*
Editor: Trà Đá.
Lúc Đường Đường ba tuổi, Nam Từ mang thai lần hai.
Trước đó hai người thật ra đang tính toán chuẩn bị hôn lễ, bởi vì Đường Đường còn nhỏ, Nam Từ muốn chăm sóc cậu bé cho thật tốt, cho nên nói không có thời gian chuẩn bị những cái kia.
Hoắc Lâm rất bất đắc dĩ, anh dỗ mấy lần, nói hôn lễ không cần cô phải quản, để trợ lý Trương lo là được rồi.
Trước đó Nam Từ bị hù bởi trợ lý Trương “Tặng cho mỗi khách mời một viên kim cương”, nên khi Hoắc Lâm vừa nhắc đến việc để anh ta chuẩn bị hôn lễ, toàn thân trên dưới rùng mình nhớ lại “Một viên kim cương”.
Cho nên cô nhất quyết cự tuyệt, nói một là không làm, hai là để cô tự mình chuẩn bị.
Hoắc Lâm luôn luôn cưng chiều vợ vô điều kiện, mặc dù không đồng ý với việc tiếp tục trì hoãn hôn lễ, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Nam Từ.
Nhưng ai mà ngờ, việc trì hoãn này kéo dài tới tận ba năm.
Hôm sinh nhật ba tuổi của Đường Đường, rốt cuộc Hoắc Lâm nhịn không được, đêm đó ở trên giường vừa uy hiếp vừa dụ dỗ cô, ép buộc Nam Từ vội vàng đưa ra thời gian cử hành hôn lễ.
Lúc ấy Nam Từ bị anh hành hạ đến mức thở không nổi, cái cổ trắng hơi ngước, ngôn ngữ có chút không ăn khớp với nhau.
“Vì sao anh cứ muốn vội vã cử hành… Cử hành hôn lễ? Bây giờ chúng ta không… Không tốt sao?”
Cô vừa dứt lời, thì lập tức bị Hoắc Lâm hung hăng đâm vào, chỉ thấy anh thở gấp. Anh hôn môi cô, sau một lúc khá lâu, anh mới áp lên mặt cô nhỏ giọng hỏi.
“Vậy bà Hoắc đây ăn anh mấy năm nay, còn không định cho anh danh phận sao?”
Nam Từ: “…”
Nam Từ cảm thấy, nếu như lúc ấy giọng nói của anh u oán thêm một chút nữa, thì cô thật sự cảm thấy mình là một người xấu xa.
Cô thật sự cũng không hiểu, tại sao Hoắc Lâm lại cố chấp chuyện này như vậy.
Nếu như có thể nói thì Nam Từ hi vọng bọn họ cứ tiếp tục sống như vậy là được rồi, Đường Đường cũng đã lớn rồi, mà bọn họ cũng đã đăng ký kết hôn, ngoại trừ việc cử hành hôn lễ để thông báo cho thiên hạ biết, thì cái gì cũng không thiếu.
Sau đó cô nói sự nghi ngờ này cho Cố Phán và Đường Uyển nghe, ngược lại Đường Uyển không có phản ứng gì lớn, mà Cố Phán tặc lưỡi, sau đó phát biểu ý kiến.
“Hoắc Tam nhà em vẫn không có cảm giác an toàn chứ sao.”
Mới đầu Nam Từ không tin, nhưng sau đó lặng lẽ suy nghĩ một chút, về sau lại biết Hoắc Lâm hành hạ mấy hạng mục của Tần dư, cô đột nhiên cảm giác những lời Cố Phán nói có chút đạo lý…
Tần Dư khiến Hoắc Lâm ăn dấm chua lâu năm như vậy, rõ ràng là anh vẫn không hề cảm thấy an toàn.
Cho nên sau đó, lúc Hoắc Lâm nhắc đến chuyện hôn lễ, Nam Từ cũng thuận miệng đồng ý.
Đếm đó sau khi xác định được ngày tổ chức hôn lễ, Hoắc Lâm rất hưng phấn, giày vò Nam Từ ở trong phòng ngủ không ít.
Lúc kết thúc, Nam Từ dựa vào ngực Hoắc Lâm khẽ thở, bàn tay anh đang vuốt ve sau lưng cô.
Sau khi hô hấp bình phục trở lại, đầu óc cô mới bắt đầu tỉnh táo, cô lập tức nhớ ra một chuyện.
Cô nhéo eo Hoắc Lâm, nói: “Ngày tổ chức hôn lễ cũng đã quyết định rồi, anh không có được ăn dấm chua bậy bạ nghe không?”
Hoắc Lâm nhất thời không hiểu cô nói cái gì, hỏi: “Cái gì?”
“Tần Dư, anh đâu có đầu tư vào truyền thông điện tử, sao anh cứ suốt ngày đoạt mối làm ăn của người ta vậy?”
Hoắc Lâm nghe xong, sắc mặt anh bỗng trở nên nguy hiểm.
“Ai nói với em? Trợ lý Trương?”
Nam Từ vội vàng lắc đầu: “Không phải, trợ lý Trương nói với em mấy chuyện này làm gì? Phán Phán nói.”
Hoắc Lâm nhíu mày: “Sao cô ta lại biết?”
Anh cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn không có khả năng nói những chuyện trên thương trường cho Cố Phán, hơn nữa còn có liên quan tới anh, Thẩm Mộ Ngạn càng không phải người nhiều chuyện, tại sao Cố Phán lại biết những chuyện này?
“Anh phá rối người ta, nên bạn gái của người ta đến tìm Phán Phán để khóc lóc, anh không biết Tần Dư có bạn gái sao? Là em gái kết nghĩa của Cố Phán.”
Nghĩ tới đây, Nam Từ lại cố ý bổ sung thêm: “Em đã nhìn thấy cô gái kia, gương mặt và vóc dáng xinh đẹp, mà sự nghiệp lại rất độc lập, biết nấu ăn ngon, tóm lại là giỏi hơn em rất nhiều, nghe nói Tần Dư theo đuổi rất lâu mới được, là bảo bối của người ta đấy. Cho nên sau này