Trong không gian xe chỉ nghe được tiếng động cơ xe chạy, Nhược Giang biết anh đang giận chuyện khi nãy nên chỉ dám nhìn anh không biết nên bắt chuyện như thế nào.
Chiếc xe dừng lại trước con hẻm quen thuộc, cả hai vẫn im lặng, khi nãy cô đã suy nghĩ một cách táo bạo để dỗ dành anh.
Trấn an bản thân một chút cô tháo dây an toàn của mình ra rồi phóng lên đùi anh ngồi.
Bốn mắt nhìn nhau cô có chút xấu hổ nhưng tay lại choàng qua cổ anh vươn người lên hôn môi anh.
Kĩ thuật hôn của cô có chút vụng về, chỉ một giây sau anh liền lấy thế chủ động.
Một tay vòng qua eo cô ôm thật chặt kéo cô lại gần mình hơn, tay còn lại để sau gáy của cô, nụ hôn nhẹ nhàng chuyển sang hôn sâu.
Anh đã nhịn nguyên một buổi rồi nên giờ phút này anh phải hưởng lời thêm một chút.
Mấy phút sau anh nhả môi cô ra để cho cô có thể thở một chút, thấy sắc mặt cô đã ổn nên anh tiếp tục hôn cô.
Cả hai triền miên đến khi anh chán chê mới buông tha cho cô.
Lúc nhả môi cô ra, sức lực cô đều bị anh hút sạch liền ngã vào lòng ngực anh để hít thở, cô vẫn ở trong vòng tay của anh muốn trở mình một chút đều không được vì anh ôm rất chặt.
" Là em dụ dỗ anh đấy"
" Em không có, em chỉ muốn dỗ anh thôi"
" Anh không giận em "
" Vậy sao lúc nãy không lên tiếng còn nhíu chặt mày nữa"
" Anh đang suy nghĩ lần sau chúng ta nên hẹn hò ở đâu để không ai phát hiện thôi"
" Hừ trễ rồi anh buông em ra để em vào trong"
" Ôm một chút nữa"
" Anh bám người thật đấy"
" Chỉ bám mỗi mình em thôi"
" Anh mà dám bám người khác em sẽ không tha cho anh đâu"
" Tuân lệnh bà xã"
" G..gì chứ?"
" Mặt đỏ lên hết rồi "
" Aaa buông em ra, em muốn về nhà"
" Được rồi không trêu em nữa! Ngủ ngon"
" Ngủ ngon! Lái xe cẩn thận đấy"
" Ừm"
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, anh mới lái xe trở về biệt thự của mình.
Đang trên đường về anh nhận được tin rằng bà nội Nhược Giang đã nhập viện và biết được nguyên nhân gương mặt chẳng có một chút nào là thương cảm, anh đoán chắc cô chưa biết chuyện này và có nên nói với cô hay không.
Mọi chuyện của cô đều được anh cho người giám sát, ngay cả gia đình kia cũng vậy, anh rất lo sẽ có một ngày nào đó bọn họ sẽ đến tìm cô để gây khó dễ cho cô.
Tại bệnh viện Tô Hải không ngừng trách mắng Lâm Như vì không trông nom bà nội Tô, còn Tô Vương thì vẫn bình tĩnh còn xem như không có chuyện gì xảy ra, hắn ta cảm thấy ở đây còn rất chán nản liền bước đi ra không nói với ai một lời nào.
Cậu ta đi ra ngoài lấy một điếu ra hút sau gọi điện cho ai đó rồi đi ra ngoài.
Đến khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu hai người mới dừng lại việc ầm ĩ kia.
" Mẹ tôi sao rồi bác sĩ?"
" Hiện tại tình trạng bệnh nhân không còn nguy kịch nhưng phải phẩu thuật sớm nếu không được chữa trị liên tục bệnh nhân khó mà giữ được tính mạng cộng với việc tuổi tác đã cao như vậy thì càng khó hơn, người nhà nên bàn bạc lại thì hơn! Tôi xin phép đi trước "
" Cảm ơn bác sĩ"
" Bà thấy chưa? Kiểu này tốn không ít rồi đấy! Còn thằng nhóc Tô Vương đâu rồi, xem nó đã gây phiền phức cho tôi đây này, học hành thì không lo suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi! bà đi xem con trai yêu quý của bà đi"
" Bộ nó không phải con ông sao? Chẳng lẽ nó hư là tại tôi sao, ông cũng có một phần trong đó đấy"
" Phiền hai vị nói nhỏ một chút, đây là bệnh viện người khác còn nghỉ ngơi nên hai người giữ trật tự"
Được nhắc nhở hai người mới dừng lại việc cãi nhau, từ sau khi tết kết thúc trong nhà họ liên tiếp xảy ra chuyện, cách đây một ngày hai người mới biết được Tô Vương không vào lớp giảng mỗi ngày mà đi theo một người có tiếng trong xã hội đen khiến cho Tô Hải tức không nói nên lời.
Ông ta chỉ cần mắng Tô Vương một câu thì bà nội Tô và Lâm Như đều binh cậu ta, ông ta cũng chẳng dám đánh vì từ nhỏ ông ta luôn cưng chiều Tô Vương hết mực, ngỡ sau khi lớn lên sẽ làm nở mày nở mặt nhưng nó ngược lại hoàn toàn, những hành xóm bên cạnh cũng đều biết tin xấu của Tô Vương khiến ông ta không còn mặt mũi nào cả.
Bây giờ thêm việc của Bà nội Tô, số tiền lớn như vậy ông ta đào đâu ra chứ.
" Ông à hay chúng ta đi mượn bọn vay nặng lãi đi"
" Bà im đi"
" Số tiền lớn như vậy tiền lương hai chúng gom lại cũng không đủ"
" Chẳng phải chúng ta còn tiền tiết kiệm sao?"
" T..tiền tiết kiệm sao?" giọng hốt hoảng
" Bà cất nó ở đâu thì về lấy đi rồi chúng ta đưa mẹ đi phẫu thuật "
" T..tôi chuyện đó..."
" Lề mề quá vậy?" quát lên
" T..tôi xin lỗi tiền đó không còn nữa"
" CÁI GÌ! Bà lấy số tiền đó làm gì hả"?"
" Chỉ là Tô Vương cần đến nên tôi đưa cho nó"
* Chát* " Mẹ nó"
" Ông đánh tôi"
"Tôi đánh bà thì làm sao? Nó còn nhỏ như mà tiêu tiền như nước mà bà còn dung túng cho nó"
"Nó là con tôi nên tôi mới..."
" Câm miệng đi"
Bây giờ mọi thứ trong lòng ông ta sụp đổ hoàn toàn, tiền tiết kiệm bấy lâu nay chẳng còn một đồng nào cả, ông ta tức giận như muốn đánh người nhưng nhớ đây là bệnh viện đập những thứ ở đây đều phải đền chúng nên mới giận dữ ra ngoài.
" Chăm sóc mẹ tôi cho cẩn thận nếu không tôi không tha cho bà đâu"
" Mình à.."