Úc Bùi kinh ngạc đứng ở phía cuối lớp học nhìn Lạc Trường Châu quét lớp một mình, lúc quét lực đạo của hắn rất nhẹ, bụi bặm bay lên cũng rất ít, bởi vậy chạng vạng trong phòng học yên tĩnh này, chỉ có thể nghe thấy tiếng chổi nhẹ nhàng quét trên mặt đất.
Cũng đúng như lời Lạc Trường Châu nói, hắn thật sự quen tay làm những việc này, trong chốc lát đã quét phòng học đến sạch sành sanh, Úc Bùi đứng bên cạnh thùng rác, chờ Lạc Trường Châu đổ rác vào thùng rồi mình sẽ mang thùng rác đi đổ, nhưng ngay lúc cậu nhấc tay cầm bên phải lên, Lạc Trường Châu cũng đi tới, nhấc tay cầm bên trái, nhìn có vẻ như muốn đi đổ rác cùng cậu.
Úc Bùi hơi hé miệng, nhưng lại không biết nói gì, trái lại Lạc Trường Châu còn nhẹ nhàng nở nụ cười với cậu.
Sau khi đồng thời trả lại thùng rác về chỗ cũ, hai người cùng nhau ra về. Trên đường đi, Úc Bùi đi có chút chậm rãi, tụt lại phía sau Lạc Trường Châu vài bước, phượng vĩ trong trường học đã nở hoa rồi, đỏ rực tựa như một mảnh nắng chiều đang cháy bùng bên trên ngọn cây, dưới ánh tà dương ấm áp lại càng diễm lệ hơn, có mấy đóa hoa bị gió chiều thổi qua rơi lả tả, đậu xuống bên chân của hai người, trên bờ vai, thậm chí là lạc lên trên tóc.
Úc Bùi nhìn một đóa phượng vĩ nhẹ nhàng hạ xuống, đáp trên đỉnh đầu Lạc Trường Châu, cậu vừa giơ tay lên định gọi hắn, Lạc Trường Châu ngay lúc này lại dừng bước, quay người ra sau hỏi cậu: "Tại sao cậu phải đi đằng sau tớ vậy?"
"Ờm... Chân cậu dài, đi nhanh hơn đó."
Lạc Trường Châu bỗng nhiên dừng bước, Úc Bùi suýt chút nữa đụng phải người hắn, nghe hắn hỏi như vậy thì trả lời theo bản năng, nhưng thực ra cũng không hẳn là như vậy, cậu chỉ là cảm thấy, người có thể đi song song cùng Lạc Trường Châu ưu tú như vậy thì cũng chỉ có thể là người ưu tú giống hắn.
Lạc Trường Châu nghe vậy nhíu mày, lại hỏi Úc Bùi: "Vậy cậu vừa rồi muốn làm cái gì?"
Động tác của Úc Bùi vừa vặn để Lạc Trường Châu nhìn thấy, Lạc Trường Châu cao hơn cậu rất nhiều, Úc Bùi chỉ có thể ngước đầu, chỉ chỉ đỉnh đầu Lạc Trường Châu nói: "Mới có một bông phượng vĩ rơi trên đầu cậu, tớ muốn lấy xuống giúp cậu."
"Trên đầu tớ sao?" Lạc Trường Châu hơi hơi cúi đầu, giơ tay trái lên muốn chạm vào đóa hoa trên đầu mình, nhưng bông hoa kia lại bị hắn đụng rơi mất, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của Úc Bùi đang đứng trước hắn, cọ nhẹ vào môi cậu rồi rơi xuống.
Lạc Trường Châu nhìn Úc Bùi, nhanh chóng giơ tay ra tiếp lấy đóa hoa, nắm chặt bông hoa trong lòng bàn tay, lại nhanh lẹ bỏ vào trong túi quần, toàn bộ chuỗi hành động ấy nước chảy mây trôi, thậm chí đến Úc Bùi còn không nhìn rõ.
"Vậy để tớ đi chậm lại." Lạc Trường Châu nhẹ giọng nói.
Úc Bùi sửng sốt vài giây mới phản ứng được đây là Lạc Trường Châu đáp lại câu nói trước của cậu.
Cậu từ lúc còn nhỏ đã thui thủi một mình, lúc đi học, bạn bè hồi ấy đều ghét bỏ sức khỏe cậu yếu ớt, không chịu chơi với cậu, các bậc phụ huynh cũng lo lắng cậu yếu đuối như vậy sẽ mang theo vi khuẩn lây bệnh gì đó nên liên tục dặn dò mấy đứa nhỏ nhà mình cách cậu xa một chút, ngoại trừ Cố Tranh.Nhưng sau đó, người bạn duy nhất Cố Tranh của cậu cũng dọn nhà rời đi.
Cho nên đã rất lâu rồi không có người nào nguyện ý nghiêm túc lắng nghe câu hỏi của cậu rồi trả lời từng câu như vậy, không hiểu sao, Úc Bùi cảm thấy mắt mình có chút cay cay, vậy nên cậu nhanh chóng đi lên phía trước vài bước, đuổi theo Lạc Trường Châu, đi song song với hắn.
Lạc Trường Châu chờ cậu đi tới cạnh mình rồi mới tiếp tục đi về phía trước, bước chân cũng chậm rãi hơn nhiều, rõ ràng là khoảng thời gian sau khi tan học phải nhanh chóng đi về nhà, lại bị hai người đi ra cảm giác thong thả tản bộ sau bữa cơm.
Thế nhưng cảm giác này lại cũng không giống tản bộ sau bữa ăn cho lắm, bởi vì hai người đều hy vọng đoạn đường này dài hơn một chút.
"Hoa này rất đẹp." Lạc Trường Châu hơi ngửa đầu, liếc nhìn phượng vĩ bung nở đỏ rực tựa nắng chiều hoàng hôn nói, "Tớ nhớ loại cây này lúc không nở hoa chẳng khác nào đã chết."
Phượng vĩ hay còn gọi là cây hoa phượng hoàng, bởi vì thời điểm loại cây này không nở hoa nhìn giống như đã chết rồi, không có xum xuê lá xanh, từ thân cây tới chạc cây đều là một mảnh khô héo, mà tới khi nở hoa thì lại như một ngọn lửa rực cháy, nóng rực xán lạn thiêu đốt ngọn cây.
Chẳng khác nào phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.*
*Đây là truyền thuyết thui, đồn rằng phượng hoàng là loài bất tử, vòng đời của nó sẽ không bao giờ kết thúc. Bất kể gặp khó khăn hay thống khổ cho dù chỉ còn một nắm tro tàn, phượng hoàng sẽ hồi sinh và mỗi một lần hồi sinh phượng hoàng sẽ ngày càng mạnh hơn, hoàn mỹ hơn và rực rỡ hơn.
"Đúng vậy." Úc Bùi nhẹ nhàng thở dài nói, "Lần đầu tiên tớ thấy nó nở hoa cũng rất kinh ngạc, cực kỳ thần kỳ."
Lạc Trường Châu lập tức nói tiếp: "Thật ra phương bắc cũng có rất nhiều loại cây vào mùa đông chẳng khác gì đã chết, rất xấu, nhưng vừa tới xuân là nảy mầm ra lá, thế nhưng phần lớn chúng nó không nở hoa, mà cho dù có nở thì cũng giống cây này, không có lấy một phiến lá mà toàn là hoa thôi."
"Phương bắc?" Úc Bùi lần đầu tiên nghe Lạc Trường Châu nói một câu dài như vậy, cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lạc Trường Châu hỏi, "Trường Châu trước đây cậu sống ở phương bắc sao?"
"Đúng vậy, nhưng bây giờ đã dọn nhà tới Nam Thành rồi." Lạc Trường Châu trả lời cậu, "Trước đây nơi tớ sinh sống quá lạnh, mùa đông sẽ có tuyết, loại cây này sẽ không sống nổi."
Úc Bùi nhìn chênh lệch chiều cao giữa mình và Lạc Trường Châu, nói: "Thì ra trước đây cậu sống ở phương bắc sao, khó trách cậu lại cao tới như vậy."
Nam Thành mà cậu sinh sống là một thành phố ven biển, mùa hè sẽ không nóng tới mức khiến người khác phát rồ, cũng như vậy, mùa đông trời cũng không quá lạnh, ước chừng rất nhiều năm tuyết mới rơi một lần.
"Cậu vẫn có thể cao lên mà." Lạc Trường Châu nhìn cậu, vẫy vẫy tay, "Tuần sau gặp lại."
Úc Bùi dừng bước, phát hiện bọn họ đã đi tới gần chỗ gửi xe đạp - hai người sẽ phải tách ra, hơn nữa bây giờ là cuối tuần, nên phải đến hai người nữa mới có thể gặp lại nhau. Úc Bùi cảm thấy có thể là do hôm nay mối quan hệ giữa cậu và Lạc Trường Châu đã chuyển biến đáng kể, cho nên lúc này cậu có chút không nỡ, còn có chút mất mát, nhỏ giọng nói: "Tuần sau gặp..."
Sau khi nói lời tạm biệt, Úc Bùi cũng xoay người đi tới chỗ Trương Canh đỗ xe, cho nên cậu không nhìn thấy sau khi Lạc Trường Châu đi được mấy bước, đã quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Trên đường trở về, Trương Canh hỏi Úc Bùi có muốn đi cắt tóc không, bởi vì tóc mái của cậu đã rất dài, gần như sắp che mất đôi mắt.
Úc Bùi giơ ngón tay quấn một lọn tóc trên trán, cũng cảm thấy tóc mái này cản bớt tầm nhìn của cậu, không chút nghĩ ngợi đồng ý, chỉ là sau khi cậu đi khỏi trường không bao xa đã để Trương Canh dừng xe lại, chạy đến quán nước mua một cốc soda Thanh Mộc - loại nước mà không biết em gái nào mua tặng Lạc Trường Châu.
Học sinh cấp ba Nam Hoa hầu như đều thích uống loại nước ngọt này.
Trước đây Úc Bùi đều là vừa tan học đã về thẳng nhà, chưa bao giờ loanh quanh bên ngoài trường học, bởi vậy cho dù đã trải qua hai năm cấp ba, nhưng cậu chưa từng ăn thử đồ ăn vặt trên "con đường ẩm thực" nổi danh.
Nhưng hôm nay, Úc Bùi đột nhiên rất muốn thử loại soda mà "màu sắc rất không may mắn" trong lời Lạc Trường Châu có mùi vị như thế nào, sau khi uống một hớp cậu cảm thấy cũng không tệ lắm, nước ngọt man mát thuận theo cổ họng trôi xuống dạ dày, mang theo hương tuyết tùng thoải mái khiến Úc Bùi không nhịn được hơi nheo mắt.
Kết quả là lúc cậu ôm đồ uống chậm rãi ung dung trở lại xe, lại nghe thấy Trương Canh nói: "Tiểu thiếu gia, lúc cháu mới đi mua đồ uống thì chú có gặp bạn nhỏ con lai cùng lớp cháu đấy, chú vừa mới chào hỏi với nhóc ấy xong."
Úc Bùi nghe vậy lập tức đơ cả người.
Đúng vậy, hôm nay là thứ sáu, học sinh đều đã tan học hết rồi, con đường ngày thường tan học chen chúc nhau hôm nay cực kỳ ít người, nếu cậu không đi mua đồ uống thì không chừng còn bảo Trương Canh lái xe chậm một chút, như vậy cậu và Lạc Trường Châu còn có thể đi cùng nhau thêm một đoạn đường nữa đấy!
Úc Bùi cúi đầu liếc nhìn đồ uống xanh lục trong tay, cảm thấy Lạc Trường Châu nói không hề sai - màu sắc này quả thật rất không may mắn luôn!
Trương Canh chở Úc Bùi đến cửa tiệm Úc Khanh thường hay cắt tóc. Nơi này một lần cắt tóc thôi mà giá cả cũng không hề rẻ, nhưng đương nhiên là tay nghề của thợ cắt tóc rất đỉnh. Sau khi Úc Bùi gầy đi cũng rất dễ nhìn rồi, cắt một kiểu đầu phù hợp nữa lại càng đẹp mắt hơn. Sau khi về tới nhà, chú Trang nhìn thấy cậu thì hơi sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn thì cười nói: "Tiểu thiếu gia càng ngày càng đẹp trai."
Úc Bùi hơi ngượng ngùng mà xoa xoa gáy, hôm nay Úc Khanh không trở về ăn cơm, sau khi Úc Bùi nghe được tin ấy thì tâm trạng háo hức muốn khoe với anh trai kiểu tóc mới cũng phai nhạt đi, tự mình ăn cơm sau đó đi lên phòng vẽ tranh, đây dường như là bản năng của cậu.
Mà sau khi cậu tiến vào phòng vẽ tranh, Úc Bùi nhìn dụng cụ vẽ được sắp xếp gọn gàng ngẩn người, sau đó chạy trối chết rời khỏi phòng, chạy đến phòng luyện đàn, xong mới trở về phòng, tắm rửa rồi leo lên giường.
Đây chính là sinh hoạt của Úc Bùi, đơn điệu tẻ nhạt đến đáng sợ, ngoại trừ học tập vẽ tranh luyện đàn, hầu như không còn hoạt động nào khác, thậm chí ngay cả bác sĩ tâm lý sau khi lắng nghe về cuộc sống của cậu cũng đều nói, tâm lý Úc Bùi xuất hiện vấn đề là chuyện chẳng sớm thì muộn, cậu sẽ không vì trầm cảm mà tự sát, mà là cảm thấy bản thân mình như đã chết rồi, không cần tự sát. Điều này nói theo một nghĩa khác thì cũng coi như là một chuyện may mắn.
Mặc dù bây giờ không giống với trước đây, sẽ không còn ai ngày ngày yêu cầu cậu vẽ tranh luyện đàn, Úc Bùi có rất nhiều thời gian để làm chuyện mình muốn, thế nhưng cậu không biết là mình có thể làm được việc gì, cậu thậm chí còn không thể tĩnh tâm để vẽ tranh, giống như vẽ tranh đã trở thành một mảng tối không thể chạm tới nơi đáy lòng cậu, bình thường cầm bút chì tùy tiện phác họa một bức tranh thì không sao, nhưng một khi cầm lấy cọ vẽ tỉ mỉ họa một bức thì cả người cậu sẽ run rẩy.
Úc Bùi chưa bao giờ nói chuyện này với bác sĩ tâm lý, bởi vì cậu không biết nên mở miệng thế nào.
Vẽ tranh đã từng là một phần tính mạng của cậu, nhưng cậu đã "chết" một lần rồi.
Úc Bùi nằm thẳng trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, cậu biết trạng thái của cậu bây giờ không ổn lắm, vì vậy Úc Bùi nhanh chóng xuống giường, run tay lấy một viên Paroxetin* trong hộp thuốc ra uống với nước, sau đó quấn chăn quanh người, không ngừng tự nhủ không có chuyện gì cả, hồi tưởng lại những việc vui vẻ, nhưng cũng không được bao lâu, cậu nằm nhoài trên gối che mắt và bắt đầu khóc thút thít.
*Paroxetin: được sử dụng để điều trị trầm cảm, cơn hoảng sợ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rối loạn lo âu và rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Úc Bùi biết mình không nên khóc, nhưng cậu không khống chế được bản thân, cậu không muốn khóc, cậu lục tung hồi ức cố gắng tìm ra những chuyện vui sướng, nhưng những hồi ức vui vẻ của cậu rất ít ỏi. Vậy nên cậu chỉ có thể nghĩ xem tới lúc nào thuốc mới phát huy tác dụng, có phải bệnh của cậu lại trở nên nghiêm trọng hơn hay không, những suy nghĩ bề bộn không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, quấy nhiễu đầu óc của cậu loạn tùng phèo.
Úc Bùi mở điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Úc Khanh hoặc là Cố Tranh, bởi vì bác sĩ từng nói với cậu, nếu thời điểm bệnh trầm cảm phát tác mà khiến cậu cực kỳ khó chịu thì có thể trò chuyện với người thân. Thế nhưng mắt Úc Bùi hoa hết cả lên, nước mắt làm tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, cậu không biết mình ấn phải dãy số nào, nhưng chỉ vài giây sau bên tai đã truyền tới một âm thanh làm cậu an lòng: "A Bùi?"
Là Lạc Trường Châu.