Lạc Trường Châu nói: "Lo lắng cũng không có tác dụng."
Cố Tranh lại hỏi hắn: "Nếu nhỏ nói ra chuyện này thì thế nào?"
Điều Cố Tranh hỏi chính là chuyện Úc Bùi lo lắng nhất.
Hầu như tất cả các trường cấp 3 đều có nội quy ghi rất rõ ràng là "Học sinh không được yêu sớm.", nhưng thực tế thì không có nhiều người tuân thủ, còn giáo viên thì cũng nhắm mắt làm ngơ, trừ khi hai người có hành động thân mật quá mức bị bắt được, hoặc phụ huynh học sinh phát hiện con mình vi phạm và đến trường nhờ giáo viên để ý, nếu không thì thực sự không có nhiều giáo viên quan tâm đến vấn đề yêu sớm.
Nhưng điều này phần lớn chỉ áp dụng cho tình yêu nam nữ, hoàn toàn khác với tình huống của Úc Bùi và Lạc Trường Châu.
"Giáo viên ngăn cản học sinh yêu nhau chủ yếu là do sợ ảnh hưởng đến việc học của học sinh và phụ huynh phản đối." Nhìn thấy Cố Tranh và Úc Bùi lo lắng như vậy, Lạc Trường Châu thở dài, phân tích bọn họ: "Nhưng chuyện của A Bùi và tôi mọi người trong nhà đều biết cả rồi, cũng không ai phản đối, thêm nữa việc học tập của tôi sa sút là điều không thể nào."
Cố Tranh cũng nghĩ như vậy, thành tích học tập của Lạc Trường Châu không hề có dấu hiệu tụt xuống, lần nào cũng vững vàng đứng nhất khối, giáo viên lớp chọn đã mấy lần đến hỏi hắn xem hắn có muốn chuyển sang lớp mình hay không, nhưng Lạc Trường Châu không chịu chuyển. Hơn nữa thành tích học tập của Úc Bùi dưới sự kèm cặp của hắn đã tiến bộ nhanh chóng, nếu vậy thì xem ra hai người yêu nhau chẳng có hại gì cả.
"Nhưng các bạn cùng lớp..." Úc Bùi nghe xong đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cậu vẫn lo lắng về lời đàm tiếu của các bạn cùng lớp.
Lạc Trường Châu cười nhéo ngón trỏ Úc Bùi nói: "Tốt nghiệp xong sẽ không gặp lại nữa mà, để kệ bọn họ nói thế nào cũng được."
"Chí lý." Cố Tranh vỗ tay đồng tình, "Mình học lớp 12 rồi, tốt nghiệp xong ai sẽ quan tâm nhiều như vậy?"
Tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học có nghĩa là họ sẽ đi theo con đường riêng mình chọn lựa.
Cả nước có rất nhiều trường đại học, mỗi trường không biết có bao nhiêu chuyên ngành, một lớp lại có bấy nhiêu sinh viên, trừ khi có hẹn thi cùng vào một trường đại học còn không cơ hội gặp lại trong trường là rất nhỏ.
Huống chi, tuyệt tình hơn nữa thì hoàn cảnh gia đình của bao người Úc Bùi, Lạc Trường Châu và Cố Tranh đã xác định rằng bọn họ khó có thể giao tiếp nhiều với các bạn cùng lớp, chưa kể còn chưa phải là bạn bè thân thiết.
"Đừng nói lời vô căn cứ." Lạc Trường Châu giơ tay sờ trán Úc Bùi, "Hôm nay tan học xong là mình nghỉ ngơi, nếu cậu vẫn lo lắng về chuyện này thì không bằng nghĩ xem sinh nhật mình sẽ tổ chức như nào."
"Tớ thực sự không biết mà." Úc Bùi nói, "... Chúng ta có thể cùng nhau ăn thịt nướng và tắm suối nước nóng, như vậy được không?"
"Được." Lạc Trường Châu cong môi, "Đừng mua bánh sinh nhật, tớ sẽ làm cho cậu."
"Vãi." Cố Tranh kinh ngạc thốt lên: "Trường Châu, cậu còn biết làm cả bánh cơ à? Có cái gì là cậu không làm được nữa không?"
"Học xong thì sẽ biết làm, nhưng tuyệt đối không bằng người chuyên nghiệp được rồi." Lạc Trường Châu không cảm thấy làm bánh là chuyện khó như vậy, sau khi nghe được câu hỏi sau, hắn nhìn về phía Úc Bùi, nhân cơ hội đút thức ăn chó cho Cố Tranh, "Về chuyện không làm được, đương nhiên là chia tay với A Bùi rồi."Cố Tranh không kịp cảnh giác bị ăn thức ăn chó khiến cậu chàng không nói nên lời, cậu thu dọn mặt bàn, giả vờ nằm xuống ngủ: "Được rồi, cậu thật lợi hại, tôi đi ngủ, không quấy rầy hai người ân ái."
Được Lạc Trường Châu dỗ dành như vậy, Úc Bùi không khỏi mỉm cười, sự căng thẳng tiêu tán đi không ít, cậu liếc nhìn Lâm Nhuận La, có lẽ nãy bị bắt gặp đang nhìn lén nên cô nàng cũng không quay đầu nhìn bọn họ nữa.
Úc Bùi lại tự an ủi mình, có lẽ cậu chỉ lo lắng hão thôi, cô nàng không phát hiện ra chuyện của mình và Lạc Trường Châu đâu.
Mà hình như cũng là thật, mãi cho đến tận khi tan học, Úc Bùi cũng không thấy Lâm Nhuận La làm chuyện gì bất thường, thái độ của các bạn cùng lớp đối với hai người họ cũng rất bình thường không khác gì, lúc này Úc Bùi mới hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng sau khi trở về nhà, Úc Bùi lại bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng lần này không phải vì lo lắng mối quan hệ của mình với Lạc Trường Châu sẽ bị lộ mà là vì ngày mai cậu sẽ đến biệt thự Đường Phong của nhà Lạc Trường Châu.
Để tổ chức sinh nhật cho cậu, Úc Khanh thậm chí còn nghỉ ngơi trọn ba ngày, chú Trang cũng vậy, và ngay cả Trương Canh cũng đến dự sinh nhật của cậu. Họ đã hẹn trước, chờ mai bạn gái của Úc Khanh đến nhà họ Úc xong là mọi người sẽ cùng nhau lên đường đến biệt thự Đường Phong, sau đó ở lại hai ngày hai đêm, coi như là nghỉ lễ Quốc khánh, và sẽ trở lại vào ngày mốt.
Ngoại trừ người thân và bạn bè rất thân thiết, sẽ không có người ngoài nào khác tham dự bữa tiệc sinh nhật này nên quy mô không lớn, nhưng đây lại là bữa tiệc sinh nhật mà Úc Bùi mong chờ nhất trong mười tám năm qua.
Không ngờ, buổi tối Úc Bùi và Lạc Trường Châu chúc ngủ ngon xong, cậu vẫn trằn trọc trên giường không tài nào ngủ được.
Cậu nằm ở đó gần một tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được nên không nhịn được ngồi dậy, đi đến vách tường cẩn thận lắng nghe xem bên cạnh có tiếng động gì không, sau khi cậu phát hiện Cố Tranh hình như cũng chưa ngủ bèn lập tức mặc bộ đồ ngủ gõ cửa phòng cậu chàng: "A Tranh, cậu ngủ rồi à?"
"Chưa ngủ đâu -" Cố Tranh vội vàng chạy tới mở cửa cho cậu, nhìn thấy Úc Bùi đang đứng ở cửa, đôi mắt trông có vẻ rất tỉnh táo, liền hỏi cậu: "Sao cậu còn chưa ngủ? Đã quá giờ đi ngủ rồi, hay do tớ chơi game ồn làm cậu không ngủ được hả?"
"Không phải." Úc Bùi lắc đầu, "Tớ... tớ chỉ không ngủ được thôi."
Cố Tranh hỏi cậu: "Ngày mai cũng không phải đi kết hôn, chỉ là tổ chức sinh nhật thôi mà, sao lại không ngủ được? Lạc Trường Châu không chơi với cậu à?"
Úc Bùi nói: "Không được, không thể đi tìm cậu ấy. Tớ đã chúc cậu ấy ngủ ngon rồi, tớ mà đi tìm thì cậu ấy sẽ phát hiện tớ chưa ngủ mất."
"Cậu như này khiến tớ muốn đi mật báo cho cậu ta quá." Cố Tranh nhướng mày, đẩy Úc Bùi về phòng cậu, "Cậu tốt nhất nên đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta phải dậy sớm mua tài liệu ôn tập nữa đấy."
Hôm nay tan học, giáo viên chủ nhiệm giới thiệu cho lớp một số quyển ôn thi tuyển sinh đại học rất có ích, nói các học sinh có hứng thú có thể mua về làm thử, sẽ rất hữu dụng cho việc học tập. Lạc Trường Châu phải về nhà để còn chuẩn bị bánh sinh nhật cho Úc Bùi, thế là ngày mai Úc Bùi với Cố Tranh sẽ đi mua tài liệu ôn tập, mua thêm cho Lạc Trường Châu một bộ nữa, khi đến biệt thự Đường Phong thì mang cho hắn.
"Được rồi mà." Úc Bùi bị Cố Tranh đẩy về phòng thì chỉ có thể nằm lại lên giường.
Vừa nằm xuống, điện thoại của anh đã rung lên thông báo tin nhắn mới. Cậu nhìn điện thoại phát hiện là tin nhắn của Lạc Trường Châu. Tay Úc Bùi run lên một cái, nếu không phải Cố Tranh vừa mới đi khỏi đây thôi thì cậu đã nghĩ rằng bạn mình mật báo cho Lạc Trường Châu rồi đấy.
[A Bùi, cậu ngủ rồi à?]
Úc Bùi trả lời: [Vẫn chưa...]
[Cậu quả nhiên là chưa ngủ.]
[Trường Châu, sao cậu biết tớ chưa ngủ ấy? Tớ còn tưởng Cố Tranh mật báo cho cậu cơ.]
[Cố Tranh? ]
[À, tớ vừa ở chỗ cậu ấy nè. ]
Tin nhắn được gửi đi không bao lâu, Lạc Trường Châu liền gọi tới: "Hả? Cậu chúc tớ ngủ ngon rồi chạy tót đến phòng Cố Tranh à?"
Úc Bùi nhỏ giọng giải thích: "Tớ không ngủ được mà..."
"Tớ cũng đoán là cậu không ngủ được." Lạc Trường Châu nói.
"Tại sao thế?"
"Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, nghe giọng cậu có hơi hưng phấn."
Lỗ tai Úc Bùi hơi đỏ lên: "Cái đấy mà cậu cũng nghe được à?"
Lạc Trường Châu cười nói: "Tớ không biết người khác có làm được không, nhưng nếu là cậu thì chắc chắn là tớ biết được rồi."
"Ừm, tớ không biết nói sao cơ mà tâm trạng cứ không yên ấy." Úc Bùi thở dài nói, "Tớ cứ có cảm giác ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đó."
"Tớ tổ chức sinh nhật cho cậu. Ngoài việc này thì còn có chuyện gì được cơ chứ?"
"Đúng nhỉ." Úc Bùi cảm thấy có lẽ mình lo lắng quá nhiều, có đôi khi cậu hơi overthinking, cứ cuốn theo vòng suy nghĩ đó rồi đứng ngồi không yên.
"Đi ngủ đi nào. Ngày mai cậu và Cố Tranh còn đi mua tài liệu ôn tập đúng không? Ngày mai cậu dậy không nổi đâu đấy."
"Ừm." Úc Bùi đáp, "Tớ sẽ mua phần của cậu cho cậu."
"Được rồi, nếu cậu vẫn chưa ngủ được, có muốn tớ hát lại bài chúc bé ngủ ngon cho cậu nghe không?" Lạc Trường Châu ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ khiến Úc Bùi nóng cả tai.
Úc Bùi lập tức từ chối: "Không cần đâu..."
Tối qua cậu phải nghe Lạc Trường Châu mới ngủ được quả thật rất bất ngờ, cậu cũng là người đã thành niên rồi mà, sao còn cần Lạc Trường Châu dỗ mới ngủ được cơ chứ.
Úc Bùi vừa dứt lời, Lạc Trường Châu đã mỉm cười, Úc Bùi sợ hắn sẽ nói thêm điều gì khiến mình xấu hổ nên vội vàng nói: "Tớ ngủ thật đây, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Sau khi cúp điện thoại, Úc Bùi không lập tức đặt điện thoại lên tủ đầu giường mà ôm nó trước ngực hít một hơi thật sâu, trong lòng thật sự có một loại dự cảm không tốt, nhưng phải đến ngày mai mới có thể biết được liệu có phải thật hay không. Cậu cụp mắt ngẩn người một hồi mới cất điện thoại nhắm mắt đi ngủ.
Lần này Úc Bùi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và có một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tranh gõ cửa bảo gọi cậu dậy.
Úc Bùi mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn rồi xuống tầng cùng Cố Tranh ăn sáng, sau đó hai người lái xe đến hiệu sách.
Trong hiệu sách, hai người cũng gặp mấy bạn cùng lớp cũng nghe lời giáo viên ra ngoài mua tài liệu ôn tập, những người bạn đó nhìn thấy người đi cùng Úc Bùi là Cố Tranh chứ không phải Lạc Trường Châu, liền nói trêu: "Úc Bùi, Lạc Trường Châu đâu? Hai cậu chia tay rồi hay sao mà hôm nay lại đi chơi với Cố Tranh thế kia?"
Úc Bùi và Lạc Trường Châu giống như cặp song sinh dính liền vậy, đi đâu cũng có đôi có cặp, hầu hết thời gian hai người đều ở bên nhau, quả thực còn dính hơn cả một vài đôi tình nhân nữa chứ. Có lúc một vài bạn học còn trêu chọc họ đang yêu nhau nhưng cũng chỉ đùa mà thôi, không ai nghĩ theo hướng kia cả, dù sao chuyện hồi trước Úc Bùi thích Tề Văn Sắc cả làng đều biết.
Nhưng Úc Bùi hai ngày nay đã trông gà hóa quốc, nghe được câu này, cậu giật mình, cứng đờ tại chỗ.
Cố Tranh lập tức giơ tay ôm lấy vai Úc Bùi nói: "Chia tay thì sao? Tôi và A Bùi mới là cặp tuyệt phối chứ, Lạc Trường Châu chỉ là người thứ ba thôi phải không nhỉ?"
Úc Bùi cũng nhanh chóng nhận ra bọn họ đang nói đùa, cậu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hôm nay Trường Châu có việc phải làm, cho nên tớ và A Tranh cùng nhau ra ngoài."
Bạn cùng lớp nói thêm: "Chắc chắn cậu ấy đang học rồi. Thành tích của cậu ấy tốt lắm, cậu ấy thực sự rất tuyệt vời luôn."
Úc Bùi gật đầu, không nói gì thêm, các bạn cùng lớp thoải mái nói chuyện với cậu vài câu rồi nói rằng họ phải về vì sách mua xong rồi.