Lạc Trường Châu nghe ba Lạc trào phúng mình như vậy thì cũng nhăn mày, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ba Lạc, không nói gì.
Mẹ Lạc đánh ba Lạc một cái, mắng: "Lạc Lương Huy, sao anh lại nói chuyện như vậy chứ?"
Ba Lạc nghiêng đầu đi, có lẽ ông cũng nhận ra mình nói có hơi quá đáng nhưng lại không thể hạ thể diện đi xin lỗi được.
"Con thích cậu ấy." Lạc Trường Châu lần đầu tiên nói câu này một cách kiên định, "Cậu ấy cũng sẽ thích con."
Ba Lạc không nhịn được kích một câu: "Mặt mũi anh lớn như vậy luôn hả?"
Mẹ Lạc nghe vậy không nhịn được cười.
Lạc Trường Châu cũng bị ba Lạc làm cho dở khóc dở cười, mất sức tranh chấp tiếp với ba, chỉ đành nhẹ giọng nhìn chằm chằm mắt ba Lạc nghiêm túc nói: "Ba, con thật sự rất thích cậu ấy."
Ba Lạc biết tính cách của con trai mình, hiểu xu hướng tính dục của con cũng chẳng thể sửa đổi được nên cũng nhẹ giọng, nhưng trên mặt vẫn ghét bỏ, lắc đầu nói: "Anh đừng kiếm cớ, anh đúng là thích con trai."
Lạc Trường Châu nói: "Nếu cậu ấy là nữ, con cũng vẫn thích."
Hắn khẳng định mình thích Úc Bùi, chỉ thuần túy yêu thích người này mà không phải vì giới tính hay là vì bất cứ thứ gì khác. Hắn chỉ rất đơn thuần là thích linh hồn độc nhất vô nhị chôn giấu trong túi da kia, thứ khiến linh hồn hắn rung động.
Lạc Trường Châu cảm thấy rằng một ngày nào đó hắn sẽ đưa Úc Bùi đến trước mặt cho mẹ, nhưng thời gian bọn họ quen biết nhau quá ngắn, cũng chưa đủ hiểu rõ nhau. Hắn cũng vẫn còn trẻ, không biết phần yêu thích đối với Úc Bùi này có thể kéo dài bao lâu. Chỉ là hôm nay ba Lạc nhắc đến nên Lạc Trường Châu trực tiếp làm rõ chuyện này - ít nhất là vào lúc này, hắn cực kỳ tin tưởng mình rất thích Úc Bùi.
Rất thích.
Thích đến mức bởi vì người này mà yêu tất cả mọi thứ liên quan đến cậu - ngôi trường hắn học tập, mỗi một con đường hắn đi qua, thành phố nơi hắn sinh hoạt này.
Mà lời của ba Lạc ngày hôm nay cũng nhấc lên nghi vấn luôn tồn tại trong đáy lòng hắn - Úc Bùi liệu có thích hắn không?Lạc Trường Châu cảm thấy có lẽ Úc Bùi thích hắn. Lúc cậu nhìn lén hắn bị hắn bắt được, tai cậu sẽ đỏ hồng, cậu cũng sẽ chia sẻ kẹo mình yêu thích nhất cho hắn, quan trọng nhất là, rất ít người nào mà ngày ngày gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho bạn học mới chuyển đến.
Trừ phi cậu ấy thích người này.
Lạc Trường Châu muốn tìm một cơ hội thích hợp để tỏ tình với Úc Bùi. Nghĩ tới đây, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn QQ không có động tĩnh gì từ sau tin nhắn Úc Bùi gửi cho mình vào buổi sáng, gửi đi một tin nhắn: [A Bùi, sinh nhật của cậu vào bao giờ vậy?]
Sau khi Úc Bùi ra khỏi văn phòng của Hạ Khởi, cậu gặp lại người quen trong vườn hoa nhỏ của phòng tư vấn tâm lý.
"Thầy Bạch?" Úc Bùi kinh ngạc nhìn người đàn ông cách đó không xa còn tưởng mình nhìn nhầm, theo bản năng gọi một tiếng.
Người đàn ông kia mặc một cái quần màu nâu đậm, bên trên thì mặc một chiếc áo lông hồng cánh sen đang cúi đầu chậm rãi bước đi, sau khi nghe thấy giọng nói của cậu thì ngẩng đầu lên, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước mông lung kinh ngạc nhìn về phía cậu, chờ đến sau khi thấy rõ khuôn mặt cậu thì hai hàng lông mày nhíu chặt mới giãn ra, dịu dàng cười hỏi: "Hả? Cậu là..."
"Thầy Bạch, thầy không nhớ em sao, em là Úc Bùi." Úc Bùi nghĩ rằng do mình đứng dưới gốc cây nên Bạch Nhất Trần không nhìn thấy rõ mặt cậu bèn chạy chậm đến trước mặt anh.
"A, thì ra là A Bùi." Bạch Nhất Trần quả nhiên nhớ ra cậu. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp cười đến cong cong, nốt ruồi lệ màu đen dưới mắt nổi bật trên đôi má ửng đỏ khiến cả người anh tươi trẻ cực kỳ, hoàn toàn khác so với khi Úc Bùi nhìn thấy anh trước khi cậu bỏ học.
Bạch Nhất Trần là Phó giám đốc mỹ thuật của công ty nhà họ Úc, cũng là một họa sĩ cực kỳ ưu tú, tự mở một phòng vẽ tranh của riêng mình, đã dạy Úc Bùi một khoảng thời gian rất dài thế nhưng đã hơn nửa năm Úc Bùi chưa từng gặp anh.
Bây giờ nhớ lại, Úc Bùi nhận ra rằng lần cuối cậu nhìn thấy Bạch Nhất Trần, dáng vẻ của anh cũng giống với cậu khi nằm trong viện. Vì vậy sau đó Bạch Nhất Trần đã xin lỗi cậu, nói rằng có thể anh sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian, không thể dạy tiếp cho cậu. Chỉ là lúc đó Úc Bùi cũng chả khá hơn so với anh bao nhiêu nên không để ý nhiều đến chuyện của Bạch Nhất Trần, không ngờ nửa năm sau lại gặp anh trong cùng một phòng khám tâm lý.
Úc Bùi hỏi anh: "Thầy Bạch, thầy cũng đến gặp bác sĩ Hạ sao ạ?"
"Đúng vậy." Giọng nói của Bạch Nhất Trần cũng giống nụ cười của anh, đều cực kỳ dịu dàng, "Bác sĩ Hạ là anh trai em giới thiệu cho thầy. Thầy còn thắc mắc sao chủ tịch Úc lại biết bác sĩ Hạ đây."
"Rất lâu rồi chưa gặp em nha, hiện tại bệnh của em đã ổn hơn chút nào chưa?" Bạch Nhất Trần đi tới trước mặt cậu, giống như trước đây thân mật vuốt tóc của cậu một cái. Chỉ là Úc Bùi thấy động tác của anh có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào, tựa như hàm chứa đầy hoài niệm quyến luyến, thận trọng như chạm vào trân bảo.
Úc Bùi biết anh đang hỏi bệnh gì liền gật gật đầu nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi ạ. Bác sĩ Hạ nói là chỉ cần kiên trì uống thuốc thì sẽ không phát bệnh. Còn thầy Bạch thì sao ạ?"
Bạch Nhất Trần cũng ngầm hiểu cậu nhắc đến bệnh gì, cười cười dịu dàng nói: "Thầy cũng ổn rồi, hôm nay đến tái khám thôi."
"Vậy em không quấy rầy ngài nữa nhé thầy Bạch." Úc Bùi cười với Bạch Nhất Trần, "Chúc thầy mọi điều tốt đẹp nhất."
"Được, cảm ơn em." Bạch Nhất Trần vẫy tay với cậu một cái.
Úc Bùi tạm biệt anh, nhưng chưa đi được mấy bước, Bạch Nhất Trần đã gọi cậu lại: "A Bùi -"
"Sao vậy? Thầy Bạch." Úc Bùi dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Bạch Nhất Trần đi tới trước mặt cậu, ánh mắt nhìn cậu sáng ngời nóng bỏng, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: "Anh trai em có nói qua với thầy một ít chuyện của em. Em là đứa nhỏ có thiên phú nhất mà thầy từng gặp đấy, bất kể thế nào vẫn phải kiên trì với đam mê của mình nhé."
Úc Bùi choáng váng một lúc, lúng ta lúng túng nói: "Vâng, nhưng em..."
"Còn nhớ hôm đầu tiên thầy dạy em có hỏi em một câu không?" Bạch Nhất Trần nhẹ nhàng nắm vai cậu nói, "Em nói với thầy, em thích hội họa."
Úc Bùi nhớ lại.
Thật ra ban đầu cậu có học nhạc cụ, violon, dương cầm đều học một chút, nhưng thành tích cũng chỉ thường thường. Duy chỉ có hội họa là từ nhỏ cậu đã yêu thích, từ lúc học tiểu học nhìn thấy giáo viên mỹ thuật vẽ, đến sau khi tham gia lớp huấn luyện mỹ thuật chuyên môn, lại đến khi Úc Khanh nhờ Bạch Nhất Trần dạy cậu vẽ vời. Nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn thích hội họa.
Nhưng hiện tại cậu không có cách nào cầm bút vẽ lên, đơn giản chỉ là vì cậu không vượt qua được rào cản tâm lý kia.
Viền mắt Úc Bùi hơi ửng đỏ, nhìn Bạch Nhất Trần: "Em..."
Bạch Nhất Trần lại hỏi cậu: "Bây giờ em vẫn thích hội họa mà đúng chứ?"
Úc Bùi gật gật đầu.
Bạch Nhất Trần cười nói, trong mắt mơ hồ có hơi nước mông lung: "Vậy thì tiếp tục vẽ thôi, nếu vẫn thích thì sẽ phải kiên trì."
"Vâng ạ, thầy Bạch." Úc Bùi đáp lời. Cậu không xác định được mình có thể đối mặt với chuyện đã qua hay không, nhưng cậu biết, từ sâu thẳm trong đáy lòng, cậu vẫn không muốn từ bỏ hội họa.
Bạch Nhất Trần liền mỉm cười với cậu: "Đi đi, nếu sau này có vấn đề gì về hội họa có thể đến phòng tranh hỏi thầy."
"Dạ, hẹn gặp lại thầy Bạch." Úc Bùi vẫy tay với anh một cái.
Sau khi trở lại trên xe Trương Canh, Úc Bùi ở điện thoại di động ra mới phát hiện Lạc Trường Châu gửi tin nhắn cho mình. Hôm nay bác sĩ Hạ nói bệnh của cậu rất ổn định, chỉ cần kiên trì uống thuốc thì sẽ không tái phát, hơn nữa cậu còn gặp lại ân sư Bạch Nhất Trần nên tâm trạng của Úc Bùi rất tốt. Cậu hơi suy nghĩ sau khi nhìn thấy Lạc Trường Châu hỏi ngày sinh nhật của mình, sau đó trả lời hắn: [Ngày mùng năm tháng sau ấy, vừa đúng ngày quốc khánh luôn. Trường Châu... Tớ có thể mời cậu đến nhà tớ tổ chức sinh nhật không?]
Úc Bùi rất hồi hộp cầm điện thoại di động, không chớp mắt lấy một cái nhìn chằm chằm màn hình, cho dù cậu biết Lạc Trường Châu không có khả năng trả lời cậu nhanh như vậy được - dù sao từ thì nhỏ đến lớn, đây cũng là lần đầu tiên ngoại trừ Cố Tranh, cậu mời một người bạn tốt đến nhà chơi.
Nhưng ngoài dự liệu của Úc Bùi, Lạc Trường Châu trả lời cậu rất nhanh: [Được, nhất định tớ sẽ đến.]
Sau khi Úc Bùi đọc tin nhắn, ý cười nơi đáy mắt cũng không giấu được, vừa cười vừa đánh chữ nói: [Ừa, tớ sẽ ở nhà chờ cậu!]
Mà không biết Lạc Trường Châu ở đầu bên kia sau khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, biểu tình trên mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều. Hắn để điện thoại di động xuống, đưa mắt nhìn phong thư màu lam đậm trên mặt bàn.
Bên cạnh phong thư có đặt một vài tờ giấy trắng để viết thư, tờ ở trên cùng kia đã viết được một nửa. Lạc Trường Châu cầm nó lên đọc đi đọc lại mấy lần, một giây sau liền vo lại thành quả bóng rồi ném vào thùng rác đặt dưới chân, trong thùng đã có mấy quả bóng giấy tương tự.
Lạc Trường Châu nhìn chúng nó, không khỏi xoa xoa ấn đường - viết thư tình thực sự quá khó khăn.
- -------------------------------------
* Bạch Nhất Trần là nhân vật trong truyện "Tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống người yêu cũ của tôi" cùng tác giả. Nhưng nó không đáng yêu ngọt ngào như truyện này đâu nhé:(( Tui cũng vì sảy chân trước sắc đẹp của anh mà đi ngó truyện, nhưng với tui thì nó ngược quá tui không đọc được. Yên tâm anh chả có ý đồ gì với Bùi Bùi đâu, anh cũng chỉ xuất hiện duy nhất trong chương này, có lý do khác nên ánh mắt anh nhìn Bùi Bùi mới quyến luyến và nóng bỏng thế nhé. Anh bị bệnh tâm thần, màu sắc truyện khá tối tăm u ám, chính truyện kết thúc GE, nếu mọi người thích có thể đi tìm đọc nhé.