhìn thấy cô sắp tông trúng người khác liền kéo cô lại nhưng cũng may người đó không chấp với cô.
" Vui đến thế sao?"
" Đơn nhiên rồi! Anh chúng ta qua bên kia mua đồ đi"
" Đi chậm thôi, cẩn thận một chút"
" Em biết rồi "
Bước vào quầy với nhan sắc hai người đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người âm thầm ngưỡng mộ.
Nhược Giang kéo anh đến quầy bán các băng đô và kẹp tóc, cô lựa cho anh một cái có tai con hổ còn anh lựa cho cô tai thỏ, hai người đứng soi gương, nụ cười rạng rỡ trong gương phản chiếu lại làm biết bao nhiêu ánh mắt đàn ông lẫn phụ nữ nhìn cô điều này đã thành công khơi gợi sự chiếm hữu trong con người anh.
Anh kéo cô đi lựa thêm vài cái rồi cho cô đi thanh toán.
Nhân viên bán hàng thấy hai người tình tứ còn anh nhìn có vẻ rất lạnh lùng nhưng cực kỳ yêu chiều cô bạn gái nhỏ của mình làm cho nhân viên bán hàng ganh tị, sau khi thanh toán cô ấy còn chọc ghẹo Nhược Giang một chút, thấy gương mặt đỏ của cô làm cho cô ấy xiu lòng! Cô quá dễ thương a!
Bước ra khỏi cửa hàng Nhược Giang bắt Cố Nhậm đeo lên cái tai hổ kia, còn cô đeo lên cái tai thỏ.
" Như vậy mọi người sẽ biết chúng ta là một cặp"
Ban đầu anh chẳng muốn đeo cái tai hổ lên đầu như vậy phá mất hình tượng tổng tài của anh nhưng nghe cô nói như vậy liền vui ra mặt và đương nhiên cũng chẳng muốn tháo ra một chút nào.
" Anh chúng ta đi chụp hình đi! ở kia kìa máy chụp hình tự động đấy"
" Đi thôi"
Hai người bỏ tiền vào rồi đi vào bên trong để chụp hình, cô và anh cùng tạo đủ kiểu dáng đến khi cảm thấy mệt mới dừng lại, cô vừa đi vừa ngắm ảnh của hai người.
" Cái này của em còn cái này cho anh giữ"
" Có khát nước không? Anh đi mua nước cho em"
" Em đi với anh"
Nhược Giang mỉm cười với anh rồi đan vào tay anh kéo đi mua nước, đến quầy mua nước ở đây là một đôi vợ chồng già làm chủ, ở bên ngoài xe đều có những tấm hình của các cặp đôi đến đây ủng hộ hai người, cảm kích những tấm lòng của mọi người nên người chồng đã có ý kiến này chụp hình họ rồi dán lên, đây cũng là một hạnh phúc đơn giản của họ.
Hai người đứng gọi đồ uống, sau khi thanh toán người vợ nhìn hai người rồi nói
" Nhìn hai đứa có nét tướng phu thuê"
" Thật ạ"
" Lời của ta rất chính xác đấy"
" Nào hai cháu đứng cười lên ta chụp cho bọn cháu một tấm hình"
" Dạ vâng"
Cố Nhậm chẳng nhìn vào ống kính mà đôi mắt anh luôn nhìn vào gương mặt tươi cười rạng rỡ kia, khoảng khắc đẹp ngàn vàng không thể bỏ lỡ nên người chồng đã chụp nhanh lưu giữ lại khoảng khắc này.
" Cô bé cháu có phúc lắm đấy, ta thấy thằng bé rất yêu thương cháu, ta mong hai đứa luôn yêu thương nhau như vậy cùng nhau đi hết con đường dài trong tương lai"
" Cháu cảm ơn ạ"
" Bọn cháu xin phép "
" Tạm biệt "
Cố Nhậm còn muốn cho cô nghỉ ngơi thêm một chút nhưng Nhược Giang lại không nghe lời nằng nặc kéo anh đến chơi bắn súng, anh bất lực nhìn cô kéo mình đi.
" Em muốn lấy cái nào?"
" Cái con gấu đó đi"
" Cô bé rất biết lựa đó, con đó là đẹp nhất ở đây đấy song song là khó lấy nhất rồi! Chỉ cần bắn không trượt 10 viên là có thể! lấy"
Ổng chủ còn chưa nói hết luật lệ chơi anh đã cầm súng nạp đạn bắn liên tục, phát nào trúng phát đó làm cho ông chủ ngơ cả người nhìn đưa tay ra lau mồ hôi trên trán.
Cuối cùng cũng bắn xong, anh quay sang nhìn cô và ông chủ hai người đều có nét mặc ngạc nhiên nhìn anh.
" Thấy kĩ thuật chơi như thế nào?"
" Rất hay" giơ ngón tay cái lên
" Ông chủ mau lấy con gấu đó cho chúng tôi"
" Được được! Không ngờ cậu chơi giỏi thật đấy"
" Cũng tạm"
Cầm trên tay gấu bông cô mỉm cười thỏa mãn, cô không ngờ anh tài giỏi như vậy cô còn muốn anh lấy thêm vài con, lần này Cố Nhậm không cho cô đi chơi tiếp nữa mà đưa cô đến một quán ăn để dùng bữa.
Trước khi ra về hai người bị một bé gái gọi để mua hàng, nhìn trên tay bé còn rất nhiều hoa, cô thương xót muốn giúp bé bán nhanh hết cô còn chưa mở lời thì anh đã trực tiếp đưa tiền cho cô bé ý bảo mua hết chỗ hoa này.
" Để cháu gói lại cho chú để chú tặng vợ"
" Cháu vừa nói cái gì?"
" Hai người là vợ chồng không phải sao? Nhưng mà nhìn hai người rất xứng đôi"
" Ha phải đây tiền của cháu không cần trả tiền thừa đâu, coi như chú mua kẹo cho con"
" Con cảm ơn ạ!"
Nhược Giang đứng một bên nhìn một màng này cũng mỉm cười không có ý muốn xen vào cuộc nói chuyện kia.
" Tặng hoa cho em"
" Nhìn vẻ mặt anh rất vui nhỉ?"
" Có sao?"
"Nó hiện lên rõ trên mặt luôn đấy"
" Đúng là tâm trạng hôm nay rất tốt! đi về thôi bà xã".