Cửa sắt cũ nát, ánh sáng ngoài hành lang mờ mờ, sau khi được mời, Bạch Dương liền đi thẳng một mạch vào trong. Còn dư lại Lục Tắc Linh cùng Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc nhìn thẳng vào mắt nhau.
Màu hạ nên gió đêm hơi lạnh lẽo, Lục Tắc Linh tỉnh táo lại một chút. Không biết là do đứng lâu nên tay của Lục Tắc Linh nhiệt độ quá cao, kem cũng bị chảy ra, chảy xuống ngón tay của cô.
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn cây kem trên tay cô một cái, lại nhìn cô một cái, nhíu chặt mày, hình như có chút không kiên nhẫn: "Cô muốn tôi 'cũng' đi vào?" Anh đọc lại cậu vừa rồi. Chữ "Cũng" này làm Lục Tắc Linh ngơ ngác, không biết mình chọc giận anh lúc nào, chỉ là khiếp khiếp gật đầu một cái.
"Không cần tôi đi đây." Thịnh Nghiệp Sâm hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, không chút lưu luyến phẩy tay áo bỏ đi. Bộ dáng kia, chắc chắn là đang cực kỳ tức giận.
Lục Tắc Linh vẫn không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, hay là do tồn tại của cô chính là sai lầm, giống y như lúc ở bên cạnh anh, làm cái gì cũng là lỗi, cái anh muốn là cô cút đi thật xa, giống như khi cô rời đi một năm trước vậy.
Thịnh Nghiệp Sâm cũng không biết tại sao mình muốn tức giận, trong lòng có chút ý niệm càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng anh vẫn cứ ở trong sương mù không thấy rõ. Anh tức giận xoay người xuống lầu, cũng không thèm quay đầu lại. Cho đến khi xuống được lầu thì nghe thấy tiếng đóng cửa của Lục Tắc Linh.
Cửa sắt cũ kỹ khi đóng lại thì lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Giống như âm thanh chói tai của thủy tinh vậy.
Thịnh Nghiệp Sâm giống như bị yểm bùa, anh y như kẻ ngu đứng im tại chỗ. Anh không ngờ Lục Tắc Linh thật sự thay đổi, cô không hề cuồng dại chờ đợi anh nữa, không hề vì một cái nhíu mày của anh mà luống cuống tay chân nữa, càng sẽ không ra sức lấy lòng anh nữa. Đây chẳng phải là cái mà anh muốn sao? Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Đứng trong hành lang tối tăm, Thịnh Nghiệp Sâm nắm tay thành đấm, gân xanh nổi đầy trên trán mà anh cũng không hề hay biết.
Anh tự nhiên rất muốn hỏi Lục Tắc Linh, hỏi cô thử xem, nước mắt ngày đó của cô rốt cuộc là vì ai mà chảy?
Người ở trong lòng cô, đến tột cùng có phải là anh không?
Đột nhiên anh cảm thấy sợ, sợ đáp án này sẽ là phủ định. Đều anh chắc chắn từ trước đến nay tự nhiên bị phủ nhận, anh không thể tin được, cảm giác này giống như một cơn sóng thần, làm tất cả mọi thứ trước mắt anh đều sụp đổ tan tành, nội tâm lâm vào cảm giác khó nói nên lời, mâu thuẫn không thể chịu nổi.
Ở lại thành phố này cũng không còn ý nghĩ gì nữa, anh sai người của công ty đặt vé máy bay, rồi bảo anh ta lái xe của công ty về. Thịnh Nghiệp Sâm có chút ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm cả thành phố này. Thật ra thì cũng không khác gì với thành phố mà anh sống. Hai thành phố cách nhau cũng không xa mấy, ngồi máy bay bốn mươi phút là đến, anh nghĩ, mỗi ngày đều có thể tới, nhưng anh lại cảm thấy đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng.
Trong lòng trống không giống như thiếu một cái gì đó, lý do chống đỡ việc anh bất chấp tất cả đi tới nơi này, anh vẫn không nghĩ thong được, hoặc là, có nghĩ ra cũng chỉ vô ích.
Hai giờ sau, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không về nhà, mới hơn bốn giờ sáng mà Thịnh Nghiệp Sâm đã đi đến quán bar, anh cũng không biết rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ cảm thấy rượu hình như không cay chút nào, uống vào trong dạ dày giống y như nước lọc cảm giác thật vô vị. Anh nhớ đã nhiều năm rồi anh vẫn chưa từng say thêm một lần nào nữa, anh vẫn không dám uống say, anh không ngừng nhắc nhở mình đã từng sai một lần, nhưng bây giờ anh lại hối hận, sai lầm này, có lẽ anh vốn nên mắc thêm một lần nữa, sai tới cùng, suy nghĩ này, có phải có chút hoang đường hay không?
Tửu lượng của anh không được tốt lắm, lúc đứng lên, anh cảm thấy dưới chân có chút hư vô. Anh không nhớ mình đã trả tiền chưa, cũng không nhớ mình về nhà bằng cách nào.
Rạng sáng lúc bốn giờ, phía chân trời chỉ có một chút màu sắc tảng sáng, âm u, giống như phim tai nạn, song song quét qua, hoang vu mà tuyệt vọng. Anh đỡ tường mở cửa nhà ra, trong lúc đẩy cửa, anh có chút nhớ nhung.
Thật hy vọng mình vẫn không nhìn thấy gì, có ít thứ, nhìn rất rõ, ngược lại càng thấy khổ sở!
Chẳng bao lâu sau, anh mở ra cửa nhà, luôn có một người yên lặng chờ đợi, cô giống như vĩnh viễn xử vu dự bị trạng thái, mỗi lần anh về nhà, thì cô đã chờ sẵn ở cửa, vĩnh viễn đều vừa vặn như vậy.
Mở cặp mắt say lờ đờ mông lung, anh nhìn chằm chằm dưới chân, thế nhưng phát hiện dưới chân có người đưa dép, anh cực kỳ vui mừng, ngẩng đầu lên, nỗ lực nhìn bóng dáng trước mắt.
Tối quá, giống như không nhìn thấy gì, chỉ nhìn hình dáng mơ hồ.
Một bả vai thon gầy đỡ lấy tay anh, rõ ràng rất gầy yếu lại nỗ lực đem nâng anh lên.
Cảnh tượng này giống như đã xảy ra rất nhiều lần.
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, rõ ràng là mừng rỡ, nhưng vẫn chẳng hề để ý nói: "Bây giờ cô còn biết trở lại? Nhìn xem bây giờ cô càn rỡ đến mức nào đi! Lại dám bỏ đói tôi!"
Bóng dáng gày yếu vẫn đỡ anh, không nói một lời, anh nỗ lực mở mắt muốn nhìn rõ, nhưng anh chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh như thác nước của người nọ, vừa dài vừa thẳng, dịu dàng xõa ở đầu vai.
Vì anh quá nặng, còn chưa đi tới giường, hai người đã cùng nhau ngã xuống.
Giống như trong chỗ u minh có cái gì đó dẫn dắt linh hồn của anh, hắn yếu ớt thở hổn hển, trong mắt cảm thấy ấm nóng.
Anh khiếp đảm ôm chầm bóng dáng gầy yếu đó , vẫn trầm mặc như
vậy, thuận theo như vậy, y như đã từng trải qua. Tay của anh một mực run rẩy, run rẩy cởi nút áo của cô ra, nhưng lại nhiều lần mở sai chỗ.
Anh cũng không biết vì sao nữa, có lẽ là do quá trống trải, từ thân thể đến linh hồn, đều tịch mịch như vậy, giống như từ lúc cô rời đi, anh liền bắt đầu trống không như vậy. Luôn mất ngủ, thật vất vả ngủ thiếp đi chung quy lại đang nằm mơ, mỗi lần bị đánh thức anh đều thở hổn hển, trống trải làm cho anh hoảng sợ. Anh quá cần sự an ủi, anh muốn tìm kiếm sự ấm áp đáng thương ấy, dù phải bỏ đi tất cả.
Mắt tích đầy hơi nước, mọi thứ càng lúc càng rõ ràng, khuôn mặt trắng nõn cũng từ từ khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Thật sự là kỳ quái, năm năm trước trong lúc mơ màng anh xem Lục Tắc Linh là Diệp Thanh, nhưng năm năm sau, anh lại có thể nhìn người khác lại thành ra cô.
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy trái tim như bị vô số con dao nhọn cắt thành từng mảnh, đau đến nỗi làm cho cả người anh run rẩy.
Anh cẩn thận nhìn, nhìn từng chút từng chút, không giống chút nào, đều không phải, đều không đúng, không phải là anh đang muốn tìm sự an ủi. Nhất thời anh cảm thấy cực kỳ bối rối, động tác trên tay cũng ngừng lại. Anh dùng tay bưng kín người trước mắt, giọng nói hơi run rẩy, tim cũng cảm thấy đau.
“Em là Diệp Thanh.”
Cảm nhận được thân thể của Diệp Thanh cương cứng một chút, anh lật người muốn rời khỏi. Nhưng không nghĩ tới Diệp Thanh lại đưa tay ra cản anh. Cô cũng đang run rẩy, nút áo trên người bị anh mở tung hai nút, khó khăn lắm lộ ra áo lót màu đen Lace đường viền hoa, rõ ràng là rất ít , thế nhưng anh lại cảm thấy khó chịu.
Da của Diệp Thanh trắng nõn, cô lại thích mặc áo màu đen, trắng đen là hai màu sắc lạnh, cô chăm chú nhìn anh, không cho anh đường lui. Hai cánh tay như được làm bằng sứ ôm lấy cổ của Thịnh Nghiệp Sâm, thân thể ấm áp, mềm mại dán thật chặt vào anh, cô vụng về muốn lấy lòng anh ở trên giường.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không nhúc nhích, cực kỳ lâu sau, lâu đến mức trên gương mặt trắng nõn của Diệp Thanh đỏ ửng vì xấu hổ.
“Thật xin lỗi.” Thịnh Nghiệp Sâm vô lực lật người, dùng cánh tay đè hai mắt của mình.
Đáy mắt hơi nóng, anh cảm thấy khó chịu, khó chịu vì cũng đã từng có một cô gái nhút nhát cũng muốn lấy lòng anh như vậy, nhưng anh lại đối đãi thô lỗ với cô.
Diệp Thanh khó có thể tin tất cả việc này, bất lực lấy tay nắm lấy vạt áo của anh. Anh từng chút một đẩy cánh tay đang nắm chặt của cô ra, giọng nói gần như mất hết sức lực, nói gằn từng chữ: “Em về đi, sau này không cần tới nữa, chúng ta đã không thể nào nữa rồi.”
Giọng nói của Diệp Thanh đầy nức nở, yếu ớt hỏi anh: “Tại sao không thể tha thứ cho em?”
“Lúc em mới đi, anh đã từng rất hận em, thế nhưng đã lâu như vậy, anh cũng sớm quên rồi.”
“Tại sao chúng ta không thể? Một năm em không hề yêu cầu danh phận với anh… Anh cái gì cũng không nhìn thấy sao?” Diệp Thanh dần dần khó nhịn cuồng loạn nói: “Thịnh Nghiệp Sâm! Lòng của anh là tảng đá sao?”
Căn phòng trống trải, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mờ ảo đầy vô vọng.
Anh há miệng, giọng nói càng ngày càng thấp: “Có lẽ là vậy…!.”
Có lẽ tim của anh thật sự là một tảng đá? Cho nên anh mới có thể không nhìn thấy đã từng có một kẻ ngu ngốc làm tất cả ở trong căn phòng này.
Mỗi ngày tha thiết chờ mong anh trở về, nấu nhiều món khác nhau cho anh ăn, anh mắng cô, ghét cô cô cũng không sao cả; thừa dịp anh ngủ thiếp đi len lén ôm anh, vui vẻ vuốt ve khuôn mặt anh, giống như lo sợ anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy……
Cô yên lặng chấp nhận tính xấu của anh, thậm chí…… Đã từng cho anh một đứa trẻ.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, có một ít thói quen sẽ bị thói quen mới thay thế, nhưng cũng có một số thói quen, một khi đã có, thì cả đời cũng không thay đổi được.
Loại tình cảm này so với hận còn ngoan cường hơn, là do anh luôn kháng cự sự tồn tại của nó mà thôi.
“Thật xin lỗi, Diệp Thanh.”
……
Khi Thịnh Nghiệp Sâm mệt mỏi nói ra năm chữ này, sự kiêu ngạo trong người Diệp Thanh rốt cuộc cũng không cho phép cô tiếp tục chịu sự uất ức này nữa.
Cô bỏ hết liêm sỉ giao thân cho anh, thế nhưng anh lại cho cô sự nhục nhã, thậm chí so với tát vào mặt còn khó chịu hơn. Tách ra để cho cô có không gian hít thở, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không đuổi theo.
Cô nghĩ, cô nên xông cửa chạy ra, nhưng cô lại không làm được.
Ngồi ở sofa trong phòng khách, cô run lẩy bẩy cài nút áo lại, xấu hổ, thật quá xấu hổ, làm cho cô không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cô sắp quên cái gì gọi là yêu, cái người mà vô cùng yêu thương và chìu chuộng cô, cô gần như không thể nhớ ra hình dạng của anh lúc đó nữa rồi.
Không có gì có thể diễn tả được sự đau đớn trong tim cô, cô hối hận, hối hận vì đã để khoảng trống suốt bốn năm nay, nhưng cô lại không có cách nào để trở về.
Cô cố gắng ngẩng đầu, cố gắng làm cho những giọt nước mắt đầy sỉ nhục đó chảy ngược vào trong. Diệp Thanh cô là người kiêu ngạo, cô không nên biến thành như thế này, ngay cả cô cũng không còn nhận ra mình nữa rồi.
Đứng dậy chuẩn bị rời đi, khóe mắt liền nhìn thấy điện thoại của Thịnh Nghiệp Sâm ở trên bàn.
Trên màn hình lóe lên cuộc gọi nhỡ, Diệp Thanh theo bản năng cầm lên.
Danh sách cuộc gọi nhỡ, trừ số điện thoại do mẹ Sâm gọi tới cho Thịnh Nghiệp Sâm, còn lại đều là cuộc gọi của cô mà thôi. Cô không tìm được anh, cô quá sợ hãi, sợ anh đột nhiên biết mất khỏi cuộc sống của cô, giống như cơn ác mộng của cô vậy, chỉ có một bóng dáng lướt qua, cô trăm cay ngàn đắng cũng không tìm được anh. Cho nên cô không tuân theo hẹn ước của hai người bọn họ, lấy chìa khóa đến nhà của anh.
Cô nhấn xóa những cuộc điện thoại do cô gọi đến, cô không muốn để lại những chứng cứ làm tổn thương đến lòng tự ái của mình.
Điện thoại rất nhạy, cô còn chưa kịp xóa xong, ngón út của cô đã nhấn trúng cái vào phần danh bạ.
Màn hình chuyển một cái, nhanh chóng vào mục danh bạ. Tất cả số điện thoại đều được sắp xếp theo bản chữ cái, chỉ trừ một cú điện thoại đầu tiên.
Đó là một số điện thoại không có tên, chỉ mười một con số không có chút quy luật nào.
Diệp Thanh nghĩ, lúc cô nhấn nút gọi đi, trong đầu trống rỗng, cho đến khi điện thoại được bắt lên, gần như không kịp chuẩn bị, cô liền ném điện thoại xuống đất.
“Alo?”
Cái giọng nói ác mộng đó, dù có qua bao nhiêu năm, Diệp Thanh cũng không thể quên được.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nghi ngờ hỏi: “Ai vậy? Alo? Alo? Tại sao không nói chuyện?”
“Tút tút tút…”
Cho đến khi người ở đầu bên kia tắt máy, Diệp Thanh mới khôi phục lại hô hấp, giống như có một thứ gì đó mà mắt thường không nhìn thấy được đâm vào lưng cô, cô không thể động, sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.
Lục Tắc Linh?
Cô thật sự không thể tin vào tai mình được.
(tt)
Sau khi Thịnh Nghiệp Sâm đi, Lục Tắc Linh có chút không yên lòng. Bạch Dương cố ý đưa kem tới, cô ăn hết không còn một miếng, rõ ràng vị rất ngọt, nhưng lại không biết khi ăn vào miệng lại khô đến như vậy.
Bạch Dương ngồi ở trên ghế salon, áo khoác tây trang màu trắng bị anh ta cởi ra để ở một bên, trên người chỉ có một cái áo T shirt màu trắng cổ chữ V, lộ ra cánh tay căng đầy của anh ta.
Anh ta dựa vào lan can, dùng ánh mắt không thèm để ý để nhìn Lục Tắc Linh, hài hước hỏi: “Người vừa rồi là bạn trai trước của em hả?”
Lục Tắc Linh không nhìn anh ta, bình thản trả lời: “Không phải. là ngày trước tôi thích anh ấy.”
Bạch Dương cười: “Nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như là có ý với em?”
Lục Tắc Linh khổ sở cười cười, rõ ràng đau lòng nhưng vẫn còn muốn giải thích: “Không biết, anh ấy cũng đã có bạn gái rồi, sẽ nhanh kết hôn thôi.”
“Ai cha!” Bạch Dương trêu nói: “Em bị tổn thương? Người yêu muốn kết hôn, tân nương lại không phải là mình!” Anh ta đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Tắc Linh, cọ xát nói: “Chỉ là không sao, tim em vỡ thanh từng mảnh thì anh sẽ đến tu bổ cho.”
Lục Tắc Linh cảm thấy rất mệt mỏi, vô tâm cười giỡn với anh ta, lúng túng nói: “Có đói bụng không? Tôi nấu cho anh tô mì?” Nói xong, liền xoay người vào trong bếp, mở tủ ra, phòng ốc ở đây đã quá cũ, lúc nào mở thứ gì đó ra thì nó không ngừng kêu cọt kẹt, hai người không nói thêm gì nữa, cả hai đều như đang suy nghĩ việc gì đó.
Bạch Dương đứng ở trong phòng khách nhìn Lục Tắc Linh chuyên tâm cắt thịt, có chút hoảng hốt.
Cô không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng cô làm anh không thể nào dời mắt được, tóc cô rất dài, vừa đen lại thẳng, giống như một mảnh lụa màu đen, cũng cùng màu với màu mắt của cô, thường làm cho anh nhìn đến mất hồn.
Cô không kiểu cách, anh tốt với cô thì cô nhất mực từ chối, không hề đề phòng anh, mỗi lần cô mời anh vào nhà ngồi chơi, thì luôn nấu cho anh ăn, không hề thay đổi, trứng gà, thịt băm, cải bẹ cùng với mì.
Khó trách cô luôn cô đơn, cô thật sự không hiểu được niềm vui của đàn ông là gì. Một người như anh thì làm sao có thể thích món này được? Nhưng việc anh không thể tin được chính là, mỗi lần như vậy, anh đều ăn sạch không chừa lại bất cứ thứ gì.
Có lẽ, là do anh quá mệt mỏi, anh sẽ không giống như trước kia, oanh oanh liệt liệt mà yêu một người, nói lời hùng hồn “Hoặc là yêu, hoặc là chết”. Anh bây giờ mới hiểu được cuộc sống giống như nước chảy đá mòn, người đã chết, có thể lấy cái gì mà yêu?
Thanh xuân chính là thứ ngu xuẩn như thế.
Có lẽ, cuộc sống thật sự vốn nên là như vậy, không tai họa, không đau mà sống hết một đời. Mà phụ nữ thì nên giống như cô ấy vậy, bình thường không làm người khác chán ghét.
Anh xong tô mì, Bạch Dương liếc mắt nhìn thời gian, đã mười hai giờ, suy nghĩ kĩ một chút thì người phụ nữ này quả thật quá ngốc, lúc trước anh không làm gì, cô ta lại thật sự cho rằng anh cái gì cũng không biết làm, lại dám cho một người đàn ông ở trong nhà mình đến mười hai giờ.
Anh nghĩ, may là gặp phải anh.
Nghĩ xong như vậy anh lại thấy tức cười, chưa bao lâu, mà anh đã trở thành một người chính nhân quân tử rồi sao?
Anh cầm chìa khóa xe, đứng dậy muốn đi, Lục Tắc Linh lấy cái áo khoác màu trắng đưa cho anh, yên lặng đi theo phía sau anh.
Lúc cánh cửa sắt cũ nát kia mở ra, Bạch Dương đột nhiên quay đầu lại, anh từ trên cao nhìn xuống Lục Tắc Linh, cô cúi đầu, anh không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ nhìn được đỉnh đầu cùng với sống mũi của cô, ở dưới ánh đèn, chúng dường như bừng sáng lên.
Anh nhếch miệng cười cười, đằng hắng một cái, dịu dàng hỏi: “Đang suy nghĩ gì mà cúi đầu thấp như vậy? Không khí ở dưới đó có đủ không? Có cần hô hấp nhân tạo hay không?”