Khoảnh khắc Thẩm Diệc Hoan ôm lấy eo Lục Chu, cả người anh đều căng cứng.
Sau khi gặp lại bọn họ từng tiếp xúc cơ thể rất nhiều, so với cái này còn thân mật hơn, trước khi chia tay cũng đã làm những chuyện quá phận.
Nhưng bây giờ Thẩm Diệc Hoan đứng phía sau anh, mùi hương trên người cô quanh quẩn nơi chóp mũi.
Khứu giác và xúc giác đột nhiên bị tấn công, quá dễ dàng để đánh tan phòng tuyến của anh.
Môi mỏng Lục Chu mím chặt.
Đầu Thẩm Diệc Hoan cọ cọ sau lưng anh, không tiếng động thúc giục anh đưa ra đáp án.
"Thẩm Diệc Hoan."
Lục Chu gọi tên cô, thanh âm đè nặng không nghe ra cảm xúc.
Thẩm Diệc Hoan hừ hừ hai tiếng, giống như một chú mèo đang làm nũng.
"Anh không tin em."
Trong lòng Thẩm Diệc Hoan lộp bộp một chút.
Lục Chu vốn là người thông minh, anh có sự kiêu ngạo của mình, dựa vào gì lại muốn đứng mãi một chỗ chờ một câu "hối hận còn kịp sao" của cô.
Không sai.
Là nên tức giận.
Thẩm Diệc Hoan nghĩ.
Cô không tức giận cũng không khổ sở, lại ôm sát eo anh, đầu chệch sang một góc, chóp mũi đụng vào vết sẹo hình chữ thập kia.
Nơi này, đã từng bị đạn xuyên qua.
Môi cô khẽ dừng tại đó, giống như đang tiến hành một nghi thức tế lễ vô cùng thành kính.
Lưng Lục Chu cứng đờ, đột nhiên bắt lấy bàn tay cô đặt bên hông anh, kéo người sang một bên.
Anh mặc lại quần áo một lần nữa.
Lấy ra hộp thuốc đi đến mép giường hút một điếu, anh vô cùng tự tin về khả năng tự chủ của mình, chỉ trừ với Thẩm Diệc Hoan, trước mặt cô, anh không hề tin tưởng vào cái gọi là tự chủ ấy, thậm chí còn không dám nhìn nhiều.
Chỉ sợ nhìn nhiều một chút, bản thân lại càng thích cô hơn.
Gió lạnh ngoài cửa sổ lùa vào, trên cao là giải ngân hà trời thu, bầu trời đầy sao, nơi này xa rời chốn phồn hoa đô thị, không gian sạch sẽ như được gột rửa qua.
Thẩm Diệc Hoan biết anh nghiện thuốc lá nặng, cho anh thêm một phút đồng hồ, đến giờ, cô liền đi qua, trực tiếp cầm lấy điếu thuốc trên miệng anh, thuận tay đem cửa sổ đóng lại.
"Không phải anh đang phát sốt sao, hút thuốc làm gì."
"Hẳn là hạ nhiệt rồi."
"Chỗ này có nhiệt kế không?"
Anh hất cằm hướng ngăn tủ.
Thẩm Diệc Hoan lấy ra một chiếc nhiệt kế, đưa cho Lục Chu, ngậm ở trong miệng.
"Dù sao bây giờ anh cũng không nói được, vậy nhớ nghe rõ những lời sau đây đấy."
"Em biết trước đây em đối xử với anh không tốt, không quan tâm cảm xúc của anh, khi đó em quá tùy hứng." Thẩm Diệc Hoan cúi đầu, "Em là một đứa tồi, ba chữ vương bát đản vốn là nên mắng em mới phải."
"Nhưng em thật sự chỉ thích mỗi anh thôi, trước giờ cũng theo đuổi một mình anh."
"Nếu như anh không tha thứ cho em, em đây lại theo đuổi anh một lần nữa, lần này là nghiêm túc theo đuổi, như lời vừa rồi em nói, em muốn cho anh cảm nhận được thế nào là cưng chiều."
"Cái gì gọi là sủng ái vô pháp vô thiên."
Mí mắt Lục Chu giựt giựt, anh cố không dùng lực để tránh cắn vỡ nhiệt kế trong miệng.
Thẩm Diệc Hoan tạm dừng một lát, nhắm mắt, giống như lấy hết can đảm để nói ra bí mật nào đó.
"Vết thương sau lưng anh... khi đó anh đã trải qua những chuyện gì, nếu anh đồng ý thì nói cho em biết, còn không, em cũng sẽ không hỏi. Đó là tâm bệnh của anh, em cùng anh trị liệu, không phải là bị thương hậu chiến sao, em đi tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị cho anh, em không tin là sẽ tái phát hậu di chứng."
Nghe cô nói thế, Lục Chu hơi kinh ngạc.
Nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa vào ghế không nhúc nhích.
"Sau này, em sẽ đối với anh thật tốt, vô cùng tốt." Thẩm Diệc Hoan nói.
Thẩm Diệc Hoan không biết cụ thể sẽ tốt như thế nào, chỉ biết là, non nửa đời Lục Chu đều quá con mẹ nó khổ rồi.
Sinh ra cha không thương mẹ không yêu, không, còn mất luôn cả mẹ, sau này lớn lên lại quen cô bạn gái không tốt mắt bị mù, lớn lên nữa lại phải đi chấp hành nhiệm vụ như vậy, bị ngược đãi đến xuất hiện vấn đề tâm lý.
Cô cần phải đối tốt lại với anh gấp trăm nghìn lần.
Cho anh cảm nhận được, thế nào gọi là cưng chiều.
Sủng ái vô pháp vô thiên.
Cô gái nhỏ đối mặt với anh, cũng đối diện với cửa sổ, ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào một bên sườn mặt cô, trong nháy mắt Lục Chu thở không nổi.
Anh gỡ nhiệt kế trong miệng mình ra, liếc nhìn: "Hạ sốt, độ."
Thẩm Diệc Hoan: "..."
Hóa ra một màn diễn thuyết tình cảm phong phú vừa rồi của cô hoàn toàn bị làm lơ.
Lục Chu đem nhiệt kế đặt trên bàn, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía trước hai bước, giơ tay, nâng cằm Thẩm Diệc Hoan lên.
Dù đã hạ sốt, nhưng thanh âm vẫn mang theo giọng mũi rất nặng, ở trong đêm tối lộ ra chút hương vị ái muội.
Anh cúi người, nhẹ giọng nói: "Em muốn biết anh đã trải qua cái gì sao?"
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt vài giây, gật đầu, lại nhanh chóng bổ sung: "Anh không muốn thì không cần nói."
"Anh nói."
Môi Lục Chu ghé vào cạnh tai cô, khẽ mở miệng: "Nhưng chuyện rất dài, phải nói thật lâu, đêm nay em còn muốn về phòng ngủ của mình không?"
Đầu như nổ tung.
Thẩm Diệc Hoan chỉ cảm thấy trong lòng như có hàng ngàn làn đạn bay qua, trong đó đều là "con mẹ nó"
Bộ dáng nào của Lục Chu cô cũng đều đã nhìn thấy qua, cũng không phải anh chưa từng nói những lời thiếu đứng đắn, nhưng % anh vẫn luôn duy trì hình tượng cao lãnh của chính mình rất tốt.
...
Chờ phản ứng lại, cô đã nằm trên giường Lục Chu.
Tuy nói rằng thân là đội trưởng nên có phòng riêng, nhưng giường vẫn giống với kiểu giường đơn trong phòng Thẩm Diệc Hoan.
So với con gái cô không tính là lùn, Lục Chu lại càng không cần phải nói, hai người cùng nằm chen chúc trên chiếc giường chật chội.
Ký ức bản năng của thân thể thật đáng sợ, Thẩm Diệc Hoan còn chưa hoàn hồn lại, cả người đã không tự giác tìm được tư thế thoải mái trong ngực Lục Chu.
Lục Chu phát hiện động tác của cô, đem người ôm chặt.
Dùng lực thật chặt.
Thẩm Diệc Hoan cơ hồ cảm thấy anh như muốn đem mình khắc vào tâm khảm.
Tư thế thật ra không mấy thoải mái.
Tai cô đều đỏ ửng, mặt cũng nóng lên, chợt ngóc đầu lên nhìn, lỗ tai Lục Chu một chút cũng chưa hồng.
Quả nhiên là trưởng thành...
Trước kia Lục Chu đỏ mặt rất đáng yêu, đặc biệt là lỗ tai phiếm hồng một mảng, nhìn muốn cắn.
Bây giờ làm loại chuyện thế này mà mặt không đỏ tim không đập.
Không đúng, tim vẫn còn đập thật nhanh.
Thịch, thịch, thịch...
Thẩm Diệc Hoan gỡ từng ngón tay của anh ra, muốn xích ra phía ngoài, liền nghe được thanh âm trầm thấp trên đỉnh đầu: "Đừng lộn xộn."
Cô buồn chán vỗ vỗ vào bắp tay anh.
"... Chắc quá."
...
Mấy năm nay độ mặt dày của Thẩm Diệc Hoan xuống dốc không phanh, hơi thở Lục Chu mới phả vào trán cô, anh dùng tư thế bá đạo ôm cô vào lòng, thế mà cô đã cảm thấy cả người nóng như lửa đốt.
Mềm nhũn.
Lục Chu ôm cô rất chặt, giống như sợ cô sẽ rời đi.
Vẻ mặt Thẩm Diệc Hoan có chút ngốc, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi không phải anh nói muốn kể cho em chuyện anh đã trải qua sao?"
"Ừ."
Lục Chu lên tiếng, đặt cằm nơi đỉnh đầu cô.
Có lẽ do chích thuốc vào nên thanh âm anh nghe có vẻ ủ rũ mơ màng giống như sắp ngủ.
Thẩm Diệc Hoan có cảm giác chính bị bị lừa, cô bị lừa tới trên giường, bây giờ không nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì mà muốn quay đầu đi ngủ?
Đang muốn lên giọng thì Lục Chu bỗng mở miệng.
Thanh âm trầm thấp, giống như đang kể một câu chuyện nhỏ.
Không nhìn cũng biết, khi anh nói chuyện đôi mắt kia hẳn là sẽ híp lại.
"Sau khi anh nhận được tin nhắn kia của em không lâu, liền được phái tới quân doanh Tân Cương, lúc vừa tới vẫn huấn luyện như thường lệ, đúng lúc ấy có nhiệm vụ giám sát hoạt động buôn lậu, anh liền đi."
"Hành tung của đối phương bất định, vũ khí cũng trang bị đầy đủ, hơn một tháng anh mới tìm được tung tích của bọn chúng, từ từ lấy được tín nhiệm rồi đi vào nằm vùng."
"Vết thương trên lưng đa số là lưu lại khi đó." Anh hơi cúi đầu, không chút để ý, hôn lên tóc Thẩm Diệc Hoan.
Thanh âm còn mang theo ý cười: "Không nghiêm trọng như em nghĩ, cũng không có gì gọi là bị ngược đãi cả."
Thẩm Diệc Hoan kinh ngạc "A" một tiếng: "Thế bác sĩ tâm lý kia... "
"Cái đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ muốn tiến hành kiểm tra trắc nghiệm tâm lý, anh không đạt tiêu chuẩn, thời gian đó quả thực máu me tàn bạo, cho nên mới tìm cho anh một bác sĩ tâm lý."
Lục Chu đem những chuyện xảy ra lúc ấy sơ lược lại, không có kể chi tiết.
Không bị bắt cũng không bị ngược đãi.
Nhưng đoạn thời gian kia, đổi lại là người bình thường đã sớm không chịu nổi.
Lúc ấy Lục Chu không thuộc về phạm trù "người bình thường."
Trước đây khi thi vào trường quân đội, anh từng đạt tiêu chuẩn bài kiểm tra trắc nghiệm tâm lý, nhưng sau khi chia tay Thẩm Diệc Hoan, anh thậm chí còn từng có ý niệm phí hoài bản thân mình.
Nhưng anh là quân nhân.
Tùy tiện phá hoại bản thân mình như vậy, anh không muốn chấp nhận.
Vì thế mới chủ động xin ra trận, nhận nhiệm vụ kia, lúc đấy được cho là nhiệm vụ một đi không trở lại.
Vốn dĩ anh cũng không nghĩ tới việc mình sẽ sống sót trở về.
Ngay cả Phùng Tư Lệnh cũng chưa từng nghĩ đến, anh có thể sống sót trở về như vậy, vừa đến tới cửa quân doanh liền hôn mê bất tỉnh.
Anh chính là ở trong trạng thái "phi bình thường" như vậy trụ ở địch doanh hơn ba tháng liền.
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Như thế nào là không đạt tiêu chuẩn, nghiêm trọng không?"
"Đã tốt rồi, chuyện về doanh trại bên địch anh không nói em nghe nữa."
Anh giơ tay, xoa xoa vành tai cô: "Em sẽ sợ."
Lỗ tai Thẩm Diệc Hoan bị anh xoa, theo bản năng rụt cổ lại, muốn tránh móng vuốt của Lục Chu, nhưng lại càng nhích sát vào lồng ngực anh.
"Hình xăm kia thì sao?"
Tính toán thời gian, thì cũng rơi vào khoảng thời gian đấy.
Lục Chu nói: "Lúc anh vào nằm vùng trong đó yêu cầu phải giữ quan hệ tốt với bọn chúng, rất nhiều thời điểm phải đi theo hầu hạ, cũng phải đi xăm hình lên người."
Anh không nghĩ mình sẽ xăm những hình lung tung rối loạn như bọn hắn lên người, vì vậy mới xăm một nhánh anh đào.
"Con mẹ nó chỗ quái quỷ gì vậy chứ." Thẩm Diệc Hoan cắn răng, thanh âm có chút run rẩy.
Lục Chu chỉ lớn hơn cô một tuổi.
Khi đó anh cùng lắm cũng chỉ mới đầu hai.
Trong lúc nhiều người cùng tuổi đang cầm tiền bố mẹ trải qua cuộc sống đại học thoải mái, thì Lục Chu đã bị bắt đối mặt với hiện thực tội ác ghê tởm của thế giới này.
Trách nhiệm đè nặng lên vai, không biết có bao nhiêu chỗ bị thương.
Cô ôm lấy Lục Chu, bàn tay dán ở sau lưng anh, dùng sức vùi vào trong lồng ngực.
"Chỗ quái quỷ kia xăm hình thì thôi đi, lại còn bắt người khác cũng phải xăm... đúng là lũ điên!"
Lục Chu đem một cánh tay mình qua cho cô gối, một tay khác nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Hình xăm kia xấu sao?"
Thẩm Diệc Hoan biết Lục Chu đây là đang muốn chọc cô vui vẻ, nhưng anh thật sự không hiểu am hiểu hài hước.
Không những không cười, cô còn có chút muốn khóc.
Khẽ chớp chớp mi mắt, muốn đem nước mắt ép về lại, nhưng cũng vô dụng, hốc mắt cô đã phiếm hồng.
Thẩm Diệc Hoan quẹt nước mắt mình vào áo anh.
Cô nghe được một tiếng than nhẹ trên đỉnh đầu.
Lục Chu ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng vỗ về.
"Đừng sợ."
Anh nói.
"Anh ở đây, đừng sợ."
Thanh âm ôn nhu chưa từng có, anh chỉ để lộ ra trước mặt Thẩm Diệc Hoan.
Con người ta lúc muốn khóc liền nghĩ, chỉ cần yên lặng chịu đựng, cố gắng kìm nén một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng nếu lúc này có người vỗ về, nhẹ nhàng nói rằng "Đừng sợ, có anh ở đây", cảm xúc trong người mình liền như vỡ òa.
Khiến Thẩm Diệc Hoan đau lòng mà khóc là Lục Chu, dỗ dành cô vui vẻ cũng là Lục Chu.
Cô khịt mũi một tiếng, hừ nhẹ, cọ vào cổ anh: "Không đúng, phải là em ở đây, anh đừng sợ."
Cô rút tay ra, cũng học theo vỗ vỗ trên lưng anh.
Lục Chu cười một tiếng.
"Lục Chu." Qua thật lâu sau, cô nhẹ giọng hỏi anh, "Anh có dám hay không, để em thích anh một lần nữa."
Lục Chu trầm mặc thật lâu.
Sau đó kéo tay cô qua, hôn lên môi cô.
Không giống những nụ hôn thô bạo chứa đầy dục vọng trước đây, nụ hôn lần này vô cùng ôn nhu lưu luyến.
Giống như dòng nước ấm áp, bao vây lại toàn bộ người Thẩm Diệc Hoan từ trong ra ngoài.
Cô biết, Lục Chu đây là đồng ý.
Thậm chí cô còn chưa bắt đầu chính thức theo đuổi anh một lần nữa, anh đã đồng ý rồi.
Tay Thẩm Diệc Hoan hơi động liền bị trói lên đỉnh đầu, cùng Lục Chu mười ngón tay đan vào nhau.
"... Thật ra anh có thể đừng chấp nhận em nhanh như vậy."
Tựa hồ là trừng phạt cô không chuyên tâm, Lục Chu khẽ cắn một cái, phong bế môi cô thêm lần nữa.
Qua hồi lâu, Thẩm Diệc Hoan mới nghe được anh đáp lại.
"Không."
Thẩm Diệc Hoan vô cùng hy vọng Lục Chu có thể phát cáu với mình, như vậy sẽ làm cô đỡ cảm thấy bứt rứt cùng áy náy.
Nhưng anh đưa cô về phòng mình, lại lần nữa thừa nhận tình cảm của cô.
Lục Chu hơi ngẩng đầu, lòng bàn tay nhẹ phủ lên cánh môi mềm mại đỏ tươi của cô gái nhỏ, thấm ướt đầu ngón tay, tỏa ra một bầu không khí ái muội khó có thể miêu tả.
Ban đêm yên tĩnh.
Đã qua thời gian tắt đèn, ỷ vào đặc quyền của đội trưởng, toàn bộ khu nhà chỉ mỗi gian phòng này của bọn họ là sáng đèn.
Dường như hôn thế nào cũng không đủ.
Thẩm Diệc Hoan bị hôn đến cả người mộng bức.
Lục Chu dỗ quá đỉnh, lúc trước cũng vậy, bây giờ vẫn thế, không cần trịnh trọng thề non hẹn biển, một cái ôm hay một cái hôn đều đủ.
Rõ ràng anh có đủ điều kiện để kiêu ngạo.
Thẩm Diệc Hoan chợt tránh đi môi của anh.
Lục Chu trợn mắt, ánh mắt nặng nề yên lặng nhìn cô.
Giống như dã thú rình mồi, nhìn thẳng vào con mồi mình đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
"Lục Chu, anh thích em sao..." Thẩm Diệc Hoan nhẹ giọng hỏi.
Cổ áo Lục Chu mở toang, có thể nhìn được hõm xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai dày rộng.
Anh lại một lần nữa hôn lên môi cô gái nhỏ, nhẹ nhàng mở khớp hàm cô ra, cuốn lấy bờ môi nhẹ mút vào.
Bàn tay vuốt ve nơi má Thẩm Diệc Hoan, khàn giọng lên tiếng.
"Bảo bối."
Thích em là việc không dễ dàng, nhưng không thích em càng là việc anh không thể nào làm được.