Nghe thấy cô hỏi vậy, anh tiện thể ngồi lên chỗ Hạ Uyển Uyển, mở thức ăn của Hiểu Dao trên bào: "Dĩ nhiên chưa ăn rồi." Nói xong, anh cầm miếng bánh Hamburger lên ăn, Ngô Hiểu Dao cũng ăn theo.
"Bé con, tối theo anh ra ngoài nhé."
"Đi đâu anh?"
"Đi ăn cơm."
Từ cái lần cô bước vào công ty của Dạ Thiên Ưng, hình như trừ ngủ và ăn cơm ra thì Dạ Thiên Ưng không bàn chuyện gì khác.
Trước đây, mỗi lần Dạ Thiên Ưng đến trường thăm, cô đều vui. Rồi mỗi lần anh gọi điện đến trường, cô cũng đều rất sung sướng.
Nhưng sau khi bước vào nơi đây, cô cảm giác mọi hành động trước đây đều thừa thải, thậm chí những cảm xúc ấy đều không ổn định. Có phải vốn cô không thuộc về thế giới của anh?
Hoặc giả sự cho phép thì sao? Khi hai bọn họ ở chung với nhau, chắc hẳn sẽ cảm thấy không xứng với nhau phải không?
Đến giờ tan việc, Dạ Thiên Ưng mang Hạ Uyển Uyển và Ngô Hiểu Dao ra khỏi công ty.
Trước cửa có một chiếc xe đã đợi lâu.
Hạ Uyển Uyển lên chiếc xe khác, Ngô Hiểu Dao lên xe cùng Dạ Thiên Ưng, bọn họ đi tới một khách sạn năm sao, ở đây đã được Dạ Thiên Ưng chuẩn bị một bàn thịt rượu trước.
Vừa mới bước xuống xe thì đã có một đám phóng viên chặn cửa xe Dạ Thiên Ưng lại. Còn Ngô Hiểu Dao ngồi bên trong xe rất lo lắng, đây là lần đâu cô gặp phải phóng viên, thật sự không biết phải lại sao.
"Chủ tịch Dạ, nghe nói ngài đã trở thành người quản lý thị trường tiêu thụ hàng hóa Châu Á, vậy nơi chủ chốt ngài dự định đặt ở đâu?”
Đối với đám phóng viên ấy, Dạ Thiên Ưng chỉ cười mỉm có lệ, nhấc chân bước xuống xe. Ngô Hiểu Dao thì lo đến mức ngồi im trên xe không xuống cùng. Hạ Uyển Uyển và Hàn Tuấn Hi ở xe trước vội bước tới ngăn cản đám phóng viên bên cạnh Dạ Thiên Ưng. Lăng Thánh Long là Lăng Thánh Quân thấy vậy cũng vội chạy tới.
"Xuống xe đi." Lăng Thánh Quân vội vã gọi Ngô Hiểu Dao, lúc này cô mới cuống cuồng xuống xe, rồi chen chúc với đám phóng viên vào bên trong.
"Má ơi, nếu tôi không gọi chắc cô định ngồi yên trong đó luôn phải không?"
Lăng Thánh Quân nói vậy khiến Ngô Hiểu Dao cuối đầu áy náy: "Rất xin lỗi."
Bây giờ ngoại trừ việc xin lỗi cô chẳng thể làm gì khác, bởi đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này.
Chân mày hai tên Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long nhíu thành hàng, thời điểm đó thì Dạ Thiên Ưng không thể nào quan tâm tới cô ta được, nhưng cô ta phải tự gia bám theo anh ấy chứ.
Dạ Thiên Ưng cũng không trách cô làm chi, anh biết cô còn non nớt, lại chưa gặp tình huống nào bao giờ, có lẽ tối nay anh không nên mang cô đến đây.
Lúc tiến vào phòng, đồ ăn đã dọn lên xong xuôi.
Năm người họ bỏ xuống lớp ngụy trang bên ngoài, biến thành dáng vẻ khác. Chỉ có mình Ngô Hiểu Da là khép nép ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng mà thôi.
"Mấy anh em, như cũ, không say không về!" Dạ Thiên Ưng tháo cà vạt trên cổ xuống, nâng cao ly trên tay.
Trên mặt của mấy người khác là nụ cười bất tận, cũng đưa ly cụng từng cái một.
Bữa tiệc ngày hôm nay là đề chúc mừng hợp đồng lớn nhất của bọn họ được ký kết thành công, không thể ngờ rằng bọn họ có thể bước lên địa vị của những người trên đỉnh thế giới.
"Thiên Ưng, vẫn là câu nói kia, mấy anh em có lỗi với cậu." Lăng Thánh Long cảm kích.
Mười mấy tuổi anh đã đi theo Dạ Thiên Ưng bôn ba đầu đường xó chợ, giờ có tuổi đã có được thành quả như thế này, nếu không có Thiên Ưng, có lẽ đến giờ anh vẫn chỉ là tên du côn đánh nhau ở ngoài đường phố mà thôi.
"Ha ha, nếu như tranh cử chức nghị sĩ chính trị thành công, chắc trước tuổi tôi sẽ đưa vị thế của công ty chúng ta ra một tầm cao mới."
Bên trong sự say xỉn của chừng ấy người Dạ Thiên Ưng, chỉ có mình Ngô Hiểu Dao tỉnh táo.
Ha ha, cô không có cách nào chen vào thế giới của họ, nhìn năm người họ, cô có thể cảm thấy họ rất thân quen thân thuộc với nhau. Giống như người một nhà vậy.
Cô không biết ước mớ của Dạ Thiên Ưng lại cao vời vợi như vậy, không, cô chắc đã sớm biết mới phải.
Bên trong cái không khí hài hòa này, cô không thích hợp.
Y như một người thừa thải, đến cả một đề tài chung để nói chuyện với bọn họ cô cũng không tìm được.
"Thiên Ưng, bụng anh không tốt, uống ít thôi." Hạ Uyển Uyển ở bên quan tâm tới Dạ Thiên Ưng.
Men say nồng nặc khién Dạ Thiên Ưng khẽ cười, gật đầu với Hạ Uyển Uyển: "Sao nhìn em giống bà quản gia thế nhỉ?"
"Ha ha ha ha, em cũng nhận thấy chị Uyển Uyển nên tiếp tục phát triển nghề quản gia này luôn đi." Lăng Thánh Quân cầm trong tay ly rượu đi tới bên cạnh Hạ Uyển Uyển .
Hạ Uyển Uyển đá cậu ta một cái, Lăng Thánh Quân khóc lóc chạt tới bên cạnh Lăng Thánh Long: "Anh ơi, chị Uyển Uyển không ngờ vừa phát triển nghề bà quản gia, còn phát triển cả khuynh hướng bạo lực nữa kìa."
"Thánh Quân! Cậu còn nói bậy nữa thì có thị chị cắt lưỡi cậu không?" Hạ Uyển Uyển dùng vẻ mặt lãnh lẽo, không có chút ý giỡn.
Lăng Thánh Quân đưa tay bụm miệng, lo lắng không ngừng, cả phòng chợt rộn vang tiếng cười đùa.
"Em. . . . . . Đi toilet." Ngô Hiểu Dao vội nói nhỏ với Dạ Thiên Ưng, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc vừa ra khỏi, vẻ mặt cô là sự khổ sở khó nói.
Không chịu đựng nổi nữa rồi.
Cô vốn dĩ không có một vị trí bên cạnh Dạ Thiên Ưng.
Trong căn phòng ấy, có người quan tâm anh, có người bảo vệ anh, và có người làm anh cười.
Nhưng cô đây? Không có cách nào khiến anh với đi nỗi sầu, ngay cả sự quan tâm cũng không bằng Hạ Uyển Uyển.
Rốt cuộc sự ràng buộc giữa bọn họ sâu bao nhiêu?
Và bên cạnh anh thật sự có vị trí của cô sao?
"Rõ chưa?" Câu nói lạnh lùng này là phát ra từ sau lưng Ngô Hiểu Dao.