"A Bùi..." Lạc Trường Châu giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai Úc Bùi, hắn muốn an ủi cậu nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.
Cho dù đúng như lời Úc Bùi nói, hắn sẽ nói rất nhiều lời yêu thương ngọt ngào nhưng trước mặt Úc Bùi, dù sao hắn cũng thấy mình rất vụng về.
Khi Úc Bùi cười, hắn cũng sẽ hơi nhoẻn miệng giống như cậu, khi Úc Bùi cau mày buồn bã, hắn cũng sẽ thấy khó chịu buồn bực, mọi hành động của Úc Bùi luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, và đối với những tình huống ấy hắn sẽ bó tay toàn tập, như thể mỗi cơn chấn động nhỏ trong thế giới của Úc Bùi đều giống như một trận động đất tuyết lở đối với hắn, không thể xem thường.
Nhưng sau khi Úc Bùi hít sâu hai hơi, cậu lập tức ngừng khóc cùng Lạc Trường Châu lên bờ, ngồi trên chiếc ghế gỗ dài cạnh bể bơi.
Một cơn gió mát thổi qua, tiếng lá cây xào xạc vang lên, vài chiếc lá màu cam đỏ rơi xuống từ cây phong phía sau chiếc ghế gỗ, xoay vòng trên không hai lần rồi đáp xuống dưới chân Úc Bùi, cậu cúi đầu, dùng ngón chân khều chiếc lá, im lặng vài giây mới nói với Lạc Trường Châu: "Tớ đã từng bị bệnh."
Lạc Trường Châu nghe vậy thì ngước mắt nhìn Úc Bùi một cái, hắn không nói gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay cậu, nắm chặt từng ngón tay trong lòng bàn tay hắn, nắm thật chặt.
Nhiệt độ trên người Lạc Trường Châu truyền đến từ bàn tay siết chặt của họ, có lẽ sức mạnh ấy đã mang lại cho Úc Bùi cảm giác an toàn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cây phong xa xa rồi nói: "Đấy là hội chứng Cotard, coi như là một loại tâm thần phân liệt ấy, mà tớ mắc bệnh này chủ yếu là do mẹ tớ."
Nhưng Úc Bùi không kể chi tiết cho ltc từng việc mẹ Úc đã làm với cậu, bởi vì nguồn gốc của tất cả những bi kịch này đều là do Ninh Tĩnh Lan bị bệnh.
Điều đấy có thể trách ai kia chứ?
Một số bệnh tâm thần có tính chất di truyền, Ninh Tĩnh Lan và cậu đều là những kẻ bất hạnh bị mắc phải, nếu có thể lựa chọn một cuộc sống khỏe mạnh thì ai sẽ sẵn sàng lựa chọn bệnh tật đây?
Cậu chỉ dùng một cách nói nhẹ nhàng miêu tả đầy đủ mối quan hệ mẹ con giữa cậu và Ninh Tĩnh Lan: "Bà ấy cũng bị bệnh, bệnh nặng hơn tớ rất nhiều nên bà ấy không quen biết tớ và cũng không coi tớ là con ruột của mình."
Chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi, vỏn vẹn mấy chục chữ nhưng ẩn chứa bao nhiêu góc khuất cùng sự chua xót, bao nhiêu đau thương, xót xa chỉ ai trải qua mới hiểu thấu.
Mặc dù Lạc Trường Châu không thể tham gia vào mười bảy năm đầu cuộc đời của Úc Bùi và không biết gì về quá khứ của cậu, nhưng hắn biết rằng Úc Bùi đã nghỉ học nửa năm để điều trị trong bệnh viện trước khi quay lại trường để tiếp tục đi học.
Có một số việc không cần phải nói đầy đủ, chỉ cần một ít manh mối là đã có thể đoán được rồi.Ảnh hưởng của mẹ Úc đối với Úc Bùi lớn đến mức chỉ nhìn thấy mặt bà một thoáng thôi mà cậu đã chán nản cả một ngày, chuyện đó cho thấy mẹ Úc đã làm tổn thương cậu đến nhường nào.
Và những vết sẹo do vết thương này để lại thường không kết vảy trên da mà ẩn nấp khó có thể nhìn thấy và khó có thể khép miệng.
"Thật ra tớ không còn chút tình cảm nào với bà ấy nữa." Úc Bùi chớp chớp mắt, lời nói ra cũng nhẹ nhàng, không biết là đã thật sự buông ra hay chỉ là cố ý lừa mình dối người, "Tớ chỉ đang nghĩ... Liệu sau này mình có trở nên giống bà ấy không..."
Vừa đáng trách vừa đáng thương.
Một số bác sĩ tin rằng bệnh tâm thần không thể chữa khỏi hoàn toàn vì dây thần kinh bị tổn thương không thể chữa trị được. Một khi một người có vấn đề về tâm thần là chứng tỏ dây thần kinh của họ đã bị tổn thương, tổn thương đó không bao giờ có thể lành, đó là lý do tại sao bệnh tâm thần rất khó chữa, dù chữa khỏi tạm thời cũng rất dễ tái phát trong tương lai.
Sau khi mẹ Úc lâm bệnh, bà không được điều trị gì ư? Chắc chắn bà ấy đã từng chữa trị rồi, cũng từng vật lộn chống chịu nhưng không thể khỏi được.
Úc Bùi hiện tại đang sống quá hạnh phúc, cậu có anh trai yêu thương, có bạn thân bầu bạn, ngày đêm ở bên Lạc Trường Châu, cậu vốn là một người có rất ít cảm giác an toàn, ngay cả khi bác sĩ thông báo cậu đã bình phục và có thể xuất viện, nhưng Úc Bùi vẫn lo lắng không biết một ngày nào đó liệu cậu có tái phát bệnh hay không, và chính sự xuất hiện của mẹ Úc đã hoàn toàn khơi dậy nỗi lo lắng trong lòng cậu.
Vì đã từng nhận được nên cậu càng sợ mất đi hạnh phúc hiện tại.
Nỗi sợ hãi lớn nhất mà Ninh Tĩnh Lan mang đến cho cậu là bởi vì bệnh tật, ngay cả đứa con máu mủ ruột rà mà lẽ ra phải yêu phải thương cũng có thể trở thành người xa lạ - điều này có thể xảy ra với người thân có quan hệ huyết thống, vậy với những người không cùng huyết thống thì sao?
"Bệnh tâm thần là do di truyền... Tớ đã từng mắc bệnh một lần, sau này nếu tớ lại tái phát bệnh thì sao?" Úc Bùi ngơ ngác nói, như đang tự hỏi chính mình.
Những chuyện này trước đây cậu chưa từng nói với Lạc Trường Châu, nhưng sớm muộn gì cũng phải nói ra, có rất nhiều trường hợp bệnh nhân tâm thần phân liệt không nhận người thân, thậm chí giết chết gia đình và bạn bè khi lâm bệnh.
Trước khi con gái lấy chồng, bố mẹ sẽ dặn dò phải biết lý lịch gia đình nhà chồng, những người có bệnh di truyền hoặc tâm thần nhất quyết không thể gả, bên nhà trai cũng vậy.
Cho dù cậu và Lạc Trường Châu không phải lo lắng về vấn đề con cháu thì bệnh tật của cậu vẫn như một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ vào một lúc nào đó.
Hồi xưa vì liên hôn gia tộc mà chẳng phải ba Úc vẫn kết hôn với Ninh Tĩnh Lan dù biết nhà họ Ninh có tiền sử mắc bệnh tâm thần di truyền sao? Còn bản thân bệnh hen suyễn của ông cũng không khá hơn là bao, ông và Ninh Tĩnh Lan sinh ra một đứa trẻ như thể tập hợp đủ bệnh tật tên Úc Bùi, vừa mắc bệnh hen suyễn vừa bị bệnh tâm thần.
Úc Bùi đôi khi không khỏi thầm nghĩ, nếu không gặp được Lạc Trường Châu, cuộc đời cậu nhất định từ khi sinh ra đã là bi kịch. Nhưng rồi gặp được Lạc Trường Châu, lỡ như cậu lại bị bệnh lần thứ hai và trở thành người như Ninh Tĩnh Lan thì sao?
Lạc Trường Châu lặng lẽ nghe Úc Bùi nói ra điều cậu ấp ủ trong lòng, mãi đến khi cậu im lặng cụp mắt xuống mới nhẹ giọng nói: "Từ nhỏ tớ đã sống rất hạnh phúc, sinh ra trong một gia đình giàu có, có chị gái dịu dàng, cha mẹ yêu thương, cứ cho là tớ học kém đi chăng nữa thì tớ vẫn có thể sống một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc. Nhưng thực ra, tớ cũng cảm thấy không mấy hạnh phúc."
Nói xong, Lạc Trường Châu tự nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy lời nói của mình có chút flex.
Nhưng quả thực là như vậy, đôi khi một cuộc sống quá tươi đẹp thường khiến con người mất tinh thần chiến đấu, đánh mất mục tiêu, sống một cuộc đời tầm thường, và quan trọng nhất là họ không biết mình muốn cái gì.
Cũng giống như Úc Bùi trước đây có một cuộc sống bất hạnh nên cậu biết mình muốn gì, cậu muốn tình yêu của gia đình, muốn một người yêu thương cậu.
Tuy nhiên, cái gì cũng phải tôn lên mới biết cái quý của nó, con người chưa từng trải qua gian khổ thì không biết những gì mình sở hữu quý giá như thế nào, nếu không có nỗi đau làm nền thì sao biết được hạnh phúc tốt đẹp ra sao?
Mà Lạc Trường Châu sống quá vui vẻ, cho nên nếu hắn muốn thêm chút những món đồ khác thì rất dễ bị người khác hiểu lầm là không biết đủ, hào quang của hắn quá nhiều nên không thể biết được người ta tiếp cận hắn là vì vầng hào quang ấy hay là vì chính bản thân hắn.
Thế nên hắn rất cô đơn, vì không ai có thể hiểu được hắn.
Bằng không thì tại sao lại có nhiều người chiến thắng nhân sinh và tưởng chừng như có tất cả ấy, nhưng lại suốt ngày lại khóc lóc không vui, chính là vì không tìm được thứ mình muốn, cho nên càng nhiều những món đồ có cũng được mà không có cũng được càng khiến người ta bi ai.
"Nhiều lúc, tớ cảm thấy mình như một vì sao cô đơn. Trong vũ trụ bao la có vô số ngôi sao đang chiếu ánh sáng rực rỡ vào tớ, thu hút tớ đuổi theo chúng. Vậy mà khoảng cách giữa chúng và tớ lại quá xa đến mức tớ sẽ không bao giờ có thể đến gần một ngôi sao nào đó trong cả cuộc đời này." Lạc Trường Châu nói, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Úc Bùi, dịu dàng áp đầu cậu lên vai hắn. "Cho đến khi tớ gặp A Bùi."
Chuyện Úc Bùi sợ hãi kỳ thực không chỉ là vấn đề của Úc Bùi, mà còn là chuyện Lạc Trường Châu nên lo, bởi vì thích Úc Bùi nên nhất định phải cùng âu sầu và cùng vui vẻ với cậu.
Nhưng cũng chính vì yêu thích nên người ta mới cảm thấy những lo lắng này là cần thiết và không có gì đáng ghét cả.
"Trước đây tớ trải qua cuộc sống tốt đẹp đến vậy nhưng vì không gặp được cậu nên tớ luôn cảm thấy cuộc sống của mình thiếu mất một phần, không hề trọn vẹn." Lạc Trường Châu ôm lấy Úc Bùi, "Chỉ khi ở bên cậu, tớ mới cảm thấy chỗ trống trong tâm hồn ấy được lấp đầy, ngay cả cái giá phải trả là rất nhiều điều phải lo lắng."
"Bởi vì tớ luôn cảm thấy mọi việc xảy ra trên thế giới này đều nhất định có ý nghĩa của nó. Nếu tốt thì thật tuyệt vời, nếu xấu thì đó là mình đang đi trên con đường tới hạnh phúc. Vì vậy, ngay cả khi ý nghĩa này không thể tìm thấy trong thời gian ngắn thì nó nhất định vẫn phải tồn tại."
Lạc Trường Châu đặt tay lên bả vai Úc Bùi, nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nói: "Cậu gặp phải quá nhiều chuyện không tốt, bởi vì con đường tới hạnh phúc của của cậu có hơi dài một chút, nhưng cậu nhất định sẽ trở thành một người ưu tú."
"Còn có một người thương ưu tú nữa chứ."
Lạc Trường Châu cong khóe môi, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa xoa dưới mắt Úc Bùi, nơi từng có nước mắt giờ đã mịn màng sạch sẽ không còn gì cả. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
Vừa chạm đã rời đi ngay, không tiến vào sâu nữa.
Nhưng trong nháy mắt ấy, trái tim và tâm hồn của họ vô cùng gần gũi.
Úc Bùi vẫn luôn ngắm nhìn Lạc Trường Châu, nhìn vào trong đôi mắt hắn, cậu nhìn thấy màu xanh lam trong mắt Lạc Trường Châu phóng đại trước mắt mình, sau đó dần dần rời đi, trong phút chốc, cậu như thể đối mặt với tử vong, cậu không thể hô hấp, tim đột nhiên ngừng đập, mọi suy nghĩ đều dừng lại vào một giây trước.
Nhưng giây tiếp theo, tim cậu đập mạnh, hơi đau âm ỉ như bị máy điều hòa nhịp tim giật một cái, trong đầu cậu đột nhiên nổ tung như vụ nổ rực rỡ ở buổi sơ khai của vũ trụ, phóng ra ánh sáng chói lóa gần như nhấn chìm cậu.
Úc Bùi chớp mắt, mỉm cười, khàn giọng nói: "Trường Châu, tớ thấy bây giờ tớ chẳng còn thích cậu nữa rồi."
"Cậu bắt đầu yêu tớ rồi ư?" Lạc Trường Châu cũng cười, thơm nhẹ một cái lên trán Úc Bùi rồi hỏi vậy.
Úc Bùi không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Có những người không có cách nào hiểu được yêu là gì, chính là do bọn họ chưa thật sự cảm nhận được yêu, trước khi tình cảm ấy tới thì không có cách nào biết được.
Và đến thời điểm chín muồi bạn sẽ hiểu thấu. Yêu là nguồn sức mạnh khiến người ta cam chịu gánh nặng trên lưng, nỗ lực trở thành một người ưu tú.