Có lẽ Hạ Diên Kính có rất nhiều lời muốn mắng cô, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ôm cô khóc rống lên, Hạ Diên Kính vốn là như vậy, quan tâm đến chuyện của cô còn hơn là quan tâm đến chuyện của mình. Kiếp này, bạn bè của Lục Tắc Linh không nhiều lắm, nhưng ai cũng đều lấy hạnh phúc của cô làm nhiệm vụ của mình, chỉ tiếc là cô không có tiền đồ, không biết hạnh phúc là gì.
Về sau, hè năm nào Hạ Diên Kính cũng đều chạy tới thành phố này, mỗi lần tới tất điều để lại cho cô ít tiền, cô từ chối không nhận, Hạ Diên Kính liền nổi giận. Cô biết Hạ Diên Kính là thật tâm suy nghĩ cho cô, chỉ là cô thật sự chưa có tính toán lâu dài gì, cô không muốn quay trở về cái thành phố đã từng làm cho cô tuyệt vọng kia, chớ đừng nói đến việc mua nhà. Cô giống như bèo dạt, không biết trôi về đâu, ở một mình trong căn phòng không thể gọi là nhà, nếu đều không phải là nhà, mua hay muốn có gì khác nhau đâu? Ngay cả cô cũng không thể tự tin, làm sao có thể mua được căn nhà này chứ.
Sau khi Hạ Diên Kính đi, Lâm Hiểu Phong lại tới, so với Hạ Diên Kính thì cô ấy dễ đối phó hơn nhiều, vui vẻ kéo cô đi ăn cơm, xong chuyện lại dặn đi dặn lại chủ nhật cô ấy sẽ giới thiệu đối tượng cho cô.
Cô thật không ngờ Lâm Hiểu Phong lại không phải nói đùa thật.
Lục Tắc Linh vốn là không muốn đi, nhưng Lâm Hiểu Phong rất cố chấp, mỗi ngày gọi một cú điện thoại đến nhắc nhở cô, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi đến nơi hẹn.
Chủ nhật đường dành riêng cho người đi bộ người đến người đi, thời tiết lại nóng, nên mới đi một chút đã đầm đìa mồ hôi, trước khi ra khỏi cửa Lục Tắc Linh vốn cũng muốn ăn mặc đẹp mắt một chút thậm chí còn nghĩ đến việc trang điểm nữa, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô căn bản không muốn vướng vào chuyện tình cảm này, nên mặc cái gì thì có quan trọng lắm đâu? Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của cô, cũng coi như có chút gặt hái rồi.
Cô và Lâm Hiểu Phong đến sớm, Lâm Hiểu Phong thấy cô chỉ mặc một cái áo T-shirt trắng cùng với đôi guốc bảy phân của mình, lập tức cười híp mắt, mặt hả hê nói: "Mình biết ngay cậu sẽ như vậy mà, nhưng mà như vậy cũng tốt, Bạch Tùng thích nhất chính là mấy cô gái như thế này." Nói xong, cô ấy liền bắt đầu lảm nhảm giới thiệu cái người có tên là Bạch Tùng này: "Người của nhà họ Bạch cậu có thể không biết, nhưng thị trưởng Cao cậu có biết không? Bạch Tùng chính là con trai của bà ấy, hai mươi tám tuổi, người lại có chí cầu tiến, học MBA ở đại học Columbia, bây giờ đang mở công ty riêng, rất tài giỏi, mặc dù đã từng kết hôn nhưng vẫn chưa có con, tuyệt đối là kim cương Vương Lão Ngũ."
Lục Tắc Linh càng nghe càng cảm thấy xa cách, cuối cùng không nhịn được cắt lời Lâm Hiểu Phong: "Người tốt như vậy, sao có thể chịu mình được?"
Lâm Hiểu Phong liếc cô một cái: "Người khác thì mình không dám nói, nhưng Bạch Tùng tuyệt đối là người có đạo lý, đối với tình cảm cũng rất nghiêm túc."
"Mình chỉ cảm thấy khoảng cách của bọn mình quá xa, có cảm giác mình không thể với tới được."
"Mới là lạ! Bạch Tùng cao cm, cậu cũng cao khoảng cm, sao lại không trèo lên được chứ! Mình nhìn rất hợp mà!"
Lục Tắc Linh bất đắc dĩ cười, Lâm Hiểu Phong vẫn giống y như xưa, cô ấy là cô gái không gan không phổi, chuyện gì cũng có thể biến thành đơn giản được. Lục Tắc Linh nghĩ chuyện này nhất định sẽ không thành, nên liền đi theo cô ấy, chỉ cần xem đây là bữa cơm bình thường là được rồi.
Lâm Hiểu Phong liếc nhìn đồng hồ, oán trách: "Bạch Tùng đáng chết, lại dám đến trễ." Cô ấy vừa nói xong, thì Lục Tắc Linh thấy một tay đang kéo cái ghế ở phía đối diện ra.
Lâm Hiểu Phong nở nụ cười, vui đến mức mắt híp vào nhau. Cô cũng đứng lên, "Tắc Linh, mình giới thiệu với cậu, đây là Bạch --" cô vừa ngước mắt lên, thấy rõ người tới, lời vừa đang định nói ra liền nuốt vào trong bụng, thái độ cũng hoàn toàn thay đổi, trợn trừng mắt, dùng giọng điệu chất vấn hỏi: "Bạch Dương, sao anh lại tới đây? Bạch Tùng đâu?"
Bạch Dương để áo khoác trên cánh tay gầy gò, mặc một cái áo sơ mi dài, đi trên đường dành cho người đi bộ, nhưng cứ bị một đám người vây lấy, ra khỏi xe, đi vào trong điều rất là sang trọng, năm mùa ăn mặc cũng không khác nhau lắm, cũng không hề để ý đến nhiệt độ bên ngoài chút nào. Lục Tắc Linh nhìn cách ăn mặc của anh ta, giống như vừa từ cuộc họp chạy tới, bất giác mím môi cười cười, nghĩ thầm, thật là có duyên với tên đàn ông này mà.
"Bạch Tùng đi nơi khác rồi." Bạch Dương thả người xuống ghế, lông mày nhẹ nhàng động, trên mặt còn treo ý bất cần đời: "Lâm đại thẩm, lần sau mà có giới thiệu đối tượng thì giới thiệu cho tôi nè, cái khúc gỗ kia làm sao có thể biết thương hương tiếc ngọc được chứ?"
Lâm Hiểu Phong xem thường nhìn anh ta một cái, tức giận phỉ nhổ anh ta, không thể che giấu được sự ghét bỏ nói: "Dù có không thương hương tiếc ngọc nhưng vẫn hơn kẻ mạnh tay bẻ hoa như cậu." Cô ấy hết sức thất vọng liếc mắt nhìn Lục Tắc Linh, trấn an cô: "Chuyện ngày hôm nay coi như xong, cậu cứ coi như bữa trưa bình thường đi, mình sẽ tìm người tốt hơn cho cậu."
Lục Tắc Linh cúi đầu mím môi cười cười, cô vốn cũng không thật lòng muốn tới đây mà. Người đó không đến cũng đúng, cả hai đều không có ý muốn gặp nhau, cứ xoay vòng vòng vậy cũng có chút lúng túng.
Bạch Dương cúi đầu cười cười, đoán cô ấy cũng không thích chuyện này, nên ba người ăn cơm với nhau rất vui vẻ.
Lúc chia tay, Lâm Hiểu Phong ác ý ngoan ngoan cảnh cáo Bạch Dương: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có ý gì với Tắc Linh đó."
Bạch Dương câu môi, nghiêm túc hỏi: "'Tắc' là nước không sâu, 'Tắc Linh' là chỉ tâm hồn sao?"
Lục Tắc Linh sửng sốt một chút, theo bản năng gật đầu một cái.
"Tên này thật sự rất dễ nghe."
"Cám ơn." Thật ra thì không cần Lâm Hiểu Phong giới thiệu, Lục Tắc Linh ước chừng cũng có thể đoán được miệng lưỡi trơn tru của người đàn ông này, nói như vậy thì chắc anh ta cũng ăn chơi trác táng giống y như trong lời đồn chứ gì. Đối với người như vậy Lục Tắc Linh luôn cảm thấy bất mãn, chỉ là cái người gọi là Bạch Dương này thật có chút đặc biệt, mặc dù không phải muốn thân thiết, nhưng cũng không làm người ta chán ghét.
Lâm Hiểu Phong và Lục Tắc Linh không thể ngờ rằng từ lúc Bach Dương vào phòng ăn đến giờ, phát hiện đối tượng của Bạch Tùng là Lục Tắc Linh, hoa tâm của anh liền bị chạm trúng, đói với anh mà nói, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, anh không thể không có quần áo để mặc, cho nên bất cứ lúc nào cũng đi sưu tầm được, phụ nữ ở trong mắt anh cũng không khác nhau là mấy, vừa bắt đầu thì có chút đặc sắc, ở chung một chỗ thì liền bắt đầu thay đổi, làm cho anh cảm thấy rất chán. Nhưng anh cũng không ngại phiền toái, đi thấy việc cầu xin cũng có chút đặc biệt.
Lâm Hiểu Phong đưa Lục Tắc Linh về nhà, chưa đợi cô lên tới lầu, Bạch Dương liền đi theo cản cô lại.
Lục Tắc Linh không ngờ anh ta sẽ đi theo mình, lấy làm kinh hãi, "Anh?"
Bạch Dương nhún vai một cái, chẳng hề để ý nói: "Tôi tới lấy áo của mình."
Lúc này Lục Tắc Linh mới nhớ tới cái áo đem giặt lần trước vẫn chưa đem trả cho anh ta liền chạy nhanh vào nhà lấy, cô xin lỗi trả lại cho anh ta, liên tục không ngừng giải thích: "Thật ngại quá, không biết liên lạc với anh như thế nào nên tôi cũng quên mất, áo của anh tôi đã giặt rồi, nhưng mà bị mất hết một cái nút, áo của anh là được đặt may, nên tôi không tìm được cái khác để thế vào."
Bạch Dương không có chút hứng thú với cái áo, anh nắm lấy tay Lục Tắc Linh, khiến cho cô phải nhìn mình: "Lục tiểu thư, lần đầu tiên chúng ta gặp là trời cao muốn thử lòng, lần thứ hai gặp lại, đây tuyệt đối là duyên phận đó."
Lục Tắc Linh bất đắc dĩ nhíu nhíu mày: "Ông trời mới không rảnh để ý tới anh."
Bạch Dương cười: "Cô là ông trời sao?"
"Tôi không phải."
"Vậy thì đúng rồi, ông trời không rảnh, cô rảnh là được rồi."
Lục Tắc Linh dở khóc dở cười.
Tuy nói là Hạ Diên Kính cũng không phải là người chánh trực gì, nhưng kể từ khi tốt nghiệp cho đến nay vẫn chưa làm gì trái với quy định của nhà trường, nếu không phải muốn giúp Lục Tắc Linh mua nhà, cô ấy cũng sẽ không bí quá hóa liều ra đi làm việc này. Cô ấy tước sau như một không thích xã giao với phụ huynh học sinh, nếu không vì thu thập cao hơn, cô cũng sẽ không lãng phí ngày Chủ nhật của mình để đi ăn cơm với học sinh.
Trường tiểu học quý tộc, phụ huynh học sinh ở đây không giàu thì cũng quý, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng phải tới nơi không thích hợp này.
Người mời cô ăn cơm là cậu của một học sinh, từng tới đón đứa bé mấy lần, tới tới lui lui cũng coi như quen biết với Hạ Diên Kính, người này xuất thân vô cùng tốt, nhưng ánh mắt lại không được tốt cho mấy, đối với cô cũng có chút chú ý. Sau khi chia tay với bạn trai thời đại học, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc này, người đời luôn nói phụ nữ luôn thích thực tế, thật ra thì đàn ông cũng như vậy thôi?
Chỉ là lăn lộn trong xã hội hai năm nay, chịu không ít trắc trở, bán mình cầu xin phú quý, kết hôn với người có quyền có thế, triển vọng trong ngành giáo viên của cô cũng cao hơn.
Người ta không muốn phải phấn đấu thêm nhiều năm nữa, Hạ Diên Kính cũng không tiện ngăn cản người ta, không thể làm gì khác hơn là thành khẩn chúc phúc anh ta, ngay cả cha cô cũng vì chuyện này mà phấn đấu suốt mấy năm nay. Tốt nhất là người khác cũng sẽ thay anh ta cày cấy tốt, anh ta có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Hạ Diên Kính đối với người này yên hận rất rõ ràng, cho dù là đã từng yêu nhau, nếu như đã chạm vào bãi mìn của cô, cô liền trở mặt.
Duy chỉ có hướng về Lục Tắc Linh, cô không thể nào hạ quyết tâm được, cô không đành lòng nhìn cô ấy sống cực khổ như vậy, luôn không nhịn được mà yêu thương cô ấy, nhất là khi cô biết được cô ấy đang lưu lạc trong thành phố, cô rất muốn đón cô ấy về nhà mình ngay.
Ăn cơm cực kỳ buồn bực, muốn ra ngoài hóng mát một chút, nhưng không ngờ lại gặp được người quen.
Thịnh Nghiệp Sâm cứ y như là con rể dẫn cha mẹ Diệp Thanh đi ăn cơm vậy, thái độ cung kính này thật làm cho Hạ Diên Kính cảm thấy ghê tởm. Mắt của anh ta đã khỏe lại, cũng đã tìm về với tình yêu đầu tiên rồi. Mà cái đứa ngốc Lục Tắc Linh, lại phải đi xa xứ, muốn một cái phòng mà lúc nào phòng tấm trên lầu cũng rỉ nước xuống, ăn mặc mộc mạc không hợp với lứa tuổi của cô chút nào, một cô gái không có nhà để về, dùng tài nghệ chơi đàn hơn hai mươi năm của mình đến nhà hàng làm phục vụ.
Đã từng là một trong những tài nữ nổi danh, mặc kệ là bên Trung văn hay là bên âm nhạc, Lục Tắc Linh cũng đều rất có tiếng. Nhưng cô không ngần ngại chặt mất đôi cánh của mình chỉ vì Thịnh Nghiệp Sâm. Hạ Diên Kính thật không hiểu nổi, tình yêu của Lục Tắc Linh lớn như thế nào mà cô có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay.
Cô không đành lòng nhìn Lục Tắc Linh thành ra như vậy, độc ác tát cô ấy một cái như vậy, vậy mà cô ấy còn ngu ngốc đi an ủi Hạ Diên Kính cô: Mình không sao, mình sống tốt vô cùng.
Lục Tắc Linh biết chuyện Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy, còn bị tàn nhẫn chà đạp như vậy. Hạ Diên Kính càng nghĩ càng tức giận, nhất là khi nhìn thấy Diệp Thanh đi ra, hai người còn trò chuyện gần gũi như vậy, hình ảnh trai tài gái sắc như vậy, làm mắt của Hạ Diên Kính đau nhói.
Lục Tắc Linh từ bỏ tất cả, ở trong mắt Hạ Diên Kính, chỉ có ba chữ -- không đáng giá.
Cô có chút phiền muộn bỏ đi ra ngoài, chuẩn bị trở lại phòng ăn của mình. Nhưng không ngờ lại bị Thịnh Nghiệp Sâm ngăn lại. Cũng không biết anh ta từ đâu xuất hiện, chờ Hạ Diên Kính phản ứng kịp, anh ta đã ngang nhiên đứng trước mặt cô rồi.
Nét mặt của Thịnh Nghiệp Sâm có chút nặng nề, hình như là khó có thể mở miệng, lại hình là lấy hết dũng khí, anh ta nói: "Đã lâu không gặp Hạ Diên Kính."
Hạ Diên Kính khinh miệt nhìn anh ta một cái, tức giận nói: "Tôi thật sự không muốn gặp lại anh."
Thịnh Nghiệp Sâm không hề tức giận, chỉ là trầm mặc nhìn cô, một hồi lâu sau mới thử hỏi cô: "Cô và.... Lục Tắc Linh....Còn liên lạc không?"
Nghe tới thấy tên của Lục Tắc Linh được phát ra từ trong miệng Thịnh Nghiệp Sâm thì Hạ Diên Kính chỉ cảm thấy giận vô cùng, trước mắt tràn đầy hình ảnh anh ta và Diệp Thanh vợ chồng hòa hợp, ghê tởm, thật ghê tởm. Cô nhất thời mất kiên nhẫn, kích động mà nói với Thịnh Nghiệp Sâm: "Anh hỏi cô ấy làm gì? Tại sao không chịu buông tha cô ấy, còn phải trả thù sao? Cô ấy cũng đã vì sai lầm của mình mà phải trả cái giá rất lớn rồi! Cô ấy sai, quá sai rồi! Việc sai lầm của cô ấy chính là yêu anh! Nhìn cô ấy yêu anh mà đến độ sắp điên lên rồi tôi không thể chịu được! Hãy buông tha cho cô ấy đi!"
Hạ Diên Kính nắm chặt tay thành đấm: "Bây giờ cô ấy đang làm phụ vụ ở một nhà hàng thuộc thành phố X, anh đã hài lòng chưa?"