Editor: Trần Thu Lệ
Phương Mẫn và Bạch Mai là hai người bạn tốt nhất của Lộ Phi nhi, đều đã biết vợ chồng bọn họ cãi nhau rồi. Ý kiến của Phương Mẫn là, đàn ông thì không thể nuông chiều được, nhất định phải giáo huấn bọn một chút, nhưng ý kiến của Bạch Mai lại nói là, ai cũng đều đã từng có quá khứ, đó là chuyện không có cách nào thay đổi, cô ấy nói Lộ Phi Nhi đang cố tình gây sự. Đến bây giờ, Lộ Phi Nhi vẫn không có cách nào tha thứ cho anh, thậm chí còn nổi lên hoài nghi tình cảm của bọn họ. Bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc là Lý Thanh Lưu có thật sự yêu cô hay không, hoặc là nói người anh yêu nhất không phải là cô.
Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn đứng ở ngoài hành lang cửa sổ mà ngẩn người, nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng trong lòng Lộ Phi Nhi vẫn nghĩ đến tên khốn kiếp Lý Thanh Lưu, anh thế nhưng thật sự nhẫn tâm, không gọi một cuộc điện thoại nào.
“Phi Nhi, đến đây, nhìn xem cái này là gì?” Bạch Mai vội vàng chạy tới, giống như phía sau có ai đang đuổi theo cô vậy.
“Làm sao vậy? Cho em nhìn cái gì?”
“Nhìn đi, là hoa Tường Vi, không phải em đang nghi ngờ anh ấy có yêu em hay không sao? Em hãy gỡ từng cánh hoa xuống đi, đếm một cái là sẽ biết ngay.” Từ trong chiếc áo khoác trắng, Bạch Mai cẩn thận lấy ra một đóa hoa tươi đẹp màu hồng nhạt.
Hoa Tường Vi: tên khoa học là Rosa multiflora hay còn nhiều tên gọi khác như tầm xuân nhiều hoa, hồng nhiều hoa, tường vi Nhật, dã tường vi, là loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng. Tên gọi tường vi thường xuyên bị nhầm lẫn với một loài hoa khác là tử vi.
“Đoán chẵn lẻ sao?” Lộ Phi Nhi đã từng nghe nói qua cái này.
“Đúng vậy! Em xem chị đối xử với em có tốt ‘khủng khiếp’ không?” Bạch Mai cười hì hì giành công, không giống với người phụ nữ chín chắn đã ba mươi tuổi một chút nào, thật ra cùng thân thiết với Bạch Mai thì sẽ hiểu cô ấy ngay.
“Vậy nếu đoán ra anh ấy không yêu em thì sao?” Lộ Phi Nhi than thở, hai người phụ nữ thất bại nhìn cô, lúc này mới hiểu được, cái này hoàn toàn không phải là vấ đề lựa chọn.
“Hoa này mới hái phải không?” Đột nhiên Phương Mẫn phát hiện một vấn đề.
“Đúng vậy! Tôi hái trong phòng Phó cục trưởng Vương đấy!”
Bạch Mai vừa nói xong, Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn đều ngạc nhiên há to miệng.
“Cái này là bảo bối của Phó cục trưởng Vương đấy! Cô xong đời rồi!” Phương Mẫn nói.
“Oa, sao chị không nói sớm, nhanh, suy nghĩ biện pháp, làm thế nào bây giờ?” Bạch Mai chỉ kém chút nữa là nhảy dựng lên.
“Không sao, đi theo chị.” Phương Mẫn kéo cô ấy đi rồi.
Nếu không thì tại sao nói Phương Mẫn là chủ chốt của phòng kỹ thuật chứ? Bông hoa này thu thập vô cùng xinh đẹp, cứ như thế mà người ta cho dán lên, lại nói Bạch Mai và Phương Mẫn tìm khắp tất cả các phòng lầu lqd trên lẫn lầu dưới, hỏi bọn họ có ai đưa tài liệu cho Phó cục trưởng Vương hay không. Cuối cùng các cô cũng đợi được. Sau đó, sự việc tiến hành tương đối thuận lợi.
Sau đó lại có người tố cáo, nói là hai người Bạch Mai và Phương Mẫn làm, Phó cục trưởng Vương hùng hổ ôm bồn hoa bảo bối của ông đến hỏi tội, chỉ có điều, rốt cuộc lúc này Bạch Mai cũng phát huy được một phần cơ trí của mình. Nghĩa chính ngôn từ nói:
“Sếp à, chứng cứ đâu? Nói chuyện là phải có chứng cứ.” Bạch Mai cười hì hì nhất định không thừa nhận. Cuối cùng, vẫn là Phương Mẫn phải hiến dâng quả hồ trăn của cô ra, mới lừa được sếp đi.
Quả hồ trăn: hay hạt cười hay hạt dẻ cười co tên khoa học là Pistacia vera. Là một loài thực vật thuộc Họ đào lộn hột. Loài này được Carl von Linné miêu tả khoa học đầu tiên năm .
Hồ trăn có nguồn gốc từ vùng Ba Tư nay phân bố rộng rãi ở Iraq, Syria, Liban, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, Tunisia, Kyrgyzstan, Tajikistan, Turkmenistan, Ấn Độ, Pakistan, Ai Cập, Sicilia, Uzbekistan, Afghanistan, Hoa Kỳ (trồng nhiều ở California) và Việt Nam, Hồ trăn cho loại hạt hồ trăn hay hạt cười hầu như thường xuất hiện trên các mâm bánh kẹo ở Việt Nam.
“Hai mươi đồng một gói! Bồi thường cho chị.” Phương Mẫn nói.
“Để em đi cho!” Lộ Phi Nhi cảm thấy việc này cũng bởi vì do cô nên cô tự xung phong đi mua.
Lộ Phi Nhi mua hai gói, ba người thừa dịp thời gian giữa trưa, liền ở trong phòng nghỉ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, nhưng đột nhiên tên nhóc Thôi Phong lại đến, thấy có đồ ăn tốt, nói cái gì cũng không chịu đi. Lại vẫn còn thế nào cũng phải luyện cái gì mà thần công, đặt ghế ở chỗ nào, sau đó ném vào thùng rác ở phía sau, ăn một cái rồi ném về phía sau, theo anh nói, tỉ suất anh lqd ném chính xác vô cùng cao, nhất định vượt qua %. Ba cô gái không tin, liền đứng trước mặt anh, nhìn anh biểu diễn, lúc bắt đầu mọi người còn cười trộm, nhưng mà từ từ đều ngây ngẩn cả người. Thôi Phong kiêu ngạo nở nụ cười, anh vẫn luôn nghe thấy tiếng vỏ trái cây rơi vào thùng rác, nhưng mà từ từ anh cũng phát hiện không đúng rồi. Quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục ngụy trang. Là người ta cầm thùng rác, giống như đang biểu diễn xiếc hứng vỏ trái cây cho anh vậy. Biểu diễn kết thúc.
“Cậu thật lợi hại nha!” Bạch Mai vui vẻ ánh mắt bốc lên tim hồng, bốp bốp bảo người ta vỗ tay, Phương Mẫn và Lộ Phi Nhi cảm thấy thật mất mặt.
“Xin hỏi, ai là Lộ Phi Nhi?”
“Là tôi, xin hỏi anh là?” Lộ Phi Nhi nhìn thấy phù hiệu đặc công trên cánh tay của anh là biết tới tìm cô rồi. Hừ, cuối cùng tên kia cũng lựa chọn hành động rồi.
“Tôi tên là Tăng Chí, là chiến hữu của đội trưởng Lý Thanh Lưu. Tôi đến gặp em dâu, không biết em có thể dành ra một chút thời gian để chúng ta nói chuyện được không?”
“Được!” Bạch Mai đã đồng ý trước rồi, đẩy Lộ Phi Nhi đến ghế tựa nhấn một cái, sau đó bản thân mình cũng tự ngồi xuống. Phương Mẫn thật sự không nhìn được, kéo cô đi thẳng ra ngoài. Thôi Phong vội vàng chạy ra ngoài, trước khi đi, vẫn không quên giúp bọn họ đóng cửa lại.
Trước đây Lộ Phi Nhi vẫn chưa chính thức gặp qua chiến hữu trong đơn vị của Lý Thanh Lưu, chỉ là lúc Lý Thanh Lưu nằm viện, cô đã gặp qua mấy người, người tên Tăng Chí này cô cũng chưa nghe Lý Thanh Lưu nhắc tới bao giờ.
“Là anh ấy bảo anh đến đây à?” Trong lòng Lộ Phi Nhi hy vọng như vậy.
“Không có, em cũng biết tính của cậu ấy, cậu ấy sẽ không nói này nọ, tôi quen cậu ấy lâu rồi, từ lúc còn ở trường quân đội.” Tăng Chí nhìn Lộ Phi Nhi, hoặc có thể nói là đang quan sát.
“Nhưng tại sao anh lại tới tìm tôi? Xảy ra chuyện gì sao?” Lộ Phi Nhi có chút căng thẳng, cô lo lắng cho Lý Thanh Lưu.
“Ừ, đừng lo lắng, cậu ấy tốt lắm, chỉ là gần đây cứ giành tăng ca, vẻ mặt u ám, nên bọn anh đoán có phải vợ chồng tương lai cãi nhau hay không, vốn đã nói là sẽ dẫn em đến cho bọn anh gặp mặt, nhưng mãi vẫn không có tin tức. Cho nên anh đến xem.” Tăng Chí cười nói với Phi Nhi, xem ra Lộ Phi Nhi rất còn quan tâm đến người anh em của mình, cái này dễ làm rồi.
“Anh hẳn là đến hỏi thăm mới đúng.” Lộ Phi Nhi thản nhiên nói với Tăng Chí, tấ nhiên cô cũng sẽ không thể nói, chuyện giữa vợ chồng, chuyện tình cảm, có thể không nói thì ai cũng sẽ không muốn nói. Huống chi, Lộ Phi Nhi cũng không biết Tăng Chí này và Lý Thanh Lưu có quan hệ như thế nào.
“Haiz! Thực ra bất luận là có chuyện gì, đều cần phải chia sẻ ra mới phải, lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng rất dễ bị tổn thương tình cảm. Tôi không hiểu cụ thể các em đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần trước lúc nhìn bộ dạng cậu ấy uống rượu, là có thể biết nhất định rất nghiêm trọng. Em cũng biết tính chất công việc của bọn anh, điều quan trọng nhất là không được có chuyện gì phân tâm, không biết lúc nào đột nhiên sẽ có nhiệm vụ, nếu trong lòng có chuyện đè ép, như vậy lqd sẽ rất nguy hiểm với cậu ấy.” Tăng Chí nói như thế, thật sự Lộ Phi Nhi cũng hơi sợ hãi, mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy nhưng cũng không hy vọng anh gặp chuyện không may, nhưng cũng chỉ là như thế thôi, còn bảo Lộ Phi Nhi phải chủ động đi tìm anh, điều này làm sao có thể khiến Lộ Phi Nhi cam tâm chứ? Về người phụ nữ này, đáng lẽ Lý Thanh Lưu phải cho cô một lời giải thích chứ?
“Anh có biết Bành Ny Na không?” Lộ Phi Nhi nói như vậy, Tăng Chí cũng ngạc nhiên, chỉ có điều Lộ Phi vẫn có thể thấy được là anh biết cô ta.
“Tình cảm của Lý Thanh Lưu đối với em rất sâu đậm, tôi chưa từng thấy cậu ấy như vậy, tôi cũng không nói nhiều, tôi đi trước.” Tăng Chí nói xong liền đứng dậy.
“Vâng, cám ơn anh đã quan tâm.”
“Hẹn gặp lại.