Đây là lần đầu tiên Lạc Trường Châu biểu thị xu hướng tính dục của mình ngay trước mặt Úc Bùi.
Cũng là lần đầu tiên khẩn trương đến như vậy, giống như tâm trạng của Chúc Nguyệt Minh khi tỏ tình với hắn. Cốc trà sữa edelweiss cũng bị hắn bóp đến biến dạng. Lạc Trường Châu nhìn chằm chằm Úc Bùi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nhỏ bé nào xẹt qua đáy mắt cậu.
Nhưng Úc Bùi chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Hở? Tớ cũng vậy nè."
"Cậu cũng thế?!" Lạc Trường Châu cao giọng, dường như có chút không dám tin.
Úc Bùi mới vừa chăm chú cúi đầu hút trân châu trắng dưới đáy cốc, không để ý Lạc Trường Châu nói cái gì. Cậu chỉ nhớ là mình lờ mờ nghe thấy Lạc Trường Châu nói không thích phong cách giống như Chúc Nguyệt Minh, thế là tiếp lời: "Đúng vậy, sao thế?"
Cậu thích mấy bạn nữ điềm đạm nho nhã như Tề Văn Sắc cơ, mỹ nhân nóng bỏng như Chúc Nguyệt Minh thì một chút cảm giác cũng không có.
Lạc Trường Châu đáp: "Không có gì..."
Hắn biết có khả năng lời nói của Úc Bùi không phải ý tứ kia, nhưng khi Lạc Trường Châu nhìn góc mặt dịu dàng của thiếu niên, lời vừa tới miệng bỗng nhiên lại nuốt xuống.
Úc Bùi hút một viên trân châu trắng dưới đáy cốc trà sữa edelweiss, thấy Lạc Trường Châu vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, bèn chọc chọc cánh tay hắn, thúc giục: "Trà sữa edelweiss cũng ngon lắm đó, cậu mau nếm thử đi."
Lạc Trường Châu thất thần hút một ngụm trà sữa, không để ý nhai kỹ trân châu đã trực tiếp nuốt xuống, bị nghẹn đến suýt không thở được, vội vàng uống mấy ngụm lớn trà sữa ngọt dính mới đỡ hơn.
Úc Bùi cười hỏi hắn: "Thế nào? Uống ngon mà đúng chứ?"
Lạc Trường Châu cúi đầu nhìn nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn như trăng non của Úc Bùi, im lặng mấy giây, sau đó cũng cong khoé miệng: "Ngon lắm."
Được rồi, ít nhất thì Úc Bùi cũng không thích nữ sinh kia, nếu... nếu Úc Bùi có ý tứ kia thì sao?
Lạc Trường Châu một mực duy trì nụ cười trên mặt, về đến nhà cũng chưa thay đổi. Ba Lạc mẹ Lạc nhìn thấy thì khẽ giật mình, hỏi hắn: "Hôm nay con gặp chuyện gì mà vui đến như vậy?
"Không có gì ạ." Lạc Trường Châu vẫn cong môi. Sau khi ăn xong bữa tối rửa sạch bát đĩa đoạn pha cho mình một chén trà rồi mới lên tầng, "Con về phòng làm bài tập."
Đi được nửa đường, hắn thò tay vào trong túi sờ cái điện thoại vừa rung lên. Bước chân Lạc Trường Châu dừng lại, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn chạy về phòng ngủ. Bởi vì người biết QQ của hắn, đồng thời gửi tin nhắn cho hắn vào lúc này -- chỉ có Úc Bùi.
A Bùi, A Bùi.
Lạc Trường Châu nhẩm nhẩm biệt danh mình đặt cho Úc Bùi mấy lần trong lòng, sau đó mới mở điện thoại ra, thông báo tin nhắn nhảy ra: [Bạn có một tin nhắn chưa đọc đến từ A Bùi.]Lạc Trường Châu nằm ở trên giường, ấn xem tin nhắn, bỗng nhiên phát hiện tin nhắn hôm nay không giống với mọi ngày -- tin nhắn hôm nay có hình ảnh.
[Hôm nay tớ ăn bánh trứng gà nè. {Hình ảnh} {Hình ảnh} {Emoji tươi cười} Bao giờ rảnh tớ mời cậu đi ăn nhé? Ngủ ngon =3=]
Lạc Trường Châu nhìn tin nhắn này, đầu tiên là nở nụ cười, sau đó nụ cười nhạt dần đi. Hắn nhìn góc phải bên trên của bánh trứng gà bị nướng cháy một ít, nhíu mày nghĩ thầm: "Cũng không biết A Bùi mua bánh trứng gà này ở chỗ nào. Bên ngoài nhìn xấu như vậy, kém xa so với hắn làm, mà đồ ăn bị nướng cháy cũng không tốt cho sức khoẻ nữa."
Sau khi Lạc Trường Châu nghiêm túc suy nghĩ, trả lời lại Úc Bùi: [Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, hôm nào rảnh tớ làm cho cậu nhé. Ngủ ngon.]
Thứ sáu tuần này lúc Úc Bùi về nhà rất vui vẻ, nhưng cậu vui vẻ cũng không phải vì bài tập về nhà cuối tuần ít hay gì, mà là bởi vì Lạc Trường Châu không chấp nhận lời tỏ tình của Chúc Nguyệt Minh, về sau hai người bọn họ vẫn có thể cùng về nhà cùng lên lớp.
Nhưng đi kèm với sự vui vẻ, Úc Bùi có hơi chột dạ chút xíu -- dù sao cứ như vậy thì Lạc Trường Châu sẽ không có bạn gái đâu nha.
Nhưng mà phần chột dạ này kéo dài chẳng bao lâu đã lập tức biến mất sạch sành sanh. Úc Bùi cây ngay không sợ chết đứng cảm thấy, phải học tập cho tốt mới đúng chứ. Cậu cũng phải bắt đầu học tập cho giỏi nữa nha.
Úc Bùi vụng trộm toét miệng cười bị chú Trang bắt gặp: "Hôm nay có chuyện gì mà con vui vẻ vậy nè?"
"Dạ... cuối tuần, có thể ngủ nhiều hơn nha." Úc Bùi tranh thủ viện cớ. Cậu cũng không dám nói cậu vui vẻ là vì Lạc Trường Châu không có bạn gái được, dù sao nói như vậy nghe cũng hơi kỳ kỳ.
May là chú Trang cũng không tiếp tục truy hỏi. Ông cười híp mắt nhắc nhở Úc Bùi: "Tiếu thiếu gia, ngày mai sẽ là ngày tái khám với bác sĩ Hạ. Sáng mai có khi con phải dậy sớm hơn nhé, rồi chú sẽ đưa con đi."
Úc Bùi nghe vậy lập tức sửng sốt, hậu tri hậu giác nhớ ra cậu đã rời khỏi viện điều dưỡng được hai tháng rồi. Mà ngày mai chính là thời điểm tái khám đã hẹn với bác sĩ tâm lý Hạ Khởi.
"Không cần lo lắng." Chú Trang thấy cậu có chút run sợ, thấp giọng chậm rãi nói, "Con ngoan uống thuốc đúng giờ, kết quả tái khám chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
"Dạ." Úc Bùi gật gật đầu, nghĩ cũng phải. Sức khoẻ của cậu tự cậu hiểu rõ, hiện tại trạng thái tâm lý của cậu đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa ra khỏi viện điều dưỡng rồi, kết quả tái khám sẽ có vấn đề gì chứ?
Chú Trang lại nói: "Vả lại, tiểu thiếu gia còn làm quen được với nhiều bạn tốt nữa đúng chứ?"
"Dạ đúng nha." Lúc trả lời vấn đề này Úc Bùi có hơi chột dạ, bởi vì người bạn tốt duy nhất cậu làm quen chỉ có mình Lạc Trường Châu. Còn nhóm bạn bè "lốp xe dự phòng" mỗi tối gửi tin nhắn chúc ngủ ngon kia chỉ có tình hữu nghị mà thôi.
"Cho nên con không cần khẩn trương đâu." Chú Trang nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.
Mặc dù nói như thế, nhưng Úc Bùi vẫn nhớ đến số lượng bạn bè của mình. Lúc ăn cơm cậu đã dùng di động chụp ảnh lại bánh trứng gà đầu bếp Trương làm, sau khi trở lại phòng thì bắt đầu soạn tin nhắn -- Lúc trước cậu xuất viện bác sĩ Hạ có dặn đi dặn lại rằng cậu phải làm quen với thật nhiều bạn bè. Nếu mai bác sĩ Hạ hỏi cậu làm quen với mấy người bạn rồi, cậu lại trả lời chỉ có mình Lạc Trường Châu, vậy nhỡ bác sĩ Hạ cảm thấy cậu chưa khỏi bệnh thì phải làm sao?
Cho nên Úc Bùi quyết định phải làm quen thêm mấy người bạn mới được.
Lấy mỹ thực dụ hoặc, hẳn là có thể nhỉ?
[Hôm nay tớ ăn bánh trứng gà nè. {Hình ảnh} {Hình ảnh} {Emoji tươi cười} Bao giờ rảnh tớ mời cậu đi ăn nhé? Ngủ ngon =3=]
Soạn xong tin nhắn gửi đi, Úc Bùi hít sâu một hơi, cởi giày chui vào chăn đợi các bạn trả lời. Thế nhưng cậu chờ tới nửa ngày rồi, mà cũng chỉ chờ được tin nhắn trả lời của Lạc Trường Châu: [Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh. Hôm nào rảnh tớ làm cho cậu ăn nhé. Ngủ ngon.]
A?
Úc Bùi lập tức sững sờ, lúc này mới nhớ ra quả thật lúc trước cậu có thêm Lạc Trường Châu vào trong nhóm. Thế nhưng đến lúc cậu mở nhóm ra, mới phát hiện, người nhận tin nhắn trong này chỉ có mỗi mình Lạc Trường Châu.
Nói cách khác, trước kia mỗi ngày cậu cho là mình đã gửi tin nhắn cho nhóm, thì kỳ thật người nhận đều là Lạc Trường Châu.
A a a a a --!
Dù cho từ trước tới nay cảm xúc không thể nào kích động, thì giờ phút này Úc Bùi cũng phải kêu rên hai tiếng. Khó trách ngoại trừ Lạc Trường Châu thì chẳng có bạn học nào trả lời tin nhắn của cậu cả. Cậu còn tưởng rằng mọi người đều không thích cậu, kết quả là tin nhắn của cậu còn chả đến chỗ người ta!
Chẳng qua cũng may là Lạc Trường Châu nhận được...
Nghĩ tới đây, Úc Bùi vụng trộm dò xét một chút màn hình điện thoại di động, sau đó càng thêm chột dạ.
Lạc Trường Châu... Hẳn là còn chưa phát hiện tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối của cậu đều là gửi hàng loạt nhỉ? Mau xoá tin nhắn này đi thôi!
Úc Bùi cạch cạch cạch bấm di động, nhanh chóng phi tang dấu vết của nhóm này, sau đó chột dạ kéo chăn đắp kín cổ nằm một hồi, lại bật sáng màn hình, cẩn thận xem xét mỗi một tin nhắn của mình và Lạc Trường Châu.
Trừ đêm đầu Lạc Trường Châu không trả lời, thì mỗi đêm cậu ấy đều chúc mình ngủ ngon nè.
Mà sau đó thì cậu đã thêm QQ của Lạc Trường Châu, nên tin nhắn đằng sau không còn nữa, đều là nhắn tin trên QQ cùng Lạc Trường Châu.
[Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, hôm nào rảnh tớ làm cho cậu nhé. Ngủ ngon.]
Úc Bùi xem đi xem lại tin nhắn cuối cùng Lạc Trường Châu gửi cho mình, càng xem càng cảm thấy thân thể mình không đúng cho lắm. Cậu dùng tay còn lại che gương mặt nóng lên của mình, sau đó sờ sờ khoé môi đang giương cao.
Cậu trốn trong chăn vụng trộm cười hai tiếng -- Lạc Trường Châu nói bao giờ rảnh sẽ làm bánh trứng gà cho mình ăn kìa, cậu ấy thật thật dịu dàng nha.
Có một người bạn như vậy thật tốt.
Úc Bùi nghĩ thoáng ra, cậu quyết định mặc kệ ngày mai bác sĩ Lâm nói thế nào thì dù sao cậu cũng sẽ không gửi tin nhắn đồng loạt nữa đâu.
Khai giảng cũng gần một tháng, thái độ của các bạn học cậu có thể cảm nhận được, mà cái công việc làm quen bạn bè này ấy, trọng chất lượng chứ không phải số lượng. Lạc Trường Châu dịu dàng học giỏi, một người bạn như vậy còn hơn cả mười người khác rồi. Cậu có một mình Lạc Trường Châu là đã đủ rồi.
Cũng không biết có phải đã nghĩ thoáng rồi hay không mà giấc ngủ này Úc Bùi cảm thấy cực kỳ ngon ngọt. Ngày hôm sau chú Trang gọi cậu rời giường, gương mặt trắng nõn còn hiện một tầng phấn hồng nhàn nhạt, đến Trương Canh cũng không khỏi nhìn cậu thêm mấy lần, cả Hạ Khởi đến văn phòng từ sớm chờ Úc Bùi lúc nhìn thấy cậu, chưa cần hỏi thăm cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ quanh thân cậu.
"Sáng sớm tốt lành, A Bùi." Hạ Khởi cười chào hỏi Úc Bùi.
Úc Bùi cũng cười híp mắt chào Hạ Khởi: "Sáng sớm tốt lành, bác sĩ Hạ."
"Tâm trạng của cháu rất tốt nhỉ?" Hạ Khởi mở bệnh án của cậu, vừa viết vừa hỏi, "Làm quen bạn mới rồi?"
"Dạ đúng nha." Úc Bùi ngoan ngoãn trả lời, sau đó tỉ mỉ giới thiệu Lạc Trường Châu cho Hạ Khởi, "Cậu ấy là Lạc Trường Châu, ngồi cùng bàn với cháu, là con lai đó. Mắt của cậu ấy màu lam, màu giống đại dương ấy, cực kỳ đẹp!"
Hạ Khởi nghe vậy lại cười cười, tiếp tục hỏi: "Trước kia không nghe cháu nhắc đến bạn ấy, là học sinh chuyển trường sao?"
"Dạ." Úc Bùi gật gật đầu, "Cậu ấy mới chuyển tới học kỳ này."
Hạ Khởi nhìn mắt Úc Bùi không giấu được ý cười, vui mừng nói: "Vừa nhắc tới bạn ấy cháu liền cười vui vẻ như vậy, nhất định bạn ấy là một người bạn tốt."
"Đúng ạ. Trường Châu mỗi ngày đều đến trường với cháu, tan học cũng cùng đi, cậu ấy còn phụ đạo thêm cho cháu, chỉ cho cháu việc nào nên làm việc nào không..." Chỉ cần vừa nhắc tới Lạc Trường Châu, Úc Bùi như mở máy hát, thao thao bất tuyệt kể cho Hạ Khởi Lạc Trường Châu đối với cậu tốt đến cỡ nào, nghe giống như cậu đang khoe khoang mình có một người bạn tốt như Lạc Trường Châu vậy.
Mà Lạc Trường Châu đang được Úc Bùi nhớ nhung, không biết có phải bị người ta nhắc quá nhiều hay không, mà bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Hắn nhíu mày, nhìn đề vật lý đã làm xong một nửa trước mặt, thở dài đặt bút xuống, mở điện thoại không hề có động tĩnh gì, lại liếc mắt nhìn tin nhắn của thiếu niên --
[Trường Châu buổi sáng tốt lành ;d]