Tối qua Giang Mỹ quả thật đã gặp Thiệu Khải, cô và Thiệu Khải có hẹn ở trong tiệm ăn gần Thừa kiến, nhưng hai người nói chuyện chỉ được một nửa, Thiệu Khải sau khi nhận điện thoại liền vội vàng rời đi, giống như buổi chiều anh và Tân Nguyệt.
“Cô có biết ai đã gọi cho anh ta không?” Tân Nguyệt hỏi.
“Không biết.” Giang Mỹ lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê, lại giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mang đề tài chuyển lên người Dịch Tuyên, “Về đứa con riêng kia, anh có biết bây giờ hắn đang ở đâu không?”.
Cái cách xưng hô “con riêng” này khiến Tân Nguyệt nhíu mày
“Sao vậy? Hôm qua tôi nghe Thiệu Khải nói trong điện thoại… Dịch Tuyên? Là cái tên đó, phải không? ” Giang Mỹ cố gắng nhớ lại bộ dáng một cách rõ ràng, “Chuyện của Thiệu Khải liệu có liên quan đến anh ta hay không? “
“Không có khả năng”.
Tân Nguyệt cơ hồ là theo bản năng lên tiếng phản bác, lời nói chắc chắn của nàng làm cho ánh mắt Giang Mỹ trở nên nghi hoặc.
“Cô có chắc như vậy không?”
Tân Nguyệt trầm mặc.
Giống như đang suy nghĩ cái gì đó, Tân Nguyệt rũ mắt khuấy ly cà phê, nhìn chăm chú bọt sữa mịn ở đầu cán muỗng, từng chút tụ lại, lại từng chút tản ra.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi.
Giang Mỹ nhìn Tân Nguyệt, vẻ mặt có chút cổ quái.
Một lúc lâu sau, thấy Tân Nguyệt giống như nhập định không nói lời nào, Giang Mỹ thử đánh thức thần chí của nàng.