Dịch Tuyên không ngạc nhiên khi thấy Tân Nguyệt ở Thừa Kiến.
Trong phòng họp lớn, cô đang ngồi với Giang Mỹ, Dịch Kỳ sợ sệt trốn sau lưng cô, có một người đàn ông trẻ mặc âu phục, chân mang giày da bên cạnh Giang Mỹ, trông giống như một luật sư.
Nhìn thấy anh đi vào cùng với La Bưu, những người có mặt ở đây đều rất kinh ngạc.
Dịch Tuyên thu hết vẻ mặt của bọn họ vào mắt, bước tới, chọn một vị trí không quá xa Tân Nguyệt, ổn định ngồi xuống, hai chân dài gác lên mặt bàn, tư thế thản nhiên như đang ở nhà mình.
Cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của hắn, ánh mắt Tân Nguyệt hơi thay đổi.
Cô nghiêng người về phía Dịch Tuyên, thấp giọng hỏi: “Em làm gì ở đây? Ai cho em xuất viện?”
Giọng Tân Nguyệt rất nhỏ, Dịch Tuyên giả vờ như không nghe thấy.
Vì Giang Mỹ đang ở bên cạnh nên Tân Nguyệt không tiện so đo với Dịch Tuyên.
Cô đưa ánh mắt bất mãn nhìn La Bưu.
Vừa rồi khi cô gọi điện cho La Bưu, Dịch Tuyên chắc chắc đã ở đó, và hắn hẳn cũng đã nghe thấy cô bảo hắn đừng xuất hiện.
La Bưu đúng là né tránh ánh mắt của cô.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Dịch Tuyên.
Mục đích của những người ngồi đây hôm nay ai cũng rõ, lần này Giang Mỹ cũng đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh. Cô ta trở lại Thành phố Z chỉ mới một ngày trước khi trực tiếp đến Thừa Kiến, điều này cho thấy mục đích của cô ta lần này mạnh mẽ như thế nào.
“La Bưu, đã lâu không gặp.” Đợi La Bưu ngồi xuống, Giang Mỹ nghiêng người mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Bốn năm không gặp, thái độ của Giang Mỹ đối với La Bưu vẫn rất quen thuộc.
Trái lại, La Bưu không nhiệt tình như vậy.
Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng là rất lâu.”
La Bưu không có ý định nói chuyện với Giang Mỹ, cô ta có thể nhìn ra được điều đó nhưng cũng không vì thế mà cảm thấy lúng túng. Cô ta hướng ánh mắt về phía Dịch Tuyên và hỏi: “Vị này là?”
“Tôi là …” Dịch Tuyên nhìn cô ta, cười xấu xa nói: “Người cô muốn mau sớm chết đi.”
“Dịch Tuyên.”
Vừa dứt lời, Tân Nguyệt lên tiếng quát hắn.
Cô nhìn nghiêng, nhìn hắn khá nghiêm túc.
Tim Dịch Tuyên khẽ động, thu lại nụ cười quỷ dị, trầm mặc không lên tiếng nữa.
Giang Mỹ như bị sét đánh, “Cậu, cậu là Dịch Tuyên?!”
Không trách Giang Mỹ ngạc nhiên như vậy.
Năm đó, khi Giang Mỹ đưa Dịch Kỳ đi, Dịch Tuyên mới tuổi, hắn gầy gò ốm yếu, gần như không có cảm giác tồn tại, so với Dịch Tuyên bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau, vậy nên không có gì lạ khi Giang Mỹ không thể nhận ra hắn.
Huống chi, ấn tượng của Giang Mỹ đối với Dịch Tuyên vốn đã rất tệ, hắn là con riêng của Dịch Hồng Đức, là người sẽ cùng tranh đoạt tài sản “Hấp Huyết Quỷ” (??) với bà ta.
Dịch Tuyên nói không sai, trong mắt Giang Mỹ, hắn và ông nội Dịch đều là những người mà bà ta mong muốn có thể mau sớm chết đi.
Nhưng trong bốn năm qua, Dịch Tuyên không chỉ sống sót mà còn hoàn toàn thay đổi. Khi hắn vừa bước vào lúc nãy, ngay cả Giang Mỹ cũng bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn trong chốc lát.
Nhưng hóa ra hắn lại là Dịch Tuyên, một đứa con riêng làm người ta chán ghét.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của Giang Mỹ nhìn Dịch Tuyên trở nên sắc bén.
Trong phòng họp rộng lớn lại có quá ít người ngồi, không gian trống trải còn lại yên tĩnh đến kỳ quặc, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng và khó xử.
Ánh mắt hung hăng của Giang Mỹ nhìn Dịch Tuyên khiến Tân Nguyệt khó chịu, cô nghiêng người chặn tầm nhìn của bà ta.
“Dì Giang Mỹ, mọi người đều ở đây, dì có lời gì muốn nói thì xin mời.”
Bị Tân Nguyệt đột ngột cắt đứt tầm nhìn, Giang Mỹ rất không hài lòng.
Bà ta cau mày kéo Dịch Kỳ từ phía sau Tân Nguyệt đến bên mình, sức lực rất lớn, Dịch Kỳ bị kéo đau tủi thân kêu: “Mẹ!”
Không quan tâm tiếng kêu đau của Dịch Kỳ, vẻ mặt của Giang Mỹ không chút ấm áp, cô ta lạnh lùng chất vấn Tân Nguyệt, “Sao hôm nay cậu ta lại ngồi ở đây? Cổ phần công ty có sự thay đổi, là cô giúp cậu ta có phải không?”
Tân Nguyệt nhíu mày nhìn cô ta đang nắm tay Dịch Kỳ, nói: “Dì thả Kỳ Kỳ ra trước đi, dì làm bé đau đấy.”
“Cô không cần lo lắng về chuyện đó.” Giang Mỹ khịt mũi khinh thường nói: “Tân Nguyệt, tôi luôn cho rằng cô đứng về phía tôi và Kỳ Kỳ. Chúng tôi liên lạc với cô đầu tiên khi trở về, không nghĩ tới cô cũng chỉ là nhìn trúng cổ phần của Thừa Kiến mà thôi.”
Sự liên tưởng ngớ ngẩn càng đi càng xa của bà ta khiến Tân Nguyệt nghe xong chỉ muốn bật cười.
“Đủ rồi.” Dịch Tuyên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng khiến Giang Mỹ càng thêm kinh ngạc.
Hắn thu đôi chân dài của mình lại, ngồi dậy rồi đứng sau Tân Nguyệt.
Dịch Tuyên cao lớn rắn rỏi, trong khi Tân Nguyệt ngồi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn. Anh đứng sau lưng cô, tuy rằng không có động tác gì khác, nhưng dáng vẻ che chở tuyệt đối không sai đi đâu được.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Mỹ, không kiên nhẫn nói: “Dì muốn nói gì thì nói nhanh lên. Tôi không có thời gian để nghe dì nói mấy chuyện không liên quan này.”
Hành động của Dịch Tuyên như xác nhận sự thật rằng hắn và Tân Nguyệt đang ở cùng một chiến tuyến, tình hình trong phòng họp đột nhiên đảo ngược.
Sự ngạc nhiên của Giang Mỹ khiến Tân Nguyệt cau mày. Cô cho rằng Giang Mỹ dám trực tiếp tìm đến Thừa Kiến như vậy, nhất định có hiểu biết với bọn họ, nhưng hiện tại xem ra Giang Mỹ hoàn toàn không biết mối quan hệ của cô và Dịch Tuyên.
Chẳng lẽ Tang Kỳ chưa từng nói với cô ta về Dịch Tuyên sao? Hoặc, ngay cả Tang Kỳ cũng không nhất thiết phải hiểu tình hình của bọn họ?
Những nội dung trong USB của Hà Sơn …
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trước khi Giang Mỹ đến đây, bà ta đã tính toán tốt trong lòng. Thừa Kiến hiện tại không còn Chiêm Chí Đạt, mọi việc hẳn là đều do La Bưu giải quyết.
La Bưu lại là một con chó trung thành, anh ta chỉ một lòng với người nhà họ Dịch.
Vậy nên Giang Mỹ cố tình đưa Dịch Kỳ đến, với ý định rằng La Bưu sẽ không bao giờ đứng cùng với Dịch Tuyên ngay cả khi anh ta không đứng cùng bà ta.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, không chỉ La Bưu và Dịch Tuyên một lòng, mà ngay cả Tân Nguyệt cũng đứng về phía họ.
Không ngờ chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, Dịch Tuyên lầm lì ít nói mà bà ta cho rằng chỉ là một con rối bị giật dây mặc cho người khác điều khiển lại trưởng thành như bây giờ.
Hắn không hổ là con trai của Dịch Hồng Đức, khí thế/tác phong của Dịch Hồng Đức khi còn trẻ không chỉ được truyền lại cho Dịch Tuyên mà còn được phóng đại lên hàng chục lần.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dịch Tuyên, trong lòng bà ta cũng muốn đông cứng lại.
Giang Mỹ xem như đã biết, hóa ra bà ta mới chính là một tên hề, là một kẻ ngốc. Lòng tràn đầy tự tin tìm đến công ty, nhưng cuối cùng bà ta lại trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Dù sao thì bà ta ít nhiều gì cũng là người từng trải, coi như đã tức giận đến đỏ cả mặt thì cũng vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình.
Bà ta đột ngột đứng dậy làm Dịch Kỳ thiếu chút nữa bị kéo ngã.
“Cẩn thận!” Tân Nguyệt theo bản năng đứng dậy đỡ, không chú ý vấp vào chân bàn, may mà có một bàn tay phía sau phản ứng rất nhanh ôm lấy eo cô.
Vòng eo mềm mại thon thả trong lòng bàn tay, cả hai người đều ngẩn ra.
“Hôm nay là tôi tính sai.”
Giang Mỹ chưa từng để ý đến sự tương tác tinh tế giữa hai người họ, hung hăng liếc mắt nhìn Dịch Tuyên và Tân Nguyệt, bà nghiến răng nói: “Các người chờ đấy!”
“Chị Nguyệt…”
Dịch Kỳ bị bà ta kéo đi, mặt nhăn đáng thương, quyến luyến gọi Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt cũng không nỡ.
Cô nhấc chân định đuổi theo, nhưng bàn tay trên eo đã giữ chặt cô lại.
Luật sư Giang Mỹ đưa đến đã đi theo cô ta, La Bưu thấy thế cũng biết điều đi ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người trong phòng họp.
“Em buông chị ra!” Tân Nguyệt lạnh lùng nói.
“Không buông!” Dịch Tuyên dứt khoát ôm trọn cô, nói.
Vừa rồi khi cô nghiêm nghị quát hắn, khi cô giúp hắn chặn tầm mắt của Giang Mỹ, có trời mới biết hắn muốn bước tới ôm cô vào ngực hung hăng mà hôn mãnh liệt đến nhường nào.
Cô vẫn quan tâm đến hắn.
Dịch Tuyên khóa eo Tân Nguyệt bằng một tay, dùng tay kia giữ hai vai cô.
Hắn cúi xuống, gục đầu vào cổ cô đau đớn nói: “Nguyệt, hiện tại em rất đau, chị quay qua nhìn em một chút được không?”
Tân Nguyệt cau mày: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì trở lại bệnh viện đi. Chị còn có chuyện khác, em buông chị ra.”
“Em không muốn.” Dịch Tuyên siết chặt cánh tay, “Đừng giận, xin chị đấy.”
Hắn dụi dụi vào cổ cô, sự nũng nịu tự nhiên và ủy khuất đầy quen thuộc, như thể bọn họ chưa từng chia tay, chưa bao giờ có sự dối trá cùng những trở ngại.
Chua xót tràn ngập trong lồng ngực Tân Nguyệt.
Cô nhắm chặt mắt lại để âm thanh của mình bớt yếu ớt hơn, “Buông tay.”
Lời nói lành lạnh phá tan tư thế thấp kém của Dịch Tuyên trong chốc lát.
Hắn đè nén lửa giận, vẫn không buông tay: “Tại sao? Chị rõ ràng là quan tâm đến em, tại sao phải làm như vậy?”
Đèn trên cao nhấp nháy hai lần mà không báo trước.
Tân Nguyệt hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói: “Nếu vì chị hôm nay xuất hiện ở đây khiến cho em hiểu lầm, vậy thì từ nay chị sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan đến em và Thừa Kiến nữa.”
Dứt lời, Tân Nguyệt không dám ở lại nữa, cô kiên quyết đẩy tay Dịch Tuyên ra.
Trong phòng họp rộng lớn, chỉ còn lại một mình Dịch Tuyên.
La Bưu đang canh cửa nhìn thấy Tân Nguyệt vội vàng rời đi, anh thận cẩn đẩy cửa phòng họp ra, thấy Dịch Tuyên đang đứng trong bóng tối, anh lại bước ra ngoài, không nói một lời, đóng cửa phòng họp lại.
Một lúc sau, trong phòng họp vang lên tiếng bàn ghế va chạm rất lớn.
La Bưu nghĩ lại còn rùng mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
———
Hiện tại, cổ đông lớn nhất của Thừa Kiến vẫn là Dịch Hồng Đức, Dịch Tuyên hiện chỉ sở hữu số cổ phần rải rác mà hắn thu hồi lại được từ trong tay những người khác sau này.
Phần cổ phần này thậm chí còn không nhiều bằng phần La Bưu hiện giữ.
Cũng bởi vì lúc đầu Dịch Hồng Đức không chia nhỏ số cổ phần của mình khi bị bắt giữ nên mới dẫn đến các cổ đông trước đó không nhượng bộ lẫn nhau, chỉ muốn ôm đồm nuốt trọn Thừa Kiến.
Lúc trước khi được La Bưu đề cử làm người cầm lái, Dịch Tuyên mang danh là con trai của Dịch Hồng Đức trên đầu.
Nhưng trên thực tế, so với một người trưởng thành, các cổ đông của Thừa kiến càng muốn để Dịch Kỳ, năm ấy chỉ mới mười tuổi, ngồi vào vị trí của Dịch Tuyên.
Xét cho cùng, ngay cả khi Giang Mỹ muốn buông rèm nhiếp chính, một người phụ nữ không có kinh nghiệm thương trường sẽ dễ dàng đối phó hơn nhiều so với một Dịch Tuyên có lòng dạ thâm sâu, tâm tư khó đoán
(Trong chế độ phong kiến ngày xưa, thuật ngữ “nhiếp chính” dùng để chỉ người thay thế nhà vua cai trị, điều hành đất nước khi vua không đủ khả năng. … Buông rèm nhiếp chính tạm hiểu là một hoạt động trong đó người thay mặt người đứng đầu được dấu mặt để điều hành công việc quan trọng của người đứng đầu.)
Hôm nay, chuyện Giang Mỹ đưa Dịch Kỳ đến công ty làm ầm ĩ nhanh chóng truyền đến tai các cổ đông, một vài người trong số bọn họ bắt đầu rục rịch.
Ra khỏi Thừa Kiến, Giang Mỹ tức giận trở về phòng khách sạn, vứt túi xách xuống đất, đi tới trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Dịch Kỳ đi theo phía sau cô, vào phòng đóng cửa lại, run rẩy đứng cách Giang Mỹ mười bước, không dám lên tiếng.
“Này! Chẳng phải anh nói tuyệt đối không có sai sót sao?! Anh có biết hôm nay tôi mất mặt như thế nào không!”
Giang Mỹ gọi cho Tang Kỳ.
Cơn tức giận không thể che giấu của cô ta khiến người đàn ông cau mày.
Tang Kỳ lạnh lùng nói qua điện thoại: “Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai?”
Giọng điệu lạnh lùng của anh ta như đến từ địa ngục, sự kiêu ngạo của Giang Mỹ ngay lập tức bị dập tắt.
“Tôi… Alo? Alo…”
Tang Kỳ đã tắt máy.
“A!” Giang Mỹ khó chịu nắm tóc, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều khiến bà ta cảm thấy không ổn.
Dịch Kỳ nhìn vẻ mặt lo lắng phiền muộn của mẹ, thận trọng bước về phía trước, nhẹ nhàng kéo góc quần áo của Giang Mỹ, “Mẹ…”
“Biến!” Giang Mỹ hất Dịch Kỳ té xuống đất.
Dịch Kỳ ngã bệt trên mặt đất, không nhịn được nữa òa khóc.
Giang Mỹ buồn bực, bà ta không đi xem Dịch Kỳ có bị thương gì không mà đi thẳng ra phòng khách bên ngoài phòng và đóng sầm cửa lại mặc cho Dịch Kỳ khóc nức nở.
Tân Nguyệt rất lo lắng cho Dịch Kỳ, cô vốn định đến khách sạn xem thử, nhưng trên đường lại nhận được điện thoại của Hà Sơn.
Cô quay xe đi Nhã Xuyên.
Xe của Tân Nguyện và xe của La Bưu một trước một sau tiến vào khu chung cư.
Sau khi nói với Dịch Tuyên đừng tiếp tục cử người đi theo cô nữa trong bệnh viện, hắn rất nhanh đã cho K rút về.
Vết thương của hắn vẫn chưa khỏi, ở công ty lại dùng sức nhiều như vậy, mặt mũi giờ tái nhợt như tờ giấy.
La Bưu lấy thuốc và nước cho hắn, nhìn dáng vẻ đau đớn của hắn không đành lòng hỏi: “Anh cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?”
Tóc đen trên trán Dịch Tuyên ướt đẫm mồ hôi, nhưng sự lạnh lùng trong mắt hắn vẫn không hề suy giảm, “Cút.”
La Bưu bất đắc dĩ đặt nước và thuốc lên đầu giường rồi ra ngoài.
Dịch Tuyên không uống thuốc.
Cơn đau buốt bao trùm trong bụng, hắn lật người vùi mặt vào gối, răng nghiến chặt không chịu phát ra tiếng.
La Bưu đứng ở ngoài cửa lúc không nghe thấy động tĩnh gì, anh ta thở dài lắc đầu bước đi.
—-
Ngay khi thang máy đến, cửa phòng bên tay phải đột nhiên mở ra.
Tân Nguyệt thò nửa người ra, nhìn có vẻ sốt ruột.
“Mua thêm băng gạc và thuốc chống viêm.”
Hà Sơn gật đầu: “Được.”