Cố Chấp Sủng Ái

chương 72: ngoại truyện: về nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Thẩm Diệc Hoan xuống lầu, cô vẫn cố ý thoa một lớp che khuyết điểm lên cổ để che đi vết hôn, xõa tóc xuống, che trước che sau một hồi, rốt cuộc đến lúc bản thân cảm thấy không gây sự chú ý cho người khác mới thôi.

Thế nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút là vẫn có thể phát hiện ra.

Xuống nhà hàng buffet nơi tầng hai khách sạn, Hứa Hạ vẫn ở đấy, chỉ may là hắn ta không tới đây gây chuyện, Thẩm Diệc Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Em thấy tính tình em bây giờ cũng tốt quá rồi." Thẩm Diệc Hoan vừa ăn vừa nói, không chút để ý.

Lục Chu "Hả?" một tiếng.

"Nếu là trước đây, kiểu gì em cũng trả đũa lại."

Cô nghiêng đầu, cạnh bên nhà hàng có một chiếc cửa sổ sát đất, ánh đèn ngoài kia hòa cùng ánh trăng chiếu rọi vào nửa bên sườn mặt của cô, tôn lên ngũ quan tinh xảo.

"Trước đây em quả thật không biết nhìn người, năm cấp ba còn có quan hệ khá tốt với hắn, cứ như vậy cùng nhau ra ngoài chơi, ai mà ngờ được bây giờ lại thành thế này."

Đến bây giờ qua nhiều năm như vậy, Thẩm Diệc Hoan nhắc lại những chuyện kia cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, bình bình đạm đạm giống như đang nói đến chuyện của người khác.

Lục Chu nghe xong, nhìn cô: "Thế thì em cứ trả đũa đi."

Thẩm Diệc Hoan hơi sửng sốt, cười nhẹ: "Lục Chu, sao anh lại thêm dầu vào lửa thế, không phải thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện sao."

"Có anh ở đây, em muốn nháo thế nào thì nháo thế ấy." Lục Chu nói.

Thẩm Diệc Hoan biết rõ điều này.

Kỳ thật con người Lục Chu rất đơn giản, chỉ cần cô luôn ở bên cạnh là anh đã thỏa mãn rồi, thậm chí Lục Chu trước đây cũng không cần cô đáp lại tình cảm của anh.

Cũng không cần Thẩm Diệc Hoan sắm vai nhân vật thấu tình đạt lý, người gặp người thích.

Sau khi cô buộc phải thừa nhận những quy tắc lạnh lùng đến mức tàn nhẫn của thế giới này trong một thời gian dài trước đó, sau khi cô giả vờ ngoan ngoãn, bị mẹ mình liên tục yêu cầu "Hiểu chuyện một chút", chỉ có Lục Chu.

Chỉ có một mình Lục Chu nói với cô rằng "Có anh ở đây, em muốn nháo thế nào thì nháo thế ấy."

Trời đất bao la, anh luôn ở phía sau em.

Dù đất trời có sụp đổ, cũng đã có anh thay em chống đỡ.

Du lịch hơn một tuần, hai người bay trở về Bắc Kinh.

Lục Chu chính thức gia nhập vào dự án quân sự mới, mọi thứ đều được bảo mật vô cùng kỹ càng, chỉ là mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ thấp hơn nhiều so với trước đây.

Thẩm Diệc Hoan ở nhà nghỉ ngơi một ngày cũng trở lại studio làm việc.

Triển lãm nhiếp ảnh đã hoàn toàn kết thúc, Thẩm Diệc Hoan trở nên nổi tiếng trong ngành, có vô số khách hàng đặt lịch chụp ảnh, cô cân không xuể.

Thật ra Thẩm Diệc Hoan không thích chụp ảnh tạp chí cho người mẫu hay diễn viên minh tinh, vì thế trực tiếp bỏ qua thể loại này, chỉ chụp những gì mình thích.

Công việc của Lục Chu thường bận rộn đến khuya, không có giờ tan tầm cố định.

Thẩm Diệc Hoan lại không biết nấu ăn, mấy ngày trước tự học theo công thức trong điện thoại suýt chút nữa đã làm cháy bếp nên không dám thử lần hai, ngoan ngoãn chờ Lục Chu về nhà rồi cùng nấu.

Hôm nay, lúc Lục Chu về nhà đã là giờ tối.

Đẩy cửa đi vào, trong phòng khách và phòng bếp đều không có ai, cuối cùng tìm được người đang ở trong phòng ngủ.

Cô gái nhỏ ngồi trên giường, ôm điện thoại cười ngặt nghẽo, nghe được tiếng động chợt ngẩng đầu lên, ý cười vẫn xán lạn: "Anh về rồi!"

Lục Chu đi qua: "Em cười gì thế?"

"Đang nói chuyện phiếm với Như Như."

Cô chớp chớp mắt với Lục Chu, giảo hoạt nói: "Bọn em kết phường đi hố người ta."

"Hố chuyện gì?"

"Chuyện của tên khốn Hứa Hạ ấy, em với Như Như có gửi cho bố hắn một món quà nhỏ xíuu."

Lục Chu nhìn thấy ý cười tràn đầy trong mắt cô, cũng không nhịn được mà cười theo, hỏi: "Món quà gì cơ?"

"Một ít..." Thẩm Diệc Hoan ý vị thâm trường nhướng mày với anh, "Ảnh giường chiếu kích thích của Hứa Hạ."

"Lấy ở đâu ra thế?" Lục Chu nhẹ nhíu mày.

"Của Như Như ấy, em cũng không biết lấy ở đâu, thật ra nó mưu ma chước quỷ hơn em nhiều."

Lòng bàn tay Lục Chu cọ qua môi Thẩm Diệc Hoan: "Em nhìn rồi?"

"Nhìn gì cơ?"

"Ảnh giường chiếu."

"À, em mới liếc qua xíu xiu thôi." Thẩm Diệc Hoan có chút chột dạ, lại bổ sung thêm một câu, "Cay mắt lắm."

Lục Chu nhẹ híp mắt.

Thẩm Diệc Hoan ôm eo anh, vô cùng thân mật lấy lòng: "Ai da, nào có ai có dáng người đẹp như chồng em được."

Thần sắc Lục Chu buông lỏng, cúi xuống hôn môi cô, hơi thở đan xen khẽ dỗ dành: "Vừa nãy gọi anh là gì, gọi lại lần nữa anh nghe nào."

Từ sau khi lãnh chứng tới giờ Thẩm Diệc Hoan vẫn chưa từng gọi Lục Chu như thế.

Vừa rồi tỏ vẻ dễ thương ngoan ngoãn gọi anh như vậy thật ra cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nghiêm túc lại, cô bỗng chợt thấy hơi ngượng ngùng.

"Không gọi."

Lục Chu thúc giục cô: "Nhanh lên nào."

Cuối cùng vẫn là bị dụ dỗ gọi một tiếng, Lục Chu vô cùng hài lòng, đứng dậy đi vào phòng bếp làm cơm tối.

...

Thứ sáu, Thẩm Diệc Hoan có một dự án quay chụp lớn, tất bật đến giờ tan tầm vẫn chưa kết thúc, cô thầm nghĩ dù sao Lục Chu cũng về muộn, chi bằng cố gắng làm cho xong nốt.

Lúc xong xuôi đã là sáu giờ rưỡi, cô bỏ máy ảnh vào trong túi đựng, chào hỏi các nhân viên trong ekip rồi đi trước.

Đi ra ngoài mới phát hiện ra trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ của Lục Chu lúc năm giờ rưỡi.

Cô vội vàng gọi lại.

"Sao hôm nay anh xong việc sớm thế?" Thẩm Diệc Hoan hớn hở.

Lục Chu hỏi: "Giờ em đang ở đâu?"

Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói ra một địa chỉ.

Lục Chu rất nhanh đã lái xe tới đón cô, lúc về lại không phải là đường hướng về nhà.

"Mình đi đâu thế anh?"

"Tân gia."

"... Dạ?"

Lục Chu cười khẽ, xe dừng đèn đỏ, anh giơ tay xoa xoa tóc Thẩm Diệc Hoan: "Cũng đã kết hôn rồi, sao lại có thể để em sống với anh ở căn nhà cũ kia chứ."

Từ trước đến nay Thẩm Diệc Hoan đều không để ý tới vấn đề này, hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ qua: "Nhưng mà em cảm thấy căn đấy vẫn tốt, trước giờ bọn mình luôn sống ở đó nên có chút luyến tiếc."

"Căn nhà đấy vẫn để như thế, thi thoảng mình về ở cũng được."

"Anh mua nhà tân gia bao giờ thế?"

"Gần đây thôi."

Thẩm Diệc Hoan ngây ngốc một hồi lâu, chợt nói: "Em cảm thấy chúng ta rất giàu nha, còn có tận hai căn nhà."

Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, Thẩm Diệc Hoan đi theo Lục Chu lên lầu.

Hướng Nam đón nắng rất tốt, còn có một cái ban công rộng.

Ngôi nhà được trang trí theo phong cách tối giản Thẩm Diệc Hoan thích, cô đi loanh quanh một vòng, phòng nào cũng nghía qua.

Vừa xem vừa vui vẻ nói líu lo.

"Ban công này chúng ta trồng một chút hoa cỏ đi, đúng lúc có thể tắm nắng, sau đó chỗ này còn có thể đặt một chiếc ghế treo."

"Phòng ngủ thì chúng ta mua vài tấm chiếu tatami lớn một chút được không, chỉ là lấy loại cứng tí, nếu không anh sẽ ngủ không quen."

Chiếu Tatami được làm ra từ thời cổ đại. Tên gọi Tatami có nguồn gốc từ động từ "tatamu", có nghĩa là "gấp", "xếp", chỉ chung những vật dụng mỏng dùng để lót, trải ra trên mặt phẳng, có thể xếp lại được.

Lõi của chiếu Tatami được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau thành nệm. Ngày nay, có khi người ta dùng sợi hóa học thay cho sợi rơm để tăng độ bền và độ cách nhiệt. Lớp ngoài nệm là chiếu cói bao bọc. Viền chiếu được bọc bằng vải dệt nổi vân hoặc vải trơn thường mang màu xanh lá cây.

"Phòng bếp anh sắp xếp nhé, chừa cho em một chỗ để chạy vặt bên cạnh là được rồi, sau này lúc anh nấu ăn em có thể ở bên cạnh cắt rau rửa rau."

...

Hết thảy Lục Chu đều nói được.

Nhiệm vụ trang trí cho căn nhà mới được giao cho Thẩm Diệc Hoan, Tư Lệnh phu nhân luôn ở trong nhà không có việc gì làm cũng tới hỗ trợ cô.

Hai người thường xuyên đi đến các cửa hàng trang trí nội thất tìm hiểu.

Tính cách của Tư Lệnh phu nhân thật ra rất giống với Thẩm Diệc Hoan, lúc quen thuộc rồi mới thấy hai người y hệt nhau, bà gọi Thẩm Diệc Hoan là "con gái", Thẩm Diệc Hoan cũng gọi bà một tiếng mẹ.

Mà mối quan hệ của Thẩm Diệc Hoan với mẹ ruột cũng trở lại bình thường như trước đây, thi thoảng có nhắn tin hỏi han một vài câu, hôm Tết Đoan Ngọ bà cũng có gửi tin nhắn cho cô.

Thẩm Diệc Hoan cảm thấy như vậy cũng khá tốt.

Cô nhìn ngôi nhà mới của mình ngày càng hoàn thiện, giống hệt với bộ dáng mình tưởng tượng, liền cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Cuối hè, công việc trang trí đã hoàn tất.

Hai người chính thức chuyển nhà tới đây.

"Đúng rồi, thứ bảy anh rảnh không?" Lúc ăn cơm, Thẩm Diệc Hoan chợt hỏi.

"Sao thế em?"

"Hồi sáng cô Từ có gọi điện cho em, bảo là trong trường có câu lạc bộ nhiếp ảnh mới thành lập, em có rảnh thì ghé qua một chuyến." Thẩm Diệc Hoan nói, "Nếu anh rảnh thì về trường với em, không thì..."

"Rảnh." Lục Chu nói, "Để anh sắp xếp lại công việc một chút, rồi thứ bảy đi với em."

Cuối hạ nhưng thời tiết vẫn ngày càng nóng, ngày thứ bảy nhiệt độ lại cao vô cùng, không khí nhuốm màu ảm đạm, mặt trời treo lơ lửng trên đầu, giống như chỉ cần thở một hơi thôi cũng có thể trực tiếp bốc hơi.

Lúc Thẩm Diệc Hoan và Lục Chu tới đã là bốn giờ chiều, vừa kết thúc tiết học cuối cùng, tới thời gian hoạt động ngoại khóa, trên sân bóng rổ và sân thể dục toàn người là người, nơi bãi tập nhảy xa cũng có rất nhiều học sinh đang tập luyện chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp tới.

Cô Từ thấy hai người cùng tới thì vui vẻ vô cùng, bây giờ bà vẫn đang là giáo viên đứng lớp, dẫn dắt từng khóa học sinh tốt nghiệp.

"Lục Chu, lát nữa em tới lớp cô nói cho mấy đứa nhóc kia về việc học của em năm cấp ba thế nào đi, bây giờ đứa nào đứa nấy đều đang trong thời kì phản nghịch, cô quản không xuể."

Trước đây khi hai người còn đi học cũng thường có các đàn anh đàn chị về trường thăm giáo viên, sau đó sẽ được phái đến chia sẻ kinh nghiệm học tập cho đàn em.

Lục Chu nhìn sang Thẩm Diệc Hoan một cái.

Cô Từ tinh ý phát hiện ra: "Cứ để con bé tự đến câu lạc bộ đi, không tốn mấy thời gian đâu, hai đứa cũng kết hôn mấy tháng rồi mà, sao vẫn còn dính nhau như sam thế."

Thẩm Diệc Hoan cười cười nói giỡn: "Là anh ấy dính em đó cô ơi. Em chính là người phụ nữ độc lập của thời đại mới mà."

Lục Chu hỏi cô: "Một mình em đi không sao chứ?"

"Không sao mà, anh cứ đi đi."

Thẩm Diệc Hoan cảm thấy Lục Chu rất có khí chất của học bá, ở đây cô cũng ngại khoe khoang khoác lác như đợt trước.

Thành viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh rất đông, ngồi kín cả một phòng học, nghe nói nhiếp ảnh gia tới lần này là Thẩm Diệc Hoan, còn có thêm một vài học sinh tới dự thính, không có chỗ ngồi nên đứng ở phía sau.

Vốn dĩ ban đầu cũng không phải là một bài phát biểu nghiêm túc, lúc đầu có nói qua về kiến thức chuyên ngành, về sau qua từng đợt hỏi đáp thì trọng tâm dần đi lệch quỹ đạo.

Nội dung câu hỏi dần dà không liên quan gì đến nhiếp ảnh, tất cả đều là về cô và Lục Chu.

Mà ở lớp mười hai ban một bên kia.

Mới đầu lúc cô Từ còn đang ở trong lớp, vấn đề thắc mắc của mọi người vô cùng đứng đắn, nào là cách để học tốt toán lý hóa, rồi cuộc sống đại học như thế nào, làm sao để thi được vào trường quân đội.

Nhưng đến khi cô Từ ra khỏi lớp, bầu không khí bắt đầu giống với bên câu lạc bộ nhiếp ảnh.

"Đàn anh ơi! Em em em!" Một nữ sinh giơ tay lên, điên cuồng lắc lư.

Cô bé đứng lên, chỉnh lại vạt áo đồng phục của mình: "Đàn anh, anh cho rằng giữa yêu đương và chia tay thất tình, thì cái nào ảnh hưởng đến học tập hơn ạ?"

Lục Chu dừng một chút: "Theo tôi thì chắc chắn là thất tình ảnh hưởng nhiều hơn."

Phía dưới ồ lên một phen.

Lục Chu được các nữ sinh trong lớp phong tặng cho nhãn mác "Người đàn ông si tình nhất".

"Đàn anh, anh với đàn chị là ai theo đuổi ai ạ?"

"Cô ấy theo đuổi tôi." Lục Chu ăn ngay nói thật.

"Oa, thế anh thích chị ấy từ lúc nào thế?"

Lục Chu nhẹ nhướng mày: "Trước khi cô ấy bắt đầu theo đuổi."

Cả lớp học sôi trào.

Sau khi rời lớp học, Lục Chu nhận được tin nhắn của Thẩm Diệc Hoan.

Cô bảo bên cô đã kết thúc, đang chờ anh ở sân thể dục.

Lục Chu xuống lầu đi đến sân thể dục, ở đây người đến người đi, anh nhìn một vòng, cuối cùng tìm thấy được Thẩm Diệc Hoan đang ngồi nơi bóng cây cạnh rìa sân.

Cô gái nhỏ ngồi ở mép bồn hoa, tay chống đầu, bị ánh chiều tà chiếu đến mơ màng sắp ngủ gật.

Anh bỗng nhiên nhớ tới lúc học quân sự năm lớp mười.

Ngày đó sau giờ nghỉ trưa, Thẩm Diệc Hoan chợt phát hiện mũ quân đội của mình không thấy đâu, đồng nghĩa với việc buổi chiều huấn luyện cô sẽ bị phạt.

Cô lật tung ngăn bàn và cặp sách nửa ngày cũng tìm không ra.

Thiếu nữ nghiêng người nhìn về phía anh, trên người là vị bơ ngọt nhàn nhạt, thân mật nói, giống như đang làm nũng: "Tớ mất mũ rồi, làm sao đây, chiều nay kiểu gì cũng bị huấn luyện viên phạt."

Lục Chu đem mũ mình cho cô.

Sau khi anh đi WC về, trong phòng học chỉ có lác đác vài người, những người khác đều đã tới sân thể dục, vị trí bên cạnh Lục Chu cũng trống không.

Mà trên bàn anh vẫn còn đặt một chiếc mũ.

Thẩm Diệc Hoan không nhận lấy.

Lục Chu đi qua, nhét mũ vào trong ngăn bàn, bản thân cũng không đội mũ mà đi tới sân thể dục.

Anh đến muộn hai phút, lúc tới nơi huấn luyện viên vừa mới phạt Thẩm Diệc Hoan xong.

Thiếu nữ không hề buồn bã vì bị trách phạt, trên người mang bộ quân phục rộng rãi, cần cổ trắng nõn tinh tế, mái tóc đen nhè nhẹ từng đợt quấn quanh.

Lục Chu nhìn chằm chằm thân ảnh của cô vài giây, rồi đi đến đội ngũ.

Bị phạt là điều không hề bất ngờ.

Thẩm Diệc Hoan lười biếng đứng phạt, ánh mặt trời chói chang làm cô khẽ chau mày, lộ ra chút không kiên nhẫn, nhìn thấy anh tới trong nháy mắt chợt cười, lộ ra cặp đồng tiền duyên dáng.

Hỏi anh: "Tớ đặt mũ cậu trên bàn ý, cậu không thấy à?"

Lục Chu nói: "Không."

Anh không nói cho Thẩm Diệc Hoan biết rằng mình cố ý.

Anh đứng phía sau Thẩm Diệc Hoan, vóc người cao lớn, vì cô mà chặn phân nửa ánh mặt trời nóng rực.

Lại một lát sau, cô gái nhỏ giống như đã thấm mệt, tay che ở trên trán, cặp mắt đảo quanh rồi ngồi xổm xuống.

Cô cởi chiếc áo quân phục, bên trong mặc một chiếc ba lỗ, phác họa ra bả vai thon gầy của thiếu nữ, khi ngồi xổm xuống lộ ra một chút lưng gầy trắng nõn.

Phía trên có một vết bớt màu đỏ nhàn nhạt.

Ánh mắt Lục Chu hơi trầm xuống, tầm mắt không tự chủ dừng ở nơi ấy.

Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh, liền chỉ chỉ vào vết bớt trên lưng mình: "Có giống cánh hoa anh đào không?"

Là rất giống, nhìn như một đóa anh đào nở rộ.

Lục Chu nhìn cô không nói gì.

Thẩm Diệc Hoan ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: "Cậu có thể gọi tớ là anh đào."

..

Lục Chu đứng yên trước mặt Thẩm Diệc Hoan, chặn hơn phân nửa ánh hoàng hôn buổi chiều tà.

Thẩm Diệc Hoan híp híp đôi mắt, khẽ dịch qua một bên.

Từng tia nắng còn sót lại chiếu rọi xuống bả vai và đỉnh đầu anh, rạng rỡ sáng ngời.

Lục Chu đưa tay về phía cô.

"Đi nào, về nhà thôi."

-

Chiếu Tatami hiện đại

Truyện Chữ Hay