Bệnh viện nhân dân ở Z thành.
Ở trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Tân Nguyệt cách lớp cửa kính pha lê quan sát người đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt cô ửng đỏ.
Vừa mới nhận được cuộc gọi của Lưu Thế Quang ở nhà, cô chạy ngay đến bệnh viện, ở trong điện thoại anh ta bảo rằng Thiệu Khải gặp tai nạn xe.
Vốn dĩ Tân Nguyệt vẫn ôm một niềm hy vọng, tai nạn xe có nhỏ có lớn, vết thương có nặng có nhẹ. Thiệu Khải lái xe luôn cẩn thận thì chắc hẳn là anh sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng gì cả.
Nhưng người nằm trong phòng bệnh ở trước mắt kia, vùng đầu được quấn băng gạc thật dày, hai mắt nhắm nghiền, hơn mười sợi dây nhợ dụng cụ y tế lớn nhỏ bao quanh khắp người hắn. Dáng vẻ như bày binh bố trận sẵn sàng nghênh đón quân địch, như thể anh có thể mất đi sự sống bất cứ lúc nào vậy.
Rõ ràng buổi sáng hôm nay cô mới nhận được quà sinh nhật của anh tặng cho mình, vì sao bây giờ anh lại nằm ở đây?
Khuôn mặt thanh tú của Tân Nguyệt lạnh lẽo tựa như băng, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sáng hôm qua, anh ta lao từ trong cửa hàng ra ngoài. Đến nửa đường thì anh ta lao tới một chiếc xe kéo lớn, tài xế đã uống rượu.” Lưu Thế Quang ngồi trên hàng ghế dài đặt sát tường, trong lúc nói chuyện anh ta vô thức duỗi tay sờ đến chiếc bật lửa trong túi, đụng tới hộp thuốc, bỗng nhiên anh ta chợt nhớ tới ở đây là bệnh viện.
Anh ta trầm giọng mắng một câu, đứng dậy đứng cạnh Tân Nguyệt. Trông thấy Thiệu Khải nằm ở trên giường tựa như xác ướp, giọng anh ta khàn khàn nói: “Nhiều chỗ trên người bị gãy xương, phần đầu bị thương nặng. Bác sĩ nói là anh ta có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết. Cho dù anh ta có tỉnh lại…… Có phải vẫn là một người bình thường hay không cũng rất khó nói.”
Mỗi một câu nói của Lưu Thế Quang đều như một cây kim đâm vào cõi lòng Tân Nguyệt.
Cô nỗ lực nhắm mắt lại, che giấu hơi nước nơi khóe mắt.
“Bắt được người rồi sao?”
“Bắt được rồi.”
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?”
Lưu Thế Quang cau mày nhìn cô, ngay lúc này sườn mặt trắng nõn của Tân Nguyệt như ẩn hiện một sự lạnh lẽo: “Ý của anh là gì?”
Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhìn ngược lại lại về phía Lưu Thế Quang: “Giang Mỹ đã trở lại. Lúc trước, Thiệu Khải đã nói qua chuyện cô ấy và Tang Kỳ ở bên nhau.”Mưa phùn bay bay ở trên đường, gió thu cuốn theo nước mưa bay thẳng vào mặt, vừa ướt át vừa lạnh lẽo.
Lúc này, cổng lớn trắng đêm đầy thác loạn của D&M đóng chặt, lặng yên không một tiếng động.
Tân Nguyệt cầm chìa khóa mở cửa phụ tiến vào trong, còn chưa làm vệ sinh, hỗn độn khắp nơi trên mặt đất.
Văn phòng ở lầu ba đều đồng loạt sạch sẽ. Tân Nguyệt vào phòng liền đóng cửa lại, sau khi bước đến bàn làm việc, trên mặt bàn còn có vài chồng hồ sơ chưa xử lý xong.
Tân Nguyệt ngồi ở trên ghế xoay, dựa vào lưng ghế, dáng vẻ hơi mệt mỏi.
Lời nói của Lưu Thế Quang khi ở bệnh viện vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu cô, cô vô lực nhắm mắt lại, suy nghĩ có phải bản thân thật sự làm sai rồi hay không.
“Giang Mỹ muốn lấy Thừa Kiến về, chắc chắn cô ta không thể trở mặt với mọi người nhanh như vậy. Nhưng còn Tang Kỳ thật sự chưa thể nói được. Cô chủ ơi cô chủ, vì sao cô lại không chịu nghe lời tôi nói chứ? Loại người như Tang Kỳ ngay cả ba cô cũng không đấu lại, cô dựa vào cái gì để tranh đua với anh ta chứ? Từ sau lần trước, tôi và thằng nhãi này đã nói vô số lần là không cần cô làm bậy. Nhưng chính các người lại không chịu nghe! Bây giờ thì tốt rồi, nếu thật sự là do Tang Kỳ làm, tội danh của Thiệu Khải này chắc chắn tám mươi phần trăm là phải nhận rồi.”
Thật ra sau lần Tang Kỳ lộ diện ở Tiêu Vân đó, thái độ phản đối mãnh liệt của Lưu Thế Quang cũng đã khiến lòng cô dao động, bây giờ phải có ngay một kết quả.
Khoảng thời gian trước, Thiệu Khải nói rằng đã phát hiện Tang Kỳ đi về phía Z thành, cô cũng không nghĩ nhiều cho nên để anh tiếp tục điều tra.
Tân Nguyệt hiểu rõ thực lực của mình và Tang Kỳ cách nhau rất xa, cho nên cô chỉ nghĩ muốn có nhiều lợi thế ở trong tay một chút, lại muốn nhiều hơn một chút.
Nhưng cô không nghĩ tới chuyện này sẽ trở thành tình huống như vậy.
Thiệu Khải, anh……
Sau khi nhà họ Tân suy sụp, anh là người duy nhất vẫn luôn đi theo cô, giúp cô, toàn tâm toàn ý canh giữ ở bên cạnh cô. Đối với cô mà nói, Thiệu Khải tựa như anh trai của mình vậy.
Hôm nay, thấy anh nằm ở trên giường bệnh tựa như Tân Nguyệt trông thấy Tân Đạt trước đây.
Lưu Thế Quang nói không thể giải tán được người ở bên ngoài nhà máy, hỏi rằng cô có muốn tạm thời đóng cửa D&M trước hay không.
Tân Nguyệt lắc đầu.
Cô biết Lưu Thế Quang đang lo lắng việc Thiệu Khải không có mặt ở đây, một mình cô không vực dậy D&M nổi. Rốt cuộc mấy năm qua đều là Thiệu Khải quản lý giúp cô, mà cô không có bất kỳ một chút kinh nghiệm kinh doanh vũ trường gì cả.
Nhưng trong quán này chứa tâm huyết của Thiệu Khải, cô không thể để mọi thứ trở nên uổng phí được.
Tân Nguyệt vực dậy tinh thần, cô gọi cho trợ lý của Thiệu Khải, nói ngắn gọn về chuyện Thiệu Khải nằm viện một chút, rồi bảo rằng đêm nay D&M cứ hoạt động như thường ngày. Cô còn dặn dò anh ta tập hợp nội dung công việc của Thiệu Khải một chút để buổi tối đến thông báo với cô.
Sau khi dặn dò những việc này xong, Tân Nguyệt đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Buổi sáng, cô gấp gáp ra khỏi nhà, những chuyện lớn nhỏ trong nhà còn chưa sắp xếp ổn thoả.
Bây giờ, Thiệu Khải không có ở đây cũng như không hề có người đứng trước mặt có thể che mưa chắn gió thay cô, toàn bộ mọi chuyện xảy ra phải do chính cô tự mình gánh vác.
Về đến nhà, không khí trong nhà hài hoà ngoài dự đoán.
Một mình Dịch Kỳ xem TV ở phòng khách, Dịch Tuyên không có kinh nghiệm ở cùng con nít, e sợ mà trốn tránh ở phòng bếp, một mình chơi trò chơi trên điện thoại di động.
Khi Tân Nguyệt bước vào cửa, Dịch Kỳ buông điều khiển từ xa ra, ngồi xổm ở dưới quầy ngăn cách phòng khách và phòng bếp, lén nhìn Dịch Tuyên đang làm gì. Tân Nguyệt vào cửa, trùng hợp bắt gặp cảnh này.
“Kỳ Kỳ, em sao vậy?”
Dịch Kỳ bị bắt quả tang, mặt đỏ bừng, ấp úng nói hai câu cái gì, rồi xoay người chạy nhanh trở lại phòng khách.
Dịch Tuyên nghe thấy tiếng nói nên cậu bé thăm dò nhìn một chút, thấy Tân Nguyệt, cậu bé nghiêng đầu rồi cười với cô: “Chị đã về rồi.”
“Ừm.” Tân Nguyệt thản nhiên rũ mi xuống, bước vào cửa đổi giày.
Đến giữa trưa, Dịch Kỳ nói muốn ăn gà rán, Tân Nguyệt không nấu cơm, gọi hai phần cơm hộp. Một phần gà rán cho Dịch Kỳ, một phần cơm hộp cá chình cho Dịch Tuyên.
Dịch Kỳ hỏi vì sao cô không ăn, Tân Nguyệt cười nhạt nói rằng mình không đói bụng.
Sau khi hai người đều ăn xong, Tân Nguyệt dọn dẹp bàn ăn rồi chuẩn bị muốn đưa Dịch Kỳ trở về chỗ Giang Mỹ.
Dịch Tuyên dựa ở trên cửa tủ lạnh, trông thấy sắc mặt Tân Nguyệt bình thản như ngày thường.
Hắn không chút để ý hỏi: “Thiệu Khải có khỏe không?”
Động tác trên tay Tân Nguyệt ngừng một lát, cô bình thản nói: “Không sao. Chỉ có điều, bác sĩ bảo phải nằm viện chăm sóc một khoảng thời gian.”
Dịch Tuyên nhìn chằm chằm mỗi một nét mặt trên gương mặt cô, khuôn mặt bình tĩnh của cô không hề giống như đang nói dối.
“Ừm, đúng rồi.” Tân Nguyệt xoay mặt nói: “Thiệu Khải đang nằm viện, trong khoảng thời gian này tôi sẽ tiếp quản D&M, cho nên có thể tối sẽ không ăn cơm ở nhà. Từ hôm nay trở đi, tự anh phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước nha.”
Cô nói xong rồi cười với hắn, lau tay ở trên giẻ lau, xoay người đi ra ngoài gọi Dịch Kỳ.
“Kỳ Kỳ, đi thôi!”
Dịch Kỳ lộc cộc chạy tới, Tân Nguyệt cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa.
“Em chào tạm biệt với anh trai đi.”
Dịch Kỳ ôm eo Tân Nguyệt, sợ hãi nói với Dịch Tuyên: “Hẹn gặp lại anh trai.”
Dường như Dịch Tuyên không nghe thấy.
Cổng lớn trong nhà lại mở ra, vẻ mặt tàn nhẫn cười như không cười xuất hiện trên gương mặt Dịch Tuyên.
Nguyệt, anh biết bây giờ trên mặt có bao nhiêu biểu hiện bình tĩnh thì trong lòng em sẽ có bấy nhiêu sự hoảng sợ.
Nhưng em đừng sợ, em còn có anh.
Từ nay về sau, sẽ không có một ai có thể cướp lấy ánh mắt của em từ trên người anh.
“A.”