Nhưng rất nhanh Úc Bùi đã phấn chấn tinh thần, bỏ dép lông đang đi dưới chân, lại cởi đồng phục học sinh, sau đó trực tiếp nhào lên trên giường vùi mình trong chăn nệm mềm mại ấm áp, cậu lấy điện thoại di động ra, tìm tên Lạc Trường Châu trong danh bạ.
Úc Bùi cảm thấy chiều này mình không nên... thẹn thùng như vậy, mới hỏi thăm Lạc Trường Châu một chút đã chạy biến rồi.
Chẳng phải đã tan học rồi sao, trong phòng học cũng không còn người nào, cậu và Lạc Trường Châu lại là bạn cùng bàn, là người thân cận nhất với hắn sau khi chuyển trường, cậu trò chuyện nhiều hơn với hắn thì cũng chẳng sao cả.
Úc Bùi do dự cầm điện thoại di động, đang suy tư xem nên gửi tin nhắn hay gọi điện thoại quan tâm Lạc Trường Châu một chút, nhưng mà nếu bảo cậu buổi tối gọi điện thoại hỏi han hắn thì Úc Bùi cảm thấy mình không thể làm được, bởi vì cậu với Lạc Trường Châu chưa thân quen đến mức đấy, quan trọng nhất là - lỡ cậu quấy rầy Lạc Trường Châu học tập thì làm sao bây giờ?
Hiện tại lực chú ý của Úc Bùi đều đặt hết trên người Lạc Trường Châu, đối với mấy đứa bạn cậu gửi tin nhắn đồng loạt nhưng không nhận được câu trả lời trong nhóm "bạn bè dự phòng" kia cũng chẳng thèm quan tâm, tiện tay viết một dòng [ngủ ngon] gửi đồng loạt rồi thoát ra, mở phần nhắn tin riêng với Lạc Trường Châu bắt đầu suy nghĩ xem nên viết tin nhắn như thế nào mới có thể biểu hiện sự quan tâm của mình, lại cũng không quá đường đột, cũng không quấy rầy Lạc Trường Châu học tập.
Chẳng qua đúng như Úc Bùi lo lắng, ngày hôm nay Lạc Trường Châu quả thật không mang theo ô đi học.
Mỗi ngày trước khi ra ngoài hắn đều sẽ xem dự báo thời tiết, dự báo nói hôm nay trời trong nên hắn liền không mang ô, ai biết được mình lại bị dự báo hãm hại một phen, mới ra khỏi cổng trường cả người đã ướt sũng.
Sắc trời chạng vạng vốn đã tối tăm, mưa lại còn lớn, thành ra chẳng có mấy bạn học chú ý đến người nào bị mắc mưa, vậy nên không có ai chủ động cho Lạc Trường Châu mượn ô cả.
Thêm nữa là dưới trời mưa lớn thế kia mà lại một tay bùng dù, một tay đạp xe thì lại càng thêm nguy hiểm, cho nên Lạc Trường Châu trực tiếp đội mưa về nhà.
Lúc Úc Bùi gửi tin nhắn đồng loạt là Lạc Trường Châu vừa mới tắm xong, hắn một tay cầm khăn tùy ý lau tóc, một tay cầm điện thoại di động kiểm tra ai gửi tin nhắn cho mình, chờ tới lúc thấy rõ tên người gửi, Lạc Trường Châu không khỏi hơi nhướng mày, đáy mắt tràn đầy hứng thú.
Ngày đầu tiên hắn tới trường học đã chú ý tới bạn cùng bàn mới này rồi, đó là một thiếu niên rất xinh đẹp.
Lúc hắn đến, bạn cùng bàn được giáo viên chủ nhiệm chỉ định này đang gục xuống bàn ngủ, nghe nói bởi vì lúc trước bị bệnh nên nghỉ học nửa năm, học kỳ này mới trở lại lớp một lần nữa, cho nên Lạc Trường Châu không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tia nắng ban mai đầu xuân là êm dịu nhất, ấm áp rực rỡ đậu trên người, Lạc Trường Châu giẫm lên ánh nắng như vậy đi đến trường học, mà Úc Bùi cũng say giấc nồng trong vầng sáng dịu dàng ấy, quay đầu về phía Lạc Trường Châu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, lông mi thật dài nhắm lại, nhìn cậu giống như một bé mèo đang ngủ, vừa yên tĩnh vừa dịu ngoan, khiến người ta không nhịn được muốn xoa xoa đầu của cậu, muốn xem liệu cậu có giống như mèo con dụi dụi lên bàn tay của mình không.
Cho nên lúc Lạc Trường Châu đặt cặp sách xuống cũng không nhịn được thả nhẹ động tác.
Sau đó thiếu niên tỉnh rồi, nhưng lại giống như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu kinh ngạc ngồi thẳng dậy, trên trán còn có vết hồng hồng lúc ngủ bị hằn lên, trên da thịt trắng nõn tựa trăng non bắt mắt dị thường, cứ như vậy mở to đôi mắt đẹp đẽ màu trà nhạt liên tục nhìn chằm chằm mình.Lạc Trường Châu nhìn cậu, ma xui quỷ khiến tặng cậu một quyển vở ghi chép.
Bìa vở cũng trắng tựa trăng non, giống như nửa gò má lộ ra của thiếu niên lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu.
Ai ngờ được buổi tối hôm ấy thiếu niên lại gửi cho hắn một tin nhắn như vậy, Lạc Trường Châu tự cảm thấy trí nhớ của mình khá tốt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được hắn đã từng gặp thiếu niên ở nơi nào.
Nhưng nếu chưa từng gặp, tại sao lại nói là "gặp lại" được? Mà cậu nói muốn làm bạn, thì thật sự chỉ là làm bạn thôi sao?
Lạc Trường Châu nhìn câu chúc "Ngủ ngon" trên màn hình, khẽ nhíu mày, hắn đang tự hỏi có nên trả lời hay không, thì ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn khác của thiếu niên -
[ Cậu về tới nhà chưa? Nếu như bị mắc mưa thì nhớ uống thuốc cảm cúm đấy nha, chú ý sức khỏe, ngày mai gặp ;D ]
Lạc Trường Châu nhìn khuôn mặt tươi cười ở cuối tin nhắn, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh thiếu niên ngồi trong xe cười chào hỏi hắn, ánh nắng buổi sớm hôm ấy thật sự quá đẹp rồi, khiến lòng người cũng không nhịn được mà tốt hơn.
Hắn giơ ngón tay chọc chọc khuôn mặt tươi cười kia, hai hàng lông mày hơi nhíu lại cũng giãn ra, trả lời: [ Ừm, ngủ ngon. ]
Úc Bùi sau khi gửi xong tin nhắn liền cầm điện thoại tiếp tục lướt xem status của các bạn học, mà nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mấy nội dung, không cẩn thận còn ấn phải tin chuyển tiếp liên quan tới Tề Văn Sắc và bạn trai hiện tại đang show ân ái phát thức ăn cho chó, Úc Bùi bị nghẹn một chút, cũng may sau đó Lạc Trường Châu trả lời tin nhắn nên tâm tình của cậu trở nên tốt hơn nhiều.
Cậu hài lòng tắt điện thoại di động đi ngủ, chuẩn bị hôm sau mang kẹo nhập khẩu bạn tốt Cố Tranh gửi tặng đến lớp cho Lạc Trường Châu cùng ăn.
Thế nhưng khi Úc Bùi thần thái sáng láng đi vào phòng học, đợi chờ mòn mỏi đến tận lúc vào lớp rồi mà vẫn chưa thấy Lạc Trường Châu.
Ban đầu cậu còn tưởng rằng Lạc Trường Châu đi học muộn, nhưng sau đó chờ thêm ba tiết nữa mà Lạc Trường Châu vẫn chưa từng xuất hiện, Úc Bùi trước đây thường xuyên nghỉ học lập tức nhận ra - Lạc Trường Châu nhất định là bởi vì trận mưa hôm qua mà bị bệnh rồi.
Hôm qua Lạc Trường Châu trả lời tin nhắn của cậu, còn chúc ngủ ngon, có lẽ quan hệ của bọn họ so với cậu tưởng tượng còn thân hơn một ít nhỉ.
Suy nghĩ một chút, Úc Bùi thừa dịp nghỉ giữa giờ lấy điện thoại di động ra gửi cho Lạc Trường Châu một tin nhắn: [ Cậu không đến lớp là bị bệnh rồi sao? ]
Lạc Trường Châu không lập tức trả lời cậu, Úc Bùi đợi một hồi bèn cất điện thoại đi, thầm nghĩ chắc hắn còn chưa tỉnh ngủ, định lúc tan học sẽ lại lấy ra xem.
Vị trí bên cạnh vẫn thường có người ngồi đột nhiên trống trải, Úc Bùi có chút không quen, đặc biệt là mặt bàn của Lạc Trường Châu cực kỳ sạch sẽ, hắn không ngồi đây thật giống như hắn chưa từng xuất hiện vậy, khiến Úc Bùi cảm thấy ký ức về bạn cùng bàn mới ôn nhu này đều là giả tạo, là ảo giác cậu nghĩ ra tự huyễn hoặc mình.
Úc Bùi có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, mở hộp kẹo mình mang đến lấy một viên bỏ vào miệng.
Vị chua chua ngọt ngọt lan tới đầu lưỡi, trong mũi đều là mùi trái cây ngọt ngào, Úc Bùi chống cằm ngồi dựa vào vách tường, cảm thấy Lạc Trường Châu không ở đây khiến cậu như trở về đoạn thời gian Cố Tranh rời đi lúc trước vậy.
- - quả nhiên tách khỏi bạn tốt là một chuyện cực kỳ khó chịu.
Tâm tình Úc Bùi rất kém, đợi đến tận lúc đi học buổi chiều lại phát hiện Lạc Trường Châu vẫn không đến, cũng chưa hề trả lời tin nhắn của cậu, Úc Bùi cả người đều ủ rũ, bởi vì cậu vẫn muốn Lạc Trường Châu, cũng không thèm nghe giáo viên giảng bài, dứt khoát cầm một tờ giấy vẽ tranh bắt đầu phác họa dáng vẻ Lạc Trường Châu.
Buổi chiều lúc nghỉ giữa giờ, có mấy bạn học nữ tới hỏi Úc Bùi vì sao Lạc Trường Châu không đến lớp.
Úc Bùi trả lời các cô: "Hôm qua lúc tan học không phải trời mưa sao? Khả năng là Lạc Trường Châu bị mắc mưa nên ngã bệnh."
Mấy bạn học nữ "À" một tiếng, nhìn vừa có vẻ lo lắng lại vừa có chút phấn khích, Úc Bùi còn đang thấy kỳ quái sao các cô lại vui vẻ thì nghe thấy một bạn nữ trong đó hỏi: "Vậy Úc Bùi ơi, cậu có biết phương thức liên lạc của Lạc Trường Châu không?"
Thấy cô hỏi như vậy, Úc Bùi liền hiểu rõ tại sao các cô vui vẻ như vậy rồi, phỏng chừng là muốn nhân lúc Lạc Trường Châu sinh bệnh quan tâm hắn một phen, để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn.
Thế nhưng Úc Bùi lại chẳng thích chút nào, nhiều người như vậy đều gửi tin nhắn cho Lạc Trường Châu, vậy chẳng phải quan tâm của cậu cũng thành ra bình thường sao? Lại nói nếu như không có sự đồng ý của Lạc Trường Châu mà tùy tiện cho người khác phương thức liên lạc của hắn, thì cũng không lễ phép lắm đâu.
Vì vậy Úc Bùi nói dối, cậu trả lời: "Tớ không biết."
"Cậu là bạn cùng bàn của bạn ấy cơ mà, sao đến phương thức liên lạc cũng không có chứ?" Bạn học nữ kia cảm thấy rất kỳ quái, "Hơn nữa hôm cậu về lại lớp có xin phương thức liên lạc của rất nhiều người mà, không lẽ lại không xin của bạn ấy?"
"Đúng vậy." Úc Bùi rũ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, tay phải gõ gõ lên thân bút, đây là động tác nhỏ theo bản năng khi cậu nói dối mới có, chỉ người thân cận mới biết thôi, "Lúc ấy cậu ấy mới tới mà, tớ cũng không tiện bắt chuyện với cậu ấy."
Bạn học nữ kia suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, nếu đổi lại thành cô ngồi cùng bàn với Lạc Trường Châu, mới ngày đầu tiên mà đã hỏi phương thức liên lạc của người ta thì cũng không ổn lắm, mà cũng không có khả năng Lạc Trường Châu tự chủ động cho Úc Bùi phương thức liên lạc.
Không xin được phương thức liên lạc của Lạc Trường Châu, bạn học nữ kia nhanh chóng rời đi.
Mà Lạc Trường Châu không ở đây, Úc Bùi cũng cảm thấy mấy tiết học sáng hôm nay cực kỳ khô khan tẻ nhạt, còn chưa đợi đến lúc hết tiết cậu đã bắt đầu thu dọn sách vở, dự định đợi lát nữa lúc giáo viên thông báo tan học sẽ lập tức đi luôn.
Hiện tại chỗ ngồi của cậu trong lớp là ở chính giữa, không quá cao cũng không quá thấp, Úc Bùi theo thói quen đi ra bằng cửa sau, mà ngày hôm nay sau khi tan học, Úc Bùi lại phát hiện có mấy nữ sinh đang đứng chặn ở cửa sau, nhìn rất lạ mắt, hình như là học sinh lớp khác, Úc Bùi bèn xoay người muốn đi ra ngoài bằng cửa trước, thì lại bị Đàm Khải Minh đi đằng trước kéo lại.
"Ôi chao, Úc Bùi, cậu nhìn cửa sau đi." Đàm Khải Minh hất cằm về phía sau cậu, ra hiệu Úc Bùi quay lại nhìn.
Úc Bùi thuận theo hắn liếc mắt nhìn, sau đó quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Đàm Khải Minh nói: "Cậu có thấy mấy bạn nữ kia không?"
Úc Bùi đáp: "Có thấy."
"Mấy nhỏ ấy đều tới nhìn cậu đấy nha." Đàm Khải Minh nhướng mày, nở nụ cười với cậu.
"Không thể nào." Úc Bùi theo bản năng phản bác, "Các bạn ấy sao có khả năng đến nhìn tớ được chứ?"
Đàm Khải Minh hỏi ngược lại cậu: "Tại sao lại không có khả năng?"
"Có lẽ mấy bạn ấy tới nhìn Lạc Trường Châu đấy." Úc Bùi cảm thấy mình không có mị lực lớn đến vậy, có thể hấp dẫn nhiều bạn nữ như thế, chỉ có học bá Lạc Trường Châu lớn lên đẹp trai học tập giỏi mới được nhiều người yêu thích thôi, "Nhưng Lạc Trường Châu không có ở đây, các bạn ấy nhìn không thấy sẽ rời đi mà."
Tựa như chứng thực cho lời nói của Úc Bùi, những nữ sinh đứng ngoài cửa sau dáo dác ngó nghiêng một hồi liền rời đi.
Úc Bùi nói với Đàm Khải Minh: "Cậu xem đi, các bạn ấy đến nhìn Lạc Trường Châu."
Đàm Khải Minh không lập tức tiếp lời, ngày hôm qua trận mưa kia đến vừa vội vừa to, thế nhưng bầu trời ngày hôm nay lại cực kỳ sáng sủa, ánh nắng cũng rất đẹp. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của thiếu niên một hồi, mới nói: "Tớ nói thật đấy, cậu gầy đi dễ nhìn hơn nhiều, hiện tại có rất nhiều bạn nữ lớp khác đang hỏi thăm cậu khắp nơi luôn."