Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

chương 60: phiên ngoại sau khi cưới không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện Tống kì Tần Tuyên Tuyên không ầm ĩ với Đỗ Mộ Ngôn bao lâu, Tần Tuyên Tuyên đối mặt với Đỗ Mộ Ngôn quá mức co được dãn được, cô bị hắn biến thành hoàn toàn không còn cách nào khác.

Trong khoảng thời gian này, Minh Khải đang trên đà phát triển, ngày thường Đỗ Mộ Ngôn cũng bề bộn nhiều việc, có đôi khi chủ nhật cũng phải tăng ca. Tần Tuyên Tuyên đau lòng hắn, thường thường nấu canh bổ cho hắn uống, Đỗ Mộ Ngôn cũng vui vẻ hưởng thụ cô sự quan tâm của cô với hắn.

Thời điểm Đỗ Mộ Ngôn kết hôn ở thành phố N xôn xao một trận, nhưng xuất phát từ việc bảo vệ Tần Tuyên Tuyên, ảnh chụp nơi tổ chức kết hôn không đươợc tiết lộ ra ngoài, tin tức cá nhân Tần Tuyên Tuyên cũng giữ bí mật rất khá. Dĩ nhiên, đồng nghiệp của Tần Tuyên Tuyên cũng biết cô là vợ của Đỗ Mộ Ngôn, ngay từ đầu quả thật giống như là nhìn thấy UFO họ giật mình không thôi, nhưng Tần Tuyên Tuyên đối xử với mọi người rất nhã nhặn, trong hầu hết các thời điểm nhân duyên rất tốt, lâu ngày, đồng nghiệp của cô khi làm việc chung với cô cũng quên mất cô là vợ của Đỗ tổng trong truyền thuyết.

Nhưng ở cao ốc Minh Khải bên này, thì tình huống hoàn toàn ngược lại. Ở trong mắt nhân viên Minh Khải, Tần Tuyên Tuyên là vợ của Đỗ tổng lạnh lùng tàn nhẫn, hơn nữa Đỗ tổng vừa thấy cô thì cười, là cười đó! Trăm năm khó gặp Đỗ tổng mỉm cười! Cho nên, nếu nói nhân viên trong Minh Khải đem Đỗ Mộ Ngôn làm hoàng đế cung phụng, vậy bọn họ đối với Tần Tuyên Tuyên, giống như gặp thái thượng hoàng chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống thôi.

Hôm nay là thứ bảy, Đỗ Mộ Ngôn ở công ty tăng ca, lúc xế chiều gọi điện thoại cho Tần Tuyên Tuyên đang ở trong nhà xem tivi, nhờ cô đem giúp tài liệu mà hắn để quên ở nhà, hắn chuẩn bị họp, không về lấy được. Tần Tuyên Tuyên dù sao cũng nhàn rỗi, thay quần áo xong cũng không lái xe, kêu xe taxi đến cổng chung cư, đi thẳng đến Minh Khải.

Mặc dù là thứ bảy, trong công ty Minh Khải có không ít người tăng ca, Tần Tuyên Tuyên đi một mạch tới, một số người nhìn thấy cô đều chào hỏi, các kiểu,"Đỗ phu nhân","Đỗ phu nhân", còn có người dí dỏm kêu cô "Chị chủ". Chờ cô đi đến phòng làm việc sếp tổng, bên ngoài vài trợ lý vừa thấy cô, cũng rối loạn chào hỏi cô, thậm chí có người gọi cô "Chị Tuyên". Trợ lý văn phòng tổng giám đốc Đỗ Mộ Ngôn chủ yếu là nam, vừa mới gọi Tần Tuyên Tuyên "Chị Tuyên " Là một trợ lý nam mặt non choẹt, mỗi lần Tần Tuyên Tuyên nghe xong đều cảm thấy buồn cười, mặc dù thoạt nhìn trẻ hơn so với cô, nhưng tuổi hắn cũng sắp ba mươi, mệt hắn gọi ra miệng.

Thấy Tần Tuyên Tuyên bước nhanh đi vào văn phòng Đỗ Mộ Ngôn, trợ lý ở đây nhìn nhau, lộ ra nụ cười mập mờ, thậm chí anh chàng trợ lý mặt non choẹt kia, còn treo tấm bảng đừng làm phiền. Trước khi TầnTuyên Tuyên đến, Đỗ Mộ Ngôn đã dặn dò bọn họ tuyệt đối không tới quấy rầy.

Khi Tần Tuyên Tuyên đi vào văn phòng, thấy Đỗ Mộ Ngôn ngồi trên ghế ông chủ, thấy dáng vẻ hơi nghiêng đầu ngủ say. Trong phòng hơi tối, rèm cửa sổ sát sàn kéo kín bưng, chỉ có một chiếc đèn làm việc đặt trên bàn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.

Tần Tuyên Tuyên bước nhanh đi qua, đem tập tài liệu đặt trên bàn, lấy một chiếc áo khoắc treo trên giá, nhẹ nhàng đắp trên người Đỗ Mộ Ngôn. Ai ngờ ngay ngay tại lúc cô muốn rút tay, cổ tay lại bị Đỗ Mộ Ngôn bắt được.

"Em đánh thức anh hả? Em xin lỗi." Cô ngữ điệu áy náy, thấy Đỗ Mộ Ngôn vất vả như vậy cô thực đau lòng,"Công việc làm chưa xong, anh cũng phải chú ý thân thể...... A!"

Đỗ Mộ Ngôn tự nhiên đựa tay nắm thắt lưng của cô, nhẹ nhàng chuyển một cái, làm cho cô ngồi ở trên đùi mình, đem đầu tựa vào hõm vai của cô, hắn say mê hít vào một hơi, giọng nói rõ ràng,"Có em bên cạnh, anh sẽ không mệt."

Mặc dù Đỗ Mộ Ngôn luôn nói mấy câu âu yếm như vậy, Tần Tuyên Tuyên vẫn đỏ mặt như cũ, cô thuận theo tựa vào trong lòng hắn, một lúc lâu mới đứng thẳng dậy nói: "Em không làm phiền anh nữa, em về trước đây, anh làm xong việc nhớ về sớm, buổi tối anh muốn ăn gì?"

Đỗ Mộ Ngôn ôm Tần Tuyên Tuyên không chịu buông, cười đến không đứng đắn,"Anh muốn ăn em."

"Anh đúng là đồ đen tối!" mặt Tần Tuyên Tuyên lại đỏ lên.

"Anh cũng không nói giỡn." Đỗ Mộ Ngôn nghiêm trang nói,"Hơn nữa anh không nhịn được, muốn ăn ngay bây giờ."

Hắn vừa nói vừa đưa tay vào trong quần áo Tần Tuyên Tuyên.

Tần Tuyên Tuyên bắt lại cái tay đang lộn xộn của hắn, trách mắng: " Ở đây là công ty, anh làm ơn ra dáng ông chủ được không!"

"Làm ông chủ là thích làm gì cũng được." Đỗ Mộ Ngôn cầm lấy tay Tần Tuyên Tuyên đang ngăn lại, một tay giống như con rắn nhỏ linh hoạt chui vào trong áo cô, nhanh chóng cởi nút áo lót.

"Anh, không phải anh còn bận họp sao?" Tần Tuyên Tuyên một bên trốn tránh Đỗ Mộ Ngôn muốn hôn môi của cô, một bên vội la lên.

Đỗ Mộ Ngôn hôn hai má của cô, cô lộn xộn làm cho hắn không vừa lòng, nghe vậy không chút để ý trả lời: " Để bọn họ chờ." Sao hắn có thể ăn ngay nói thật rằng căn bản lát nữa không có cuộc họp nào chứ?V ậy Tuyên Tuyên sẽ tức giận......

"Ai......"

Một tay Đỗ Mộ Ngôn tay đặt sau đầu Tần Tuyên Tuyên, không cho cô lộn xộn, rốt cục được đền bù mong muốn hôn đôi môi ngọt ngào hương vị của cô. Tần Tuyên Tuyên ô ô từ chối một lúc, thật vất vả chờ hắn buông lỏng cô ra, cô vội hỏi: "Sẽ, sẽ có người đi vào nhìn th ấy......"

Đỗ Mộ Ngôn dứt khoát đem áo cô đẩy tới trên ngực, vừa hôn hai bên ngực trắng nõn. Vừa sờ soạng nói: "Không đâu...... Bọn họ không dám nhìn......"

Thật ra hắn không muốn nói cho cô, trước đó hắn đã căn dặn đám trợ lý canh ngoài cửa, tuyệt đối không được cho ai bước vào.

"Đợi, đợi chút!" Tần Tuyên Tuyên muốn kéo quần áo mình, lại bị Đỗ Mộ Ngôn ngăn cản.

Hắn cầm lấy tay cô đặt vào đũng quần. Làm cho cô cảm nhận được chỗ kia, dùng loại thanh âm đáng thương hề hề hỏi: "Tuyên Tuyên, em nhẫn tâm nhìn anh khó chịu như vậy sao?"

Trên mặt Tần Tuyên Tuyên hiện lên một chút do dự, kìm nén hình như không tốt...... Nhưng, " Đây, đây là văn phòng! Về nhà nói sau!"

"Tuyên Tuyên, với em anh không nhịn được......" Đỗ Mộ Ngôn vừa nói vừa châm ngòi lửa trên người Tần Tuyên Tuyên, thừa dịp lúc cô ý loạn tình mê, làm cho cô mặt đối mặt khóa quỳ ngồi ở trên hai chân hắn, vừa vặn cách vài lớp quần áo đụng vào chỗ kín của cô.

Hai giờ sau, thời điểm Tần Tuyên Tuyên theo Đỗ Mộ Ngôn đi ra văn phòng luôn cúi đầu, cô nghĩ bên ngoài mấy trợ lý kia cho dù không nghe được bên trong đã xảy ra gì, nhưng chắc họ cũng đoán được? Quả thực cô không muốn sống nữa.

Sau khi về nhà tỉnh táo lại, Tần Tuyên Tuyên nghĩ chuyện đó, căn bản Đỗ Mộ Ngôn cố ý để quên tập tài lệu kia ở nhà, rồi lừa cô qua đó? Hắn thật xấu xa, đúng là cầm thú!

Tần Tuyên Tuyên quyết định nghĩ biện pháp trả thù hắn, nhưng càng nghĩ, thì toàn là mấy suy nghĩ hời hợt, nếu trả thù làm hắn đau lòng, cô lại không nỡ......

Qua một lúc, Tần Tuyên Tuyên mới nghĩ đến một ý hay.

Vài ngày sau buổi tối, Tần Tuyên Tuyên chủ động dụ dỗ Đỗ Mộ Ngôn.

Trong quan hệ hai người. Mọi chuyện, Tần Tuyên Tuyên chưa từng chủ động qua, nhưng lần này cô phá lệ, quả thực làm cho Đỗ Mộ Ngôn mừng rỡ như điên, quá mức kích động, sau đó...... Cuối cùng không mang bao bắn bên trong.

Sau khi sự việc qua đi Đỗ Mộ Ngôn rất chán nản, hai ngày này cũng không phải kì an toàn, nhưng hắn cũng không nỡ để Tần Tuyên Tuyên uống thuốc tránh thai, đành phải cầu nguyện sẽ không một lần trúng thầu.

Thân thể nam nữ khỏe mạnh lại không dùng biện pháp tránh thai kết hợp với thời gian thích hợp, muốn thụ thai thành công rất dễ dàng. Thần linh không nghe được Đỗ Mộ Ngôn cầu nguyện, tháng này kinh nguyệt Tần Tuyên Tuyên chưa tới.

Sau khi từ bệnh viện lấy được kết quả Tần Tuyên có thai, sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn quả thực có thể hình dung như cha mẹ chết. Mang thai trước ba tháng không được sinh hoạt vợ chồng. Việc này đồng nghĩa, hơn hai tháng sau, Đỗ Mộ Ngôn mới được chạm vào Tần Tuyên Tuyên một chút.

Tần Tuyên Tuyên cũng hiểu được nỗi lòng Đỗ Mộ Ngôn, nhìn sắc mặt hắn trong lòng cô thầm thoải mái, ai kêu ngày đó bản thân hắn không nhịn được? Không phải lỗi của cô......

Bất quá ở ngoài mặt cô vẫn làm ra biểu cảm nặng nề, sau đó thử thăm dò hỏi: "Hiện giờ chúng ta chưa muốn sinh con, hay...... Bỏ đi?"

"Không được!" Đỗ Mộ Ngôn nhíu mày nói nhanh.

Tần Tuyên Tuyên ngẩn người, trong lòng hồi hộp. Cô biết Đỗ Mộ Ngôn mặc dù không vui, nhưng càng không nỡ để thân thể cô tổn thương.

Cô ôm thắt lưng hắn, gò má tựa vào trong ngực hắn cọ cọ, khó được làm nũng nói: "Chồng à, em yêu anh nhất......"

Nhìn cô gái trong lòng tươi cười ngọt ngào, cảm nhận được sự rung động của bản thân khi được cô ôm, Đỗ Mộ Ngôn trầm mặc một lát, trên mặt dần dần mang theo tươi cười.

Dù sao cũng là con của Tuyên Tuyên và hắn, chắc chắn sẽ rất đẹp? Hắn hy vọng sẽ là một bé gái ngoan ngoãn hiền lành giống Tuyên Tuyên.

Đường Vi biết được con gái mình mang thai, vui mừng khủng khiếp, mỗi ngày đều ân cần dạy bảo Tần Tuyên Tuyên, để cô chú ý cái này chú ý cái kia, chẳng những đem hết kinh nghiệm mang thai lúc trước truyền thụ cho Tần Tuyên Tuyên, còn lên mạng nghiên cứu tìm kiếm những công việc Tần Tuyên Tuyên phải chú ý giữ đúng.

Mà dưới sự kiên trì của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể từ chức ở công ty để dưỡng thai. Bất quá khi cô báo cáo rõ tình huống, thủ trưởng tỏ vẻ cô không cần từ chức,sau khi dưỡng thai thậm chí sinh con xong vẫn thể quay lại làm việc. Vì thế cô nhận được kết quả "Nghỉ không lương", an tâm ở nhà dưỡng thai. Ban đầu Đỗ Mộ Ngôn còn muốn tìm một điều dưỡng chuyên nghiệp đến chăm sóc cô, bị Tần Tuyên Tuyên lời lẽ nghiêm khắc từ chối. Cô dưỡng thai, cũng không phải ngồi tù, lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm,sao cô có thể vui vẻ được? Huống hồ bác sĩ nói, thân thể cô khoẻ mạnh, thai nhi ổn định, không cần chiều chuộng như vậy. Hiện tại cô mang thai trong nhà do cô quyết định -- trên thực tế trước khi mang thai mấy vấn đề nhỏ nhặt này đều theo ý cô -- vì vậy Đỗ Mộ Ngôn cũng phải theo.

Đối với Đỗ Mộ Ngôn mà nói, việc khó chịu nhất mỗi ngày là buổi tối ôm Tần Tuyên Tuyên ngủ. Hắn là đàn ông cường tráng, lại đặc biệt khát cầu thân thể Tần Tuyên Tuyên, sau khi kết hôn trừ bỏ mấy ngày không tiện, trên cơ bản mỗi ngày dài hoặc ngắn phải làm một lần. Hiện tại chỉ cho ôm ấp hôn nhẹ, quả thực có thể đem hắn nghẹn chết. Nhưng Tần Tuyên Tuyên ở trong lòng hắn chính là trời, dù hắn khó chịu cũng phải nghẹn.

Tính toán đâu ra đấy ba tháng qua đi, Đỗ Mộ Ngôn cố ý ở lần kiểm tra hỏi qua bác sĩ, hiện tại vợ chồng có thể cùng phòng, đừng quá kịch liệt sẽ sẽ không sao, mới yên tâm. Hành động này của hắn chọc Tần Tuyên Tuyên một bên đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn.

Sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, đêm đó Đỗ Mộ Ngôn hơn hai tháng không khai trai được giải toả áp lực, cẩn thận hết sức. Tuy nói không thể hoàn toàn tận hứng, nhưng cũng đỡ thèm.

Cứ như thế đến khi Tần Tuyên Tuyên được chín tháng, sau đó trải qua cả một ngày tra tấn, Tần Tuyên Tuyên rốt cục đem cục thịt trong bụng cô sinh ra.

Đó là một bé trai mập mạp trắng trẻo.

Biết được tin tức này nước mắt Đỗ Mộ Ngôn cũng mau rơi xuống.

Hậu sản lại là hai tháng tĩnh dưỡng.

Hai người còn chưa đặt tên cho con, về phần nhũ danh...... Tần Tuyên Tuyên phát hiện đứa con càng ngày càng giống ba, lập tức quyết định gọi nhóc là Tiểu Ngôn.

Mỗi ngày nhìn con ở trong lòng mẹ, Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn bị vắng vẻ chỉ có thể ngồi bên cạnh ghen tị nhìn, trong lòng hối hận lúc trước không bỏ nó.

Lúc con trai ba tháng, Tần Tuyên Tuyên chính thức xin nghỉ việc, dường như sau khi sinh con, tình mẹ bao la trong lòng cô bộc phát, cô thầm nghĩ mỗi ngày bên cạnh con, liếc mắt một cái nhìn không thấy nhóc đều cảm thấy nhớ thương khó chịu. Dù sao Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn có thể nuôi sống mẹ con họ, vì vậy chờ con lớn chút nữa mới tính tíêp, còn giờ đây cô muốn ở cùng con.

Kể từ lúc con trai sinh ra, Đỗ Mộ Ngôn mãnh liệt cảm giác được một loại nguy cơ. Ví dụ như khi hắn nói chuyện với Tuyên Tuyên, cô luôn kéo chuyện con trai lại nói; ví dụ như, buổi tối T ần Tuy ên Tuy ên đang theo hắn làm đến mấu chốt, con khóc, chắc chắn Tuyên Tuyên không do dự đẩy hắn ra đi dỗ con.

Cứ như thế đến mấy tháng tiếp theo, lúc thằng nhóc được sáu tháng, hắn có xúc động hận không thể bóp chết cu cậu. Bởi vì che kín ghen tị với con trai, việc đặt tên cho con Đỗ Mộ Ngôn không tích cực lắm, hắn muốn cho thằng nhóc cái tên Đỗ Cẩu Đản cái tên khó nghe sẽ theo nó cả đời, vấn đề là chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết Tần Tuyên Tuyên tuyệt đối không đồng ý, cho nên hắn cũng bỏ quyền, tùy ý Tần Tuyên Tuyên hưng phấn cầm từ điển lăn qua lộn lại tìm cái tên dễ nghe. Cuối cùng con trai có tên gọi là Đỗ Thần Sênh.

Thời điểm anh bạn Đỗ Thần Sênh được mười tháng,nhóc đã có thể cầm đồ lắc lắc lắc lắc đi lại.

Hôm nay một nhà ba người ngồi ở trên sô pha xem tivi, Đỗ Mộ Ngôn ôm Tần Tuyên Tuyên, mà Tần Tuyên Tuyên ôm Đỗ Thần Sênh im lặng ngồi. Chỉ chốc lát sau, Tần Tuyên Tuyên đem Đỗ Thần Sênh giao cho Đỗ Mộ Ngôn,còn bản thân đứng dậy xem nồi canh xương.

Chờ bóng dáng Tần Tuyên Tuyên biến mất ở cửa phòng bếp, Đỗ Mộ Ngôn lập tức có chút ghét bỏ đem Đỗ Thần Sênh đặt bên cạnh.

Đỗ Thần Sênh dùng cặp đen bóng không có một tia tạp chất ánh mắt vô tội nhìn Đỗ Mộ Ngôn, người sau hung ác nhìn thẳng bé, đồng thời nhìn phòng bếp liếc mắt một cái, đè thấp thanh âm nói: "Ba cảnh cáo con, Tuyên Tuyên là của ba, con biết điều một chút, đừng quấn quít lấy Tuyên Tuyên."

Hắn vừa nói xong Đỗ Thần Sênh hắt xì một cái th ật to.

Đỗ Mộ Ngôn nhướng mày,hơi lạnh bốc lên vèo vèo.

Đỗ Thần Sênh nhướng mày, oa oa khóc lớn.

"Làm sao vậy?" Trong phòng bếp thanh âm Tần Tuyên Tuyên lo lắng truyền ra.

Trong lòng Đỗ Mộ Ngôn hoảng hốt, lập tức ôm lấy Đỗ Thần Sênh, trúc trắc vỗ lưng con, chờ Tần Tuyên Tuyên vẻ mặt lo lắng chạy đến bên cạnh hắn, trên mặt hắn biểu cảm đã thay thành người cha tốt,"Không biết sao con khóc nữa."

"Anh ôm con không đúng, mau đưa em!"

Tần Tuyên Tuyên từ trong tay Đỗ Mộ Ngôn tiếp nhận Đỗ Thần Sênh còn khóc nháo không ngớt, không bao lâu Đỗ Thần Sênh nấc vài cái, dần dần nín khóc.

Tần Tuyên Tuyên bắt đầu tiến hành hướng dẫn Đỗ Mộ Ngôn,"Anh phải ôm như thế này, vậy con nó mới thoải mái."

Thấy Đỗ Mộ Ngôn ôm con đã đúng, Tần Tuyên Tuyên mới quay lại phòng bếp.

Đỗ Mộ Ngôn thân thể cứng ngắc ôm con trai mềm nho nhỏ trong lòng, nhìn kỹ lại, hắn phát hiện tên nhóc này đâu có giống hắn, ánh mắt kia rất giống Tuyên Tuyên. Trầm mặc hồi lâu, hắn nghĩ, dù sao cũng là hắn và Tuyên Tuyên sinh, như vậy hắn sẽ đối xử tốt một chút với tên nhóc này.

Thời điểm Đỗ Thần Sênh hai tuổi, xuất phát từ cưng chiều con, Tần Tuyên Tuyên vốn định mời một chuyên gia dạy riêng, nhưng Đỗ Mộ Ngôn lại nói nên cho con với bạn bè cùng lứa tuổi tiếp xúc mới giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh trưởng thành vì thế đem Đỗ Thần Sênh quăng đến trường học. Đương nhiên trong lòng Đỗ Mộ Ngôn nghĩ không có con trai ở nhà phá thế giới hai người của hắn và vợ yêu rồi.

Nhưng mà nguyện vọng của Đỗ Mộ Ngôn cũng không thể thực hiện được, vì mới ba ngày, Đỗ Thần Sênh đã về nhà.

Đỗ Thần Sênh bị toàn bộ giáo viên cung kính trả lại, một cô giáo khoảng hơn ba mươi dáng vẻ hiền lành, tự nhiên biết ba ba Đỗ Thần Sênh là loại người nào, hết sức khách sáo uyển chuyển giải thích sở dĩ bọn họ gửi trả Đỗ Thần Sênh là một quyết định khó khăn.

Chỉ số thông minh Đỗ Thần Sênh so với bạn bè cùng lứa rất cao, trong trường không biết giảng dạy anh bạn nhỏ như thế nào nữa. Nói cách khác, Đỗ Thần Sênh là thần đồng.

Đối với kết quả này, Đỗ Mộ Ngôn giận mà không dám nói gì, còn vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên thì đối lập nhau vừa buồn vừa vui, còn hắn lại chỉ phiền não.

Cuộc sống bi thảm Đỗ Mộ Ngôn là lúc Đỗ Thần Sênh có thể sử dụng lưu loát ngôn ngữ biểu đạt ý tứ bản thân.

Hôm nay Đỗ Mộ Ngôn giống như bình thường mọi ngày thừa dịp Tần Tuyên Tuyên vào trong bếp bắt đầu thời gian "Dạy" con.

"Đỗ Thần Sênh, con đã lớn." Đỗ Mộ Ngôn mắt cũng không chớp đối với con trai chưa đến ba tuổi đang ăn trên bàn chậm rãi nói," Đừng hở tí là trốn vào lòng mẹ con.Cô ấy là vợ của ba, không phải của con!"

Đỗ Thần Sênh yên lặng nhìn chằm chằm Đỗ Mộ Ngôn, ánh mắt chớp chớp.

Đỗ Mộ Ngôn nhướng mày, trong đầu hiện lên một ý tưởng không dám tin, thấp giọng hỏi: "Thành thật nói cho ba biết, không phải con cũng trọng sinh đấy chứ?"

Đỗ Thần Sênh lúc này cũng không xem Đỗ Mộ Ngôn, loạng choạng thân thể nhỏ bé đạp đá đạp đá tránh ra.

Đỗ Mộ Ngôn thở dài khe khẽ, hắn nghĩ có lẽ hắn đánh giá cao con hắn, tuy nói thằng nhóc chỉ số thông minh cao, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ chưa tới ba tuổi, căn bản là không hiểu cái gì kêu......

Đỗ Mộ Ngôn còn nghĩ nghĩ thì ở cửa phòng bếp truyền ra tiếng khóc cao vút làm suy nghĩ biến mất.

Hắn kinh ngạc đi đến chỗ phát ra tiếng khóc, phát hiện con trai hắn không biết khi nào thì đi tới cửa phòng bếp, hai tay dụi mắt, kích động khóc lớn.

Nghe thấy tiếng khóc con trai, Tần Tuyên Tuyên đang ở trong bếp bận rộn lập tức buông tay đi tới, ngồi xổm xuống đau lòng nói: "Tiểu Ngôn làm sao vậy? Vì sao con khóc? Mau nói cho mẹ, có phải bị ngã ở đâu không?"

Đỗ Thần Sênh vừa dụi mắt vừa nói đứt quẵng: "Mẹ...... Ba ba nói không cần con...... Ba nói...... Ba nói con là nhặt được...... Muốn đem con vứt bỏ! Mẹ, ba ba thật đáng sợ...... Chúng ta không cần ba ba được không?"

Nghe được lời nói Đỗ Thần Sênh, mặt Đỗ Mộ Ngôn tối sầm lại.

Lập tức Tần Tuyên Tuyên đau lòng ôm lấy Đỗ Thần Sênh, dỗ nói: "Tiểu Ngôn đừng khóc, ba ba nói lung tung, đừng để ý ba ba, chúng ta không ch ơi với ba nữa."

Nói xong cô hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái.

Đáng thương Đỗ Mộ Ngôn giờ phút này muốn giải thích gì cũng nói không được, từ đó trong lòng đối hắn đối với đứa con chán ghét này càng thêm đề cao cảnh giác một bậc.

Mà Đỗ Thần Sênh gục ở trong lòng Tần Tuyên Tuyên nín khóc vui vẻ, từ trong lòng cô lặng lẽ quay đầu, bĩu môi với Đỗ Mộ Ngôn chớp chớp hai mắt còn phiếm hồng, vẻ mặt vô tội.

Có đứa con chỉ số thông minh cao với Đỗ Mộ Ngôn mà nói quả thực là ác mộng. Trong cuộc chiến tranh đoạt sự chú ý của Tần Tuyên Tuyên giữ hắn và con trai Đỗ Thần Sênh, hầu hết các tình huống hắn toàn thất bại thảm hại.

Sau nhiều lần thất bại liên tiếp, Đỗ Mộ Ngôn thấy rõ tình thế, lựa chọn con đường duy nhất -- nhẫn nhịn.

Hắn nghĩ, đợi cho một ngày nào đó thằng nhóc kia lớn lên đến trường. Đến lúc đó hắn sẽ quăng thằng oắt vào kí túc xá trường, tốt nhất một tuần, không, một tháng, một năm cũng không về. Ở trong thành phố Ngô quá gần, ừm, phải đưa ra nước ngoài. Dĩ nhiên, hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ lí do giải thích, thuyết phục Tuyên Tuyên đồng ý với hắn đưa con trai xuất ngoại, hơn nữa sẽ không đi theo......

Tuyên Tuyên là vợ yêu mà hắn mất sức chín trâu hai hổ mới cưới về được, sao có thể bị người khác cướp đi!

HẾT

Truyện Chữ Hay