Cô Bé Lọ Lem Lầu Đối Diện

chương 2: hoàng tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi đó chúng tôi, thực ra thì đều cô quạnh.

Mặc dù, tôi ở trong gian nhà lớn rộng rãi xinh đẹp.

Mặc dù, cô ấy ở trong căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ cũ kỹ.

Nhưng chúng tôi đều giống nhau, đều bị cô quạnh cùng với tuyệt vọng tràn đầy cắn nuốt đè nén đến cả hy vọng hít thở cũng không có.

Khi đó chúng tôi còn trẻ, cũng không hiểu rõ bản thân mình cùng vận mệnh, chỉ có khi nó ập tới, mới hiểu được sức mạnh của một con người thật ra nhỏ bé cùng vô lực đến thế nào.

Tôi biết, em luôn dùng ánh mắt bi thương nhìn chăm chú vào gian nhà lớn lạnh như băng nơi tôi đang ở.

Mà tôi khi đó, trong lòng chỉ muốn chết.

Hy vọng có người có thể giết mình, giết một kẻ chẳng khác nào phế vật như tôi này, giết một kẻ ngay cả muốn chết cũng không thể như tôi.

Cả ngày lẫn đêm đều khát vọng.

Trái tim lại vẫn lay lắt nhảy lên như cũ.

Một tháng trước, khi ánh mặt trời mang theo đám mây mù tím đen lóe lên ánh sáng độc dược của nó, tôi vẫn còn đang dùng nụ cười chết lặng dối trá đối mặt với mỗi cô gái đến gần mình. Tôi biết phía sau khuôn mặt tười cười ấy, những cô nàng đó hình dung tôi như thế nào, bọn họ nói, tôi là một người đàn ông có giá trị rất cao. Không phải là giá trị bản thân, mà là dùng tiền bạc để đổi lấy. Chỉ vì, cha tôi là thành viên quản trị của một tập đoàn khổng lồ.

Cho dù tôi có muốn hay không, tương lai đều đã là một kịch bản sớm đã được viết sẵn.

Cha tôi có số tiền tiêu mãi không hết, tôi có thể mỗi ngày mặc một bộ đồ hiệu khác nhau, tôi có thể mỗi tháng lại đổi một cô bạn gái xinh đẹp mê người, tôi có thể ngày nào cũng chẳng làm gì mà vẫn có thể mua được bất cứ thứ gì tôi muốn.

Mỗi lần khi chia tay với một người phụ nữ, họ đều sẽ nói: Anh sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng!

Mà tôi, thường thường chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh như đúng mà lại sai.

Chẳng phải là giao dịch thôi sao, trong mắt bọn họ, tôi chẳng phải là một hoàng tử mạ vàng có sẵn hay sao.

Cái gì mà báo ứng, chẳng qua chỉ là trò cười của kẻ thất bại mà thôi!

Nhưng thì ra là, thật sự sẽ có báo ứng.

Chẳng qua chỉ là một lần đi trượt tuyết thông thường, chẳng qua chỉ là một con đường luyện tập có thể dễ dàng lướt qua, chẳng qua tôi chỉ muốn khoe khoang kỹ thuật trượt tuyết của mình một chút thôi, tại sao - lại ngã sấp xuống được?

Đầu đau đến kỳ lạ! Đau đến mức cơ hồ như muốn xé rách! Đau đến ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được nữa!

Đau quá! Đau quá! Đau quá!

Có ai không! Tới cứu tôi với! Đau chết tôi!

....

Sau khi tỉnh lại, tôi đã không thể nhúc nhích.

Ngay cả một đốt ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Thân thể giống như căn bản không phải của mình, dường như phía dưới cái đầu này là một thân thể giả tạo làm từ một tấm gỗ, rõ ràng tất cả xúc cảm đều như cũ, nhưng không có bất kỳ bộ phận nào có thể cử động, cho dù chỉ một chút nhỏ nhất.

Giống như một con rối đã bị đứt dây.

Tôi thậm chí ngay cả những thứ cơ bản nhất như ăn cái gì hay bài tiết đều phải dựa vào người khác làm hộ!

Thật là muốn mắng, nhưng miệng không mở ra được.

Thật là muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra nổi.

Dây thanh đới giống như bị chặt đứt, không ngớt kêu gào mà chẳng hề phát ra âm thanh.

Chỉ mới ba ngày, tôi đã hối hận - tại sao tôi không chết quách đi cho xong!

Đây tính là cái gì?!

Một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại sao! Tại sao lại để cho tôi sống chứ! Tại sao còn truyền dịch, bón thức ăn cho tôi! Cuộc sống sống không bằng chết này, phải thế cả đời sao?

Tôi không muốn sống!

Nhưng, ngay cả năng lực để tự sát tôi cũng không có.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cha mẹ hết lòng chăm sóc cho tôi, song thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, bọn họ dường như đã dần tuyệt vọng.

Đã như vậy, có thể... giết tôi được chưa?

Nhưng cha tôi không làm như vậy, ông ấy tìm một khu nhà có môi trường vô cùng tốt, mua một gian phòng lớn, để cho một người giúp việc đến đặc biệt chăm sóc cho tôi, để tôi rời khỏi nhà.

Tôi biết. Cha chẳng qua không muốn mỗi lần mẹ nhìn thấy tôi, đều khóc đến khản cả giọng.

Vậy là, tôi cứ như vậy bị vứt bỏ.

Nữ giúp việc đó cũng không biết tìm được ở đâu, ngu ngốc, thô lỗ vô cùng. Lúc có cha ở đó, chị ta sẽ giả vờ vô cùng tỉ mỉ, một khi cha không có, chị ta đối xử với tôi chẳng khác nào rác rưởi, thức ăn cứng rắn nhét vào trong miệng tôi, còn luôn mồm nói những lời thô lỗ oán trách không ngừng.

Cha bảo chị ta mỗi ngày đẩy tôi đi ra ngoài hóng gió nhìn cảnh vật một chút, chị ta lại ném tôi trên tầng thượng chẳng thèm để ý.

Đáng chết!

Chị ném tôi lên tầng thượng cũng phải tìm hướng nào có phong cảnh đẹp một chút chứ! Đối diện chỉ có một căn nhà cũ nát, chắn ngay trước tầm mắt của tôi!

Nhưng mà tôi chẳng nói được gì, oán trách không được, cũng không có cách nào nói cho cha tôi.

Thật ra thì ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy, bây giờ tôi và người chết chẳng có gì khác nhau cả.

Ngay cả khóc, cũng khóc không nổi...

Giết tôi đi!

Mọi người giúp một cái, để cho tôi chết đi cho xong, được không?

Gió vẫn hơi lạnh, bầu trời vẫn xanh biếc quang đãng, đám mây như cánh chim mộng ảo, bay lượn đầy trời. Thế giới vẫn đón những buổi sáng tươi đẹp, trái đất vẫn không ngừng xoay tròn, chưa bao giờ dừng lại.

Chỉ có tôi.

Chỉ có tôi là yên lặng. Một con rối gỗ đứt dây không hoàn hảo.

Ngay cả rác rưởi cũng không bằng.

Căn nhà mà tôi cho là rách nát đến không thể có người nào ở được, lại có một cô gái trẻ tuổi ở trên lầu ba, đại khái dáng vẻ nhỏ hơn tôi chừng một hai tuổi. Không biết tại sao, cô ta luôn ngồi bên cửa sổ nhìn về bên này.

Không phải nhìn tôi, mà là nhìn chằm chằm gian phòng tôi đang ở kia.

Thỉnh thoảng, cô ta phát hiện thấy tôi ngồi trên tầng thượng, sẽ hung tợn trừng mắt với tôi một cái, sau đó ngoảnh đầu chạy về phòng.

Thật thô lỗ! Giống hệt cái bà nữ giúp việc đáng chết kia! Cho nên tôi ghét nhất là phụ nữ thô tục!

Tôi thích, là những vưu vật gương mặt xinh đẹp dáng người đầy đặn kia. Đấy mới gọi là phụ nữ, xinh đẹp, động lòng người, đưa cô ta đi ra ngoài, cũng sặc sỡ lóa mắt, xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ.

Dù sao phụ nữ kiểu đó cũng không khó cua. Thế giới này chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng không khó. Bọn họ sẽ chủ động đến gần tôi, trong mắt còn lóe lên ánh sáng mong đợi. Tôi đương nhiên biết bọn họ muốn gì.

Dù sao, đều là chơi đùa một chút thôi mà!

Nhưng mà bây giờ như vậy, còn ai sẽ quay đầu nhìn tôi một cái? Ngay cả một nữ giúp việc thô tục cũng đối đãi với tôi như vậy!

Ngay cả một cô gái xa lạ bên lầu đối diện nhìn thấy tôi, cũng chỉ có vẻ mặt chán ghét.

Hừ, có cái gì đặc biệt hơn người! Nếu là trước kia, tôi căn bản nhìn cũng sẽ không nhìn cái loại con gái như cô một cái. Bộ dạng thì như con nhà nghèo! Cô cho rằng tôi nguyện ý nhìn cô sao!

Nhưng tôi không nhúc nhích được, không thể rời khỏi cái ghế, ngay cả cổ cũng không thể chuyển động nổi một cái. Cho nên, dù không cam nguyện, tôi vẫn chỉ có thể nhìn về hướng đó, nhìn căn phòng kia.

Nhìn cô gái căn bản không hề xinh đẹp kia.

Mặc dù mỗi ngày cả ngày đều rất khó chịu... Không, mỗi một phút, mỗi một giây đều rất khó chịu!

Nhưng mà, thời gian vẫn chậm rãi trôi.

Cho dù tôi có muốn chết hay là muốn sống.

Cô bé kia dần dà cũng không kéo rèm cửa lại nữa, còn thích ngồi trên chiếc ghế sa lon bên cửa sổ nhìn sang. Chẳng qua là, không chỉ nhìn gian phòng kia của tôi nữa, có lúc cũng nhìn về phía tôi.

Trong ánh mắt có một loại nghi hoặc tò mò.

Có lẽ, cô ấy... không biết tình trạng của tôi lúc này thế nào đúng không, cô ấy chẳng hề biết, cô ấy không biết...

Cho nên, cô ấy rất tò mò chăng?

Ngày nào cũng ngồi ở đây nhìn vào nhà cô ấy, người bình thường quả thật cũng sẽ hoài nghi.

Nhưng mà, tôi không tài nào giải thích được, không thể nào thay đổi.

Cái gì cũng không thể.

Một hôm lúc sẩm tối, cô ấy hào hứng chạy về nhà, ném chìa khóa và túi xách xuống, lại còn nhảy múa.

Ballet cao nhã hay nhảy hiện đại ưu mỹ, tôi đều đã xem nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một vũ điệu đơn thuần tràn ngập cảm xúc vui vẻ như vậy.

Giống như tất cả sự vui sướng hân hoan đều trào ra theo mỗi động tác của cơ thể, cô ấy nhảy đến vui vẻ như vậy, phảng phất như cô ấy là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Chuyện gì mà... vui vẻ như vậy?

Tôi thật sự muốn hỏi cô ấy một chút, lại hỏi không được.

Đột nhiên, cô ấy nhìn thấy tôi, vui mừng chạy đến bên cửa sổ, hé miệng, vừa muốn lên tiếng, lại ngậm lại.

Tại sao không nói?

Cô nói đi, tôi đâu phải không nghe thấy gì!

Tôi chỉ không nói được thôi, tôi có thể nghe! Thật sự! Cô nói đi, mau nói đi! Tại sao cô lại vui như vậy?

Cuối cùng cô ấy vẫn không nói gì, mà là nhìn tôi làm một cái mặt quỷ, lại vui sướng tiếp tục nhảy múa.

Tôi đột nhiên phát hiện, đó là cái mặt quỷ đáng yêu nhất mà tôi thấy sau từng ấy năm tới nay.

Mặc dù, cô không hề xinh đẹp.

Bất kỳ cô gái nào qua lại với tôi trước kia, đều xinh đẹp gấp trăm lần so với cô ấy, nhưng không một ai có thể lộ ra vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên như cô ấy.

Bởi vì, họ đều có mục đích khi tiếp cận tôi.

Chỉ có cô ấy là không.

Trước kia, các cô gái đều thích đảo quanh tôi, được một cú điện thoại của tôi thì đắc ý hả hê hoặc là giành giật không ngừng, mà giờ khắc này, tất cả đều đã trở thành trí nhớ của kiếp trước. Đúng không? Lúc bị những cô gái kia chủ động vây quanh, tôi làm sao mà thấy rõ được nét mặt của từng người bọn họ?

Đến khi chẳng còn ai nhìn tôi thêm cái nào nữa, không ai để ý, tôi mới biết, một cô gái không xinh đẹp, cũng có thể có biểu cảm hấp dẫn người ta đến vậy.

Giống như toàn thân đều tản ra một sức quyến rũ đặc biệt.

Hấp dẫn tôi.

Không biết tại sao, tôi đột nhiên không khỏi căng thẳng - cô ấy vui vẻ như vậy, vui vẻ như vậy... Chẳng lẽ là vì bạn trai của cô ấy?

Không thể nào?

Tên đầu heo nào lại đi thích một cô gái không xinh đẹp như vậy chứ! Đã thô lỗ lại còn dữ dằn!

Nhưng trong ngực lại xông lên một loại bất an thấp thỏm khó hiểu.

Những ngày sau đó, mỗi ngày cô ấy về đến nhà đều bận bịu không ngừng làm việc, số lần nhìn qua cũng rất ít. Tôi bắt đầu hơi yên tâm, cô ấy hình như là bận về công việc, không giống cảm giác như có người yêu.

Từ từ, không đúng.

Tại sao tôi lại yên tâm chứ?

Tôi phải ghét cô nàng thô tục đó mới đúng!

Chẳng qua là thỉnh thoảng, khi cô ấy trong lúc bận túi bụi ngẩng đầu lên, không phải nhìn gian nhà của tôi, mà là nhìn về phía tôi, trong lòng sẽ có một loại ấm áp kỳ lạ tràn ra, đây là cảm giác từ trước tới nay chưa từng có, nhiều bạn gái như vậy, chưa ai có thể cho tôi có loại cảm giác này.

Cô ấy nằm ở cửa sổ đối diện, nhìn lên tôi đang ngồi trên tầng thượng. Yên lặng, không tiếng động, trừ nhìn ra, không có gì hơn.

Luôn luôn, không hề chuyển tầm mắt.

Vào giờ phút này, phảng phất như cả thế giới chợt thu nhỏ lại, nhỏ đến mức chỉ có tôi ngồi trên tầng thượng này và cô ấy ở lầu đối diện nhìn tôi.

Những thứ khác, chẳng có gì.

Không có bi thương, không có bất trắc, không có người cha vẫn để mặc tôi khoe khoang, không có gian phòng kia.

Chỉ có tôi, và cô ấy.

Vẻ mặt của cô ấy, là vẻ mặt đơn thuần nhất tôi từng thấy từ khi chào đời đến nay.

Không có bất kỳ tạp chất.

Không ai bằng!

Khoảnh khắc này, tôi đột nhiên nghĩ đến vĩnh hằng.

Mới qua có hai mươi lăm năm đời người đã nghĩ đến vĩnh hằng, có lẽ quá nông cạn. Nhưng nông cạn cũng tốt, tự mình đa tình cũng được, coi như nói tôi tự làm tự chịu cũng không sao.

Bởi vì cô ấy không biết gì cả, không biết toàn bộ, không biết tôi là một phế nhân chẳng thể làm gì - chính là bởi vì không biết gì cả, ánh mắt không mang theo bất kỳ sắc thái nào, mới là tinh thuần nhất.

Nếu như cô ấy biết tình trạng thực sự của tôi, cô ấy, cũng sẽ không dùng ánh mắt này nhìn tôi nữa.

Nhất định!

Cho dù là thương hại, hay là chán ghét.

Tôi cũng tuyệt đối không muốn.

Sau đó, cô ấy ngày càng bận rộn, càng ngày càng không rảnh nhìn sang, trong lòng tôi lại có chút lo âu.

Cô ấy, đến cùng là đang bận cái gì? Tại sao, dạo gần đây lại không ngồi bên cửa sổ uống sữa tươi nữa?

Biết rõ là ý nghĩ này rất buồn cười, tôi vẫn không kiềm chế được bản thân. Thôi kệ, dù sao, cô ấy căn bản cũng không biết tôi là ai, cô ấy không biết tại sao tôi lại ngồi ở chỗ này, cô ấy không biết tình trạng lúc này của tôi.

Cho nên, coi như tôi vọng tưởng đi.

Đây là một cuộc yêu đương vừa hư ảo lại buồn cười. Cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết, lầu đối diện có một chàng trai không thể cử động không thể nói chuyện, ngay cả tự sát cũng không thể, giống như một đứa trẻ con len lén thích cô ấy. Một ngày không nhìn thấy cô ấy, tâm trí sẽ không được yên ổn. Nhưng chỉ cần cô ấy xuất hiện, bầu trời bỗng sẽ biến thành màu xanh lam trong suốt như thủy tinh, giống như mặt hồ đóng băng trong vắt, khi gió luồn qua sợi tóc, lại có thể giống như cảm giác được thiên sứ vuốt ve,

Tôi nghĩ tôi nhất định là bị trúng thần chú rồi, hơn nữa còn là ma chú vô cùng lợi hại, nên mới có cảm giác kỳ dị như vậy.

Tôi không dám mơ ước xa xôi gì. Tôi ngay cả một âm thanh cũng không bật ra được, tôi ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, tôi ngay cả cuộc sống của mình cũng không lo liệu được, tôi, lại có tư cách gì để hy vọng xa vời chứ?

Tôi chỉ cần nhìn thấy cô ấy, là thỏa mãn.

Chỉ cần như vậy là tốt rồi.

Chỉ cần vậy thôi...

Nhưng vào một buổi chiều quang đãng, tôi nghe thấy có tiếng bước chân, không phải là nữ giúp việc thô lỗ đó.

Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng chậm rãi, mang theo vài phần do dự cùng mong đợi, đi tới bên cạnh tôi, ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi, tôi mới biết - là cô ấy!

Tại sao! Tại sao! Tại sao!

Tại sao em lại qua đây?

Tại sao em lại lên chỗ này?

Đừng! Xin em đấy - đừng đến đây!!

Đừng tới! Xin em, mau đi đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì! Mau đi đi! Đừng nhìn tôi! Đừng chạm vào tôi! Đừng nói chuyện với tôi!

Làm ơn, xin em đấy!

Nếu không, em rồi sẽ biết, thật ra thì tôi... chỉ là một phế vật....

Một kẻ sắp chết ngay cả muốn chết cũng không chết được...

"Cô là ai?! Ai cho cô lên đây?!"

Nữ giúp việc ngu ngốc kia, chị làm gì mà lớn tiếng với cô ấy như vậy?! Chị có biết chị dọa đến cô ấy rồi không!

Cô ấy giống như chú nai con kinh ngạc nhảy dựng lên, bối rối nhìn về phía tôi. Mà tôi, chỉ có thể thông qua phương hướng làn váy lay động để biết được động tác của cô ấy.

Bởi vì, tôi rốt cuộc vẫn không thể động đậy.

Nhưng trong tiềm thức, kẻ ích kỷ lại hèn yếu như tôi lại chỉ hy vọng người giúp việc có thể lập tức đưa cô ấy đi, như vậy, cô ấy sẽ không biết.

Sự thật xót xa này.

"Tôi... ở ngay phía đối diện.. Tôi... Đúng rồi, anh ấy, anh ấy có thể làm chứng! Anh ấy mỗi ngày đều nhìn thấy tôi!"

Cô ấy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tôi, tôi chỉ cảm thấy trái tim đau xót nhức nhối có thể phun ra máu. Nhưng mà, tôi, có thể làm gì được đây?

Nếu như có thể, tôi cũng muốn ôm lấy cô ấy, trấn an sự bối rối của cô ấy.

Nằm mơ thôi!

Tất cả đều là nằm mơ thôi!

Đều bởi vì tôi đã nằm mơ một giấc mơ ghê tởm lại tự cho là đúng ngu xuẩn như vậy giữa ban ngày! Đều là bởi vì tôi không nhìn cho rõ tình trạng bây giờ của mình! Là tôi quá tham lam! Không nên hy vọng xa vời như vậy! Cho nên! Mới dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi như lúc này!

Là tôi, tất cả đều là lỗi của tôi...

"Vị đại thiếu gia này ấy, đã hơn nửa năm rồi không có cảm giác! Nghe nói trước kia là một đại công tử lăng nhăng, ngoài ăn chơi ra thì chẳng biết làm gì, một lần đi trượt tuyết với bạn mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu đụng bị thương, từ đó liền biến thành một nửa người thực vật, tốn bao nhiều tiền cũng không chữa được! Ông chủ thấy cậu ta không cứu được nữa, mới mua một căn hộ có điều kiện tốt để cho cậu ta điều dưỡng, thật ra ấy, chính là không cần cậu ta nữa!"

Người giúp việc ngu ngốc kia, cuối cùng vẫn đem chuyện ngu xuẩn này nói thật ra.

Tôi chưa từng khát vọng có thể cử động một cái đến như vậy bao giờ, chỉ cần một giây, chỉ cần một giây thôi... Tôi sẽ lập tức nhảy xuống từ trên tầng thượng này!

Van cầu chị! Câm miệng đi!

Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!

Thật ra thì, tôi không hy vọng nhất, chính là... bị cô ấy biết....

"Cậu ta ấy, không cử động được cũng không thể nói chuyện, căn bản ngay cả cảm giác cũng không có! Trừ đút cho cậu ta ăn uống ra, căn bản không khác gì người chết! Cô nói cậu ta biết cô? Ha ha, cậu ta biết làm sao được! Một người không có cảm giác sắp chết đến nơi, làm sao có thể biết cô được! Ha ha ha!"

Những lời ác độc như vậy, tôi ngày nào cũng nghe, đã sớm tê bại.

Nhưng giờ phút này, mỗi một câu một chữ lại một lần nữa đâm vào trái tim, toạc ra từng mảng máu chảy đầm đìa, đau đến không thể hít thở

Đừng! Đừng để cô ấy nghe thấy!

Tôi đã mất đi quá nhiều thứ rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi... ngay cả cô ấy cũng mất luôn sao?

Cho dù chỉ là nhìn xa xa, ngay cả một câu cũng không nói mà nhìn qua!

Cũng không thể sao?

Đau đến mức khó mà thở nổi, nhưng tôi vẫn hít thở.

Chết không được.

Cũng sống không xong.

Cô ấy khóc.

Khóc đến bi thương như vậy. Tôi chẳng thể làm gì được, chỉ có thể nghe tiếng bước chân cô ấy chạy đi.

Tôi rất muốn cười lạnh một tiếng. Ông trời! Ông đã lấy đi tất cả những thứ tôi có! Bây giờ ngay cả một phần kỳ vọng nho nhỏ như vậy, cũng keo kiệt không bố thí sao?

Không còn gì nữa.

Từ đó về sau, cô ấy không bao giờ nhìn tôi nữa.

Thì ra là, tôi đã hiểu lầm.

Mất đi tất cả, không phải là báo ứng thật sự của tôi.

Mất đi cô ấy, mới là báo ứng lớn nhất của đời tôi.

Thật muốn chết.

Thật muốn chết...

...

Sau ngày hôm đó, rèm cửa trong phòng cô ấy luôn kéo thật chặt, ngay cả một khe hở hẹp cũng không chừa lại cho tôi.

Trái tim toàn bộ đều đỏ như máu, một màu đỏ tươi trần trụi.

Cảm giác so với cái chết còn thống khổ hơn, từng ngày, từng phút, từng giây, hành hạ tôi.

Nhưng tôi vẫn không nhúc nhích nổi, chết lặng tiếp tục ngồi ở vị trí đó, nhìn chiếc rèm cửa màu tím bụi ngăn trở cảnh tượng bên trong căn nhà, ngăn trở cô ấy.

Làm ơn, kéo ra đi, ít nhất hãy để cho anh biết, em bây giờ như thế nào....

Tôi thật muốn nhìn xuyên qua tấm rèm thật dày kia, chỉ cần cô ấy không sao, chỉ cần cô ấy đừng không để ý tới tôi, chỉ cần cô ấy đừng chán ghét tôi, đừng khinh thường tôi.

Như vậy, cho dù thật sự cả đời này tôi cũng chỉ có thể như vậy, tôi cũng cam lòng.

Xin em....

Không ngờ rằng, cô ấy thật sự kéo ra!

Rõ ràng chẳng qua chỉ mới mười một ngày mà thôi, tại sao, tôi lại cảm thấy giống như đã cách nhau cả một thế kỷ vậy... Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy cô ấy rồi, nhìn thấy cô ấy rồi...

Nhưng, tại sao, cô ấy lại khóc?

Tim, đau quá.

Mặc dù trái tim tôi căn bản không chịu sự khống chế của tôi, vẫn cứ nhảy lên theo quy luật như cũ, mặc dù tần số hô hấp của tôi không hề thay đổi, không hề dồn dập.

Nhưng mà, tim, thật sự đau quá.

Giống như bị thứ gì đó xé nát, nghiền thành từng hạt cát gai góc, ghim đầy trên miệng vết thương, rữa nát không thành hình.

Đừng khóc được không? Có chuyện gì không hài lòng sao? Có người bắt nạt em sao? Là ai quá đáng như vậy! Anh kêu cha anh đi đập nát công ty bọn họ... Không, tự anh đi, đánh rụng bọn họ luôn, để cho bọn họ về sau không dám bắt nạt em nữa! Em biết không? Tám tuổi anh đã bắt đầu học Không thủ đạo rồi, là đai đen đấy, đánh nhau với người khác, anh chưa từng thua bao giờ!

Chẳng qua là, đây đều là trước khi anh biến thành cái dạng này.

Cô ấy khóc mãi khóc mãi, cho đến khi người giúp việc đưa tôi trở về phòng vẫn không ngừng lại. Chị bị đần sao, ai bảo chị đưa tôi về ngủ chứ! Cô ấy khóc đến cái dạng này, tôi có thể rời đi sao?!

Hết thảy đều là uổng công. Đêm hôm đó, tôi không ngủ được, cả đầu chỉ toàn nước mắt của cô ấy.

Có lẽ, cô ấy cũng không chợp mắt cả đêm.

Ngày thứ hai, cô ấy bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Cô ấy muốn đi? Cô ấy muốn rời khỏi đây?

Không! Đừng đi! Ngàn vạn lần đừng có đi! Xin em đấy! Đi rồi anh sẽ không thể thấy em được nữa!

Xin em đấy!!!

Tôi vốn tưởng rằng, cô ấy vĩnh viễn sẽ không nhìn tôi nữa, nhưng cô ấy vẫn kéo rèm cửa ra.

Tôi cũng cho là, cô ấy vĩnh viễn sẽ không đến bên cạnh tôi nữa, nhưng cô ấy vẫn tới, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh tôi.

Rõ ràng trái tim không thể đập dữ dội, tôi lại hồi hộp đến mức khó diễn tả bằng lời. Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, hít thở, nhìn tôi.

"Sau này, sẽ không thấy anh được nữa."

Cô ấy nói.

"Mặc dù những người khác nói anh chẳng cảm giác được thứ gì, nhưng mà, em biết thực ra anh nhìn thấy được, nghe thấy được. Bởi vì em có thể cảm giác được, ánh mắt của anh là chân thực."

Giọng nói của cô ấy, êm ái như vậy, hư ảo như vậy, giống như lúc nào cũng có thể bật khóc lên.

Sau đó, cô ấy bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt lên mặt tôi, tỉ mỉ, mềm mại thấm vào trong ngực.

Sau đó, phảng phất như giấc mộng tuyệt đối không có khả năng xảy ra đêm qua... cô ấy hôn tôi.

Quá nhẹ. Quá nhẹ.

Tôi cảm thấy được nhiệt độ trên môi cô ấy, lộ ra nỗi bi thương tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, rõ ràng không khóc, nhưng so với nước mắt còn kích động hơn.

"Em thích anh, thật sự, rất thích."

Nước mắt cuối cùng vẫn phá vỡ phòng tuyến kia, tràn ra từ khóe mắt cô ấy, lăn trên gò má, lướt qua không khí lạnh lẽo, rơi xuống đùi tôi, rơi vào trong lòng tôi.

Đốt lên một lỗ hổng đỏ thẫm.

Cô ấy vẫn đi, quay lưng về phía tôi, kéo hành lý của cô ấy, chậm rãi rời đi.

Đừng đi!

Tôi đáng lẽ phải nhảy dựng lên, lập tức kéo cô ấy lại, nói cho cô ấy biết: Đừng đi! Xin em đừng đi!

Làm ơn!

Anh cũng thích em mà!

Nhưng mà tôi không làm được, tôi dùng hết tất cả sức lực, ra sức đến mức cắn nát môi dưới, cũng chỉ ép ra nổi một giọt nước mắt như có như không, chảy xuống, rớt tới vị trí giọt nước mắt kia của cô ấy lúc nãy.

Đốt lên một lỗ hổng y như vậy.

Tiếng bước chân biến mất, cô ấy, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Ngay cả tên cô ấy cũng không biết, cứ như vậy, hoàn toàn biến mất.

Lúc người giúp việc đi lên, thấy nước mắt đọng nơi khóe mắt của tôi, không chút kinh ngạc, cho là chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng khi mắt bị khô.

Trừ cô ấy, không có ai hiểu ý nghĩa của giọt nước mắt này.

Đáng tiếc, cô ấy cũng không nhìn thấy được.

Gió thổi khô nước mắt, tất cả lại như lúc đầu. Mỗi ngày, vẫn là vị trí này, vẫn là phương hướng này, vẫn là căn phòng nhỏ cũ rách kia.

Trừ sự rời đi của cô ấy, không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng mỗi khi nhìn vào gian phòng đã được dọn dẹp trống không kia, trong lòng không khỏi toát ra một lỗ hổng trống rỗng.

Gió lạnh gai gai vù vù thổi trên tầng thượng, cứ như vậy, thổi qua lỗ hổng trên ngực, rét lạnh đến quặn người.

Đến khi chỉ còn lại một gian nhà cũ nát trống rỗng, tôi mới biết, ngồi ở đây nhìn cô ấy là thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày của tôi.

Mặc dù tôi không biết tên cô ấy, không biết gia thế của cô ấy. Mà cô ấy, cũng không xinh đẹp.

Nhưng tôi lại cực kỳ rõ ràng, cô ấy thích ăn bánh bích quy kẹo mềm, thích mặc quần, thích giặt đồ vào buổi tối, lúc vui vẻ thì thích nhảy múa, khi không vui thì sẽ đá cửa, thích uống sữa tươi, càng thích ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn căn phòng mà tôi ở, nhìn cho đến khi ánh mắt đỏ lên.

Những thứ này cũng chỉ có tôi mới biết, bởi vì chỉ có tôi mỗi ngày đều ngồi ở đây, mỗi ngày đều không chớp mắt chỉ nhìn cô ấy.

Thì ra, những cô gái đã kết giao trước kia ấy, đều không phải là yêu.

Thì ra, đây mới thực sự là yêu.

Sẽ vì nụ cười của cô ấy mà bỗng dưng vui vẻ, sẽ vì nước mắt của cô ấy mà bỗng dưng khổ sở, sẽ quan tâm cái nhìn của cô ấy đối với tôi như vậy.

Cũng sẽ vì sự ra đi của cô ấy, đem trái tim cũng xóa sạch trống rỗng.

Sự đau đớn còn đáng sợ hơn tai nạn ngoài ý muốn kia, tê tâm phế liệt, xỏ xuyên qua toàn thân.

Nhưng tôi vẫn không nhúc nhích nổi một ngón tay như cũ.

Ngay cả khóc cũng không thể.

Hai tuần sau, có hai người đến xem gian phòng cũ nát kia, sau khi nhìn xung quanh xong, một người trong đó gật đầu một cái, là quyết định đến ở sao?

Ngu ngốc!

Cái phòng rách nát như vậy mà ông cũng thuê? Ông có đầu óc không vậy!

Không được! Không cho phép thuê!

Nếu như... Nếu như các người thuê phòng này....

Cô ấy chẳng phải là, không thể trở lại được nữa?!

Thật ra thì tôi cũng hiểu, cô ấy sẽ không trở lại nữa. Nhưng tôi không muốn cứ vậy mà buông tha, không muốn cứ tuyệt vọng như vậy.

Tôi biết, cô ấy là nàng công chúa trước mười hai giờ.

Đột nhiên xuất hiện trong thế giới của tôi, khoảng cách gần như vậy, lại không nắm giữ được không chạm vào được. Luôn đột nhiên nổi giận, lại đột nhiên tươi cười làm mặt quỷ, khiến cho lòng tôi hỗn loạn một trận xong, lại lặng lẽ biến mất.

Tiếng chuông lúc mười hai giờ, là lúc phép thuật hết hiệu lực.

Nhưng cô ấy, thậm chí ngay cả chiếc giày thủy tinh cũng không lưu lại. Không biết tên, không biết địa chỉ, không biết cô ấy là ai - tôi, biết đi đâu để tìm cô ấy đây?

Tôi cảm thấy thật hoang đường, cho dù để lại giày thủy tinh thì sao chứ, chẳng lẽ tôi có thể nhặt được chiếc giày kia?

Tất cả đều là trò cười mà thôi!

Tôi, một hoàng tử phế vật vô dụng!

Cho dù công chúa đang đứng trước mặt tôi, tôi cũng không có khả năng giữ lấy cô ấy, thậm chí ngay cả một câu níu giữ cũng không thể thốt ra khỏi miệng.

Khách thuê mới là một người đàn ông trung niên mập mạp, luôn trần truồng ở trong phòng. Thật là ghê tởm chết được! Không nhìn! Tôi mới không nhìn đâu! Lão mập chết bầm, ông sao lại ném chiếc ghế sa lon cũ bên cửa sổ đi hả? Ông có biết cô ấy thích ngồi ở đó uống sữa tươi nhìn qua bên này nhất không hả! Tại sao ông lại đổi khóa cửa chứ? Ông đổi khóa cửa rồi cô ấy sao trở về được nữa! Còn nữa, ai cho phép ông nhảy hu la trong phòng này hả?! Đáng chết! Cô ấy từng nhảy múa ở đó! Khi đó cô ấy nhảy vui vẻ biết bao, cái lão heo mập này ở đây nhảy hu la quả thực là bôi nhọ hồi ức đẹp đẽ của tôi!

Thật đáng chết!

Nếu như tôi có thể nói chuyện, tôi sẽ bảo cha mua lại căn nhà kia! Ai cũng không cho thuê, chỉ để mình ngắm mỗi ngày!

Nhưng mà, những thứ này đều là vọng tưởng mà thôi.

Dù sao, tôi là một phế nhân ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, ngay cả một câu "Anh thích em" cũng nói không ra.

Phế nhân, một phế nhân hoàn toàn.

Sau đó, tôi không thể ngồi đó mà tiếp tục hồi tưởng nữa. Bởi vì, cha đưa tôi qua Mỹ.

Cha nói, tìm một chuyên gia vô cùng có uy tín về trị liệu tổn thương não bộ, làm bác sĩ mổ chính.

Đối với chuyện giải phẫu, tôi đã trải qua nhiều lần. Mỗi lần đều ôm mong đợi tiến vào phòng giải phẫu, rồi lại tuyệt vọng mà tỉnh lại.

Tôi chết lặng tiếp nhận giải phẫu, mỗi tuần một lần, tổng cộng ba lần.

Lúc bị gây mê, tôi đã mơ một giấc mơ vô cùng ngọt ngào.

Mơ thấy mình không hề xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, mơ thấy tôi đưa cô ấy đi vào gian nhà mà cô ấy vẫn thích nhìn, mơ thấy cô ấy vui mừng cười lên.

A, quả nhiên, giống hệt với tưởng tượng của tôi.

Cô ấy cười lên thật đáng yêu.

Đó là vẻ đáng yêu tôi muốn len lén quý trọng cả đời.

Tôi không nỡ tỉnh lại từ trong mộng, sau khi tỉnh lại, cái tên bác sĩ nước Mĩ có cái bản mặt đáng đánh đòn kia lại còn bảo tôi cử động ngón tay, còn bảo tôi há miệng, cố gắng phát ra âm thanh.

Ngu xuẩn!

Nếu tôi có thể cử động, nếu có thể nói chuyện, tôi còn trơ mắt nhìn cô ấy rời đi sao?!

Nhưng mà, tôi thực sự cảm thấy! Tay của tôi! Tay của tôi! Nó có thể động đậy, mặc dù rất khó khăn, dùng hết toàn bộ sức lực mới chỉ cử động được một chút, nhưng mà nó thật sự có thể cử động.

Tôi có thể há miệng! Dùng hết sức lực bú sữa, mới miễn cưỡng phát ra một tiếng kêu khàn khàn yếu ớt không thành lời.

Mẹ kích động ngất đi, người cha luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc trong mắt cũng ẩm ướt một mảnh.

Nhưng là không đủ! Như vậy không đủ! Tôi muốn xuống đất! Tôi muốn đi lại! Tôi muốn đi tìm cô ấy! Tôi muốn ôm lấy cô ấy, sau đó nói cho cô ấy biết.

Làm ơn, xin em, đừng đi, có được không?

Nửa năm qua, tôi ngày nhớ đêm mong, chỉ là một câu nói như vậy.

Tên bác sĩ thối kia gọi thẳng đây là kỳ tích trong giới y học, Nhưng ông ta lại nói tôi đã mấy năm không cử động, cơ bắp đã héo rút nghiêm trọng, nếu muốn khôi phục cuộc sống như một người bình thường, còn cần luyện tập ít nhất chừng một năm nữa.

Khốn kiếp! Một năm?!

Tôi làm sao có thể nhẫn nại một năm nữa lâu như vậy được chứ!

Đều là tại nữ giúp việc lười biếng thối tha đó! Nếu như lúc tôi không cử động được, chị ta tuân theo lời dặn của bác sĩ, mỗi ngày xoa bóp cơ bắp cho tôi, bây giờ tôi cũng không đến nỗi khổ cực như vậy chỉ để di chuyển cánh tay có một đoạn!

Tôi khó khăn lắm mới học được phương thức hoạt động cơ bản nhất, tốn sức chín trâu hai hổ, dùng nửa giờ đồng hồ, mới miễn cưỡng đi được mười hai bước, mồ hôi ướt đẫm.

Mặc dù mệt chết đi được. Nhưng tôi luôn lặp đi lặp lại với bản thân, tôi muốn thấy cô ấy, tôi muốn sớm nhìn thấy cô ấy một chút.

Nếu như cô ấy có thể nhìn thấy tôi tự mình đi tới trước mặt cô ấy, mở miệng nói với cô ấy, cô ấy sẽ kinh ngạc đến thế nào nhỉ?

Có thể sẽ vui đến phát khóc chăng.

Hoặc là, cô ấy đã gặp được một người khác để thích, đã sớm quên tôi?

Cho dù cô ấy có yêu những người khác, tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy, tôi vẫn muốn gặp cô ấy.

Thật muốn gặp cô ấy, muốn đến phát điên.

Cô bé lọ lem mê hoặc.

Tôi nghĩ tôi mất đi, không phải là thần kinh khống chế thân thể, cũng không phải là tiếng nói để có thể gọi tên, cũng không phải bốn năm.

Mà là, một cô gái tôi vốn có thể quý trọng thật tốt. Một cô gái cho dù tôi không có gì cả, cái gì cũng không làm được, vẫn sẽ ở lầu đối diện, dùng ánh mắt đơn thuần nhất mà nhìn tôi.

Cô ấy đã từng khóc nức nở trong khoảng cách gần như gang tấc, nhưng tôi không có cách nào giữ cô ấy lại.

Cuối cùng, ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.

Cho dù tôi cố gắng thế nào, vẫn tốn gần một năm mới khôi phục lại năng lực tự lo liệu cho bản thân hằng ngày. Nhưng tôi cũng không vui vẻ.

Tôi bảo thư kí của công ty đi điều tra hướng đi của cô ấy, vậy mà lại chẳng thu hoạch được gì. Cũng không trách được bọn họ, tôi ngay cả tên gọi của cô ấy là gì đều không nói ra được, biển người tấp nập, biết tìm nơi nào đây?

Cô bé lọ lem, em đến tột cùng là đang ở đâu...

Tôi quay lại công ty đi làm, mỗi ngày đều nghiêm túc học tập nghiệp vụ của công ty. Cha khen ngợi sự thay đổi của tôi, nói thẳng ra vụ tai nạn lần này đã thay đổi tôi, tôi không còn ham chơi nữa, trở nên chững chạc.

Tôi chỉ có thể cười khổ.

Trừ việc này ra tôi có thể làm gì được? Tôi tìm lại được thân thể của mình, nhưng không cách nào tìm thấy cô gái ở lầu đối diện ấy.

Có lẽ truyện cổ tích chỉ viết vậy thôi, không ai có thể đảm bảo hoàng tử sau khi để cô bé lọ lem chạy mất xong, nhất định có thể tìm lại được nàng.

Giày thủy tinh có thể chẳng qua là chỉ là sự mơ mộng viển vông của hoàng tử khi không tìm được lọ lem mà thôi.

Mặc dù cách xa công ty, tôi vẫn kiên trì mỗi ngày đều chạy qua chạy lại gian nhà tôi đã ở khi mắc bệnh. Tôi luôn luôn ngồi trên chiếc ghế trên tầng thượng, ngồi ở vị trí giống nhau, lại nhìn về khu nhà cũ nát kia.

Không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn, ngay cả cử động cũng không nhúc nhích lấy một cái.

Trời vẫn xanh như cũ, mây vẫn trắng như cũ, ngay cả gió, cũng vẫn như trước kia, nhẹ nhàng không tiếng động.

Nhưng mà, cô bé lọ lem vẫn không hề xuất hiện.

Khu nhà cũ nát không chịu nổi kia cuối cùng vẫn bị dỡ bỏ, cho dù tôi muốn mua nó, cũng không thể thay đổi được sự thật nó là một tòa nhà sắp sập.

Rốt cục, ngay cả hồi ức duy nhất cũng mất đi.

Nhưng là chỉ cần vừa khép mắt lại, tôi vẫn có thể cảm thấy được tiếng hít thở hồi hộp khi cô ấy ngồi bên cạnh tôi hôm đó, tiếng kêu kinh sợ của cô ấy, tiếng nức nở khe khẽ của cô ấy.

Cùng với nụ hôn như có như không cô ấy in trên môi tôi, toàn bộ đều êm ái như một giấc mơ.

Chẳng qua là mỗi lần tôi đều bừng tỉnh trong mộng, sau đó phát hiện nước mắt đang chảy xuống từ khóe mắt, thoáng qua như giấc mộng Nam Kha.

Nhưng đây không phải là mộng.

Bởi vì hiện thực từ trước đến nay đều tàn khốc hơn dự đoán của mọi người.

Thư kí giúp tôi tìm kiếm cô vô cùng tò mò, có lẽ trong cái nhìn của anh ta, kia chẳng qua chỉ là trò chơi của một kẻ không thể động đậy trong bốn năm mà thôi, giống như một đứa trẻ khi không có đồ chơi, một cọng cỏ bình thường cũng thành bảo bối. Nhưng khi đã trở lại thế giới phồn hoa trước kia rồi, ai còn nhớ tới cọng cỏ khi ấy nữa chứ.

Anh ta không hiểu.

Cha mẹ cũng không hiểu.

Bất cứ ai trên thế giới này cũng không hiểu.

Trừ cô ấy.

Trên cả địa cầu này, chỉ có cô ấy, chỉ có một mình cô ấy biết.

Đó không phải là trò chơi lúc cô quạnh.

Đó kỳ thực, là một tình yêu nồng nàn đơn thuần đến mức có một không hai.

Cô quạnh lạnh lẽo đến thấu xương, vẫn thổi vào lồng ngực trống rỗng. Nó không hề theo sự khôi phục của thân thể mà lấp đầy, ngược lại càng thêm lạnh như băng trống rỗng, chạm vào là đau. Ở trong vết thương ngày càng lan rộng, mỗi ngày rữa nát, mỗi ngày hút lấy không khí băng hàn thấm vào tim phổi.

Chỉ có cô ấy, hiểu được mùi vị của sự tuyệt vọng này, bởi vì cô ấy cũng giống như tôi, dùng đôi mắt cô đơn đến mức có thể bật khóc bất cứ lúc nào nhìn gian phòng tôi ở.

Và tôi.

Bác sĩ ngu ngốc, tôi nên nói cho ông biết, cái gọi là kỳ tích, cũng không phải là cái gì cực hạn của y học, mà là - cho dù có thể tìm được thân thể đã đánh mất, cũng không nói lên có thể tìm thấy cô ấy đã biến mất lúc mười hai giờ đêm.

Thật xin lỗi, cô bé lọ lem.

Nỗi nghẹn ngào này, trễ hai năm, vuột mất có thể là vĩnh viễn.

Cho dù tôi có ngồi ở đây thêm nữa, cũng không còn cô gái nhìn sang từ lầu đối diện nữa, cho dù không nói gì, ngay cả tên cũng không biết, cũng có thể có cả thế giới.

Hạnh phúc, ngây thơ lại tuyệt vọng như vậy!

Thuần túy đến mức có một không hai.

Một năm sau, cha giao cho tôi một chi nhánh công ty, còn đặc biệt mở tiệc tuyên bố chuyện này.

Người làm ăn đều như vậy, nịnh nọt, mượn gió mà bẻ măng, ngoài mặt thì đến cười đến cung kính, lúc tôi biến thành phế nhân, có ai thực sự đến thăm tôi! Những cô gái kia nhìn thấy tôi thì nhao nhao vây quanh, nếu như tôi vẫn là tôi của hai năm trước, bọn họ có ai sẽ nhìn tôi lấy một cái!

Ghét cái cảnh này! Ghét những kẻ có mưu đồ này! Ghét những cô nàng muốn bắt chuyện kia!

Chỉ có cô ấy không như vậy.

Chỉ có cô ấy, cho dù tôi không thể làm gì, ngay cả tôi là ai cũng không biết, cô ấy vẫn sẽ thích tôi.

Đơn thuần, tinh khiết, không có bất kỳ tạp chất nào.

Chỉ bởi vì là tôi, nên thích.

Chán ghét tiệc tùng, nếu không phải cha là người chủ trì, tôi thật muốn lặn mất.

Nhưng khi tôi quay đầu, liền ngây ngẩn cả người.

Trong đám người, tôi thấy cô ấy, thân hình nhỏ nhắn, bê khay rượu, bưng rượu cho khách.

Tôi không nhịn được mà chạy vội tới ngoài hành lang cười điên cuồng không ngừng,

Cô bé lọ lem, cuối cùng anh vẫn tìm thấy em! Em cho rằng cắt tóc đi, mặc bộ đồ của nhân viên phục vụ vào thì anh sẽ không nhận ra em sao?

Tôi hỏi thăm những nhân viên phục vụ khác, biết được giờ tan ca của cô ấy tối nay.

"Xin cho tôi một ly Champagne."

Tôi không để lộ chút cảm xúc nào nói, cô ấy quay đầu lại, trong mắt có chút kinh ngạc, vẫn đưa champagne cho tôi.

"Cám ơn."

Trong đầu tôi lúc này đều là suy nghĩ tưởng tượng lúc tối nay khi cô ấy tan việc, nhìn thấy tôi đang đợi cô ấy, sẽ có phản ứng gì đây?

Có lẽ, người nên cảm thấy may mắn là tôi.

Cô ấy còn nhớ rõ tôi, còn nhớ rõ....

Đừng mơ tưởng mà nói đã quên tôi rồi! Tôi mới không cho phép đâu!

Tôi bên ngoài thì cũng những khách khứa khác dối trá ứng đối, đầu óc đã bay tới ảo tưởng đẹp đẽ lúc mười hai giờ khi cô ấy tan ca. Có lẽ tôi nên đưa cô ấy đến gian phòng mà cô ấy luôn ngắm nhìn, bức tường được quét sơn màu hồng, chiếc ga giường hoa lệ bằng ren đã được chuẩn bị sẵn, cùng với rèm cửa sổ màu tím mộng ảo.

Câu đầu tiên khi gặp mặt nên nói gì bây giờ nhỉ?

"Cô bé lọ lem, nguyện ý cùng anh nhảy một điệu chứ?"

Lần này, tuyệt đối sẽ không để em đi nữa.

Nếu như trên đời này thật sự có thiên sứ, nhất định là vào thời điểm đó, địa điểm đó - ở giữa hai toàn nhà cũ nát cùng với hoa lệ lạnh như băng đó, lộ ra nụ cười màu trắng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, đáp xuống nơi này.

Đáp xuống ánh mắt đang nhìn nhau của tôi và cô ấy.

Sau đó dùng đôi cánh thuần khiết nhất không chút tỳ vết, hôn lên chúng tôi.

Có lẽ đây chính là cái gọi là vận mệnh, nếu như không có vụ tai nạn ngoài ý muốn kia, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, cõi đời này còn có một cô gái không vì tiền của tôi, không vì gia thế của tôi, không vì vẻ ngoài của tôi, không vì khoe khoang, không vì thể diện, không vì bất cứ lý do kèm theo nào, cho dù tôi không có gì cả, cái gì cũng không làm được, vẫn hết lòng yêu tôi.

Cả đời này tôi sẽ không quên.

Rất nhiều rất nhiều năm trước, có một cô gái chẳng hề xinh đẹp, nằm bên cửa sổ lầu đối diện, len lén nhìn lên tôi.

Cô ấy không nói với tôi lời nào.

Cũng chưa từng có bất kỳ yêu cầu gì với tôi.

Chẳng qua chỉ dùng ánh mắt đơn thuần nhất, nhìn tôi, nhìn mãi, nhìn mãi.

Mà tôi, cũng chỉ nhìn thấy cô ấy.

Khi đó, thế giới thật ra rất giản đơn. Trong cái thành phố này, tất cả mọi người đều tranh đoạt tiền tài quyền lợi, mặt nạ dối trá, đều không có bất kỳ quan hệ gì với chúng tôi.

Chỉ có ánh mắt như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng không tỳ vết, cách một cái hẻm nhỏ cũng không rộng lắm, không tiếng động nói ra.

Bởi vì, thế giới này, vốn chỉ có tầng thượng đó, gian phòng nhỏ cũ rách kia.

Cùng với, một vị hoàng tử mất cánh, và một cô bé lọ lem không xinh đẹp mà thôi.

Sau đó,...

Một ngày, cô bé lọ lem dáng dấp cũng không xinh đẹp vừa ăn kem vừa đi tới, thấy hoàng tử điện hạ khó mà tin được đang ngồi trước bàn đau khổ.

"Sao vậy? Nhìn như vừa mới bị người ta cướp giật hết ấy?"

"Cha anh bảo mai anh phải một mình bàn chuyện làm ăn với một khách hàng lớn, anh đang nhức đầu đây."

"Này thì có gì mà nhức đầu, không phải nói chuyện làm ăn thôi sao! Chuẩn bị tài liệu tử tế, sửa sang lại mạch suy nghĩ cho tốt, là đi được chứ gì!"

"Em nói nghe thật đơn giản, đây là lần đầu tiên anh một mình phụ trách vụ làm ăn lớn như vậy đấy!"

"Ha, thì ra là anh đang hồi hộp hả! Yên tâm đi, nói chuyện làm ăn ấy mà, ngày mai em làm thư kí tư nhân miễn phí cho anh một ngày, giao cho em đi! Hừm, tài liệu này là... Té ra là về nhà đất... Này, cầm giúp em cây kem, không được ăn trộm đấy... Ừm, tài liệu phòng cháy thì phân loại là..."

"Em... Sao em trông có vẻ am hiểu vậy?"

"Đương nhiên, em đã làm tiếp tân, tiếp thị, quan hệ xã hội, thư kí, quản lý, thi công, đề án, kế hoạch,... (phía sau lười phải nói, mệnh không tốt, mỗi lần đều làm đến là cực mà vẫn không có cơ hội ngửa mặt)"

"Em... vậy mà làm nhiều việc như vậy?!"

"Aiz, người nghèo mà, đương nhiên là có việc gì thì làm cái ấy, làm cái gì thì học cái ấy, mục tiêu của em là nữ cường nhân mà! Này, đút cho em miếng kem, ừm... để em coi chút.. đặc điểm của tài liệu của công ty này là..."

"..."

"Sao vậy? Đưa kem đây nào!"

"Anh quyết định mời em làm thư ký của anh! Về sau toàn bộ đưa cho em xử lý là được!"

"Cho em bao nhiêu tiền lương một tháng?"

"Hở?"

"Em hỏi anh cho em bao nhiêu tiền lương một tháng! Nói trước vẫn tốt hơn, bảo hiểm lao động là không thể thiếu, thời gian thử việc lương tháng không được thấp hơn ba ngàn, còn phải có tiền trợ cấp bữa trưa, phí đi lại cùng với thư tín. Ngoài ra trên hợp đồng nhất định phải chú thích rõ ràng tùy theo số năm công tác, hệ số và tỷ lệ mức lương được tăng...."

"Trời ạ! Em còn con buôn hơn bất kỳ cô bạn gái nào trước đây của anh. Lúc ở lầu đối diện, sao anh không phát hiện ra mấy phẩm chất đặc biệt này của em nhỉ!"

"Aiz, khả năng quan sát quá nghèo nàn, đây chính là nguyên nhân cơ bản tại sao anh không thích hợp làm quản lý của công ty. Được rồi, bớt nói nhảm đi, mau giúp em kiểm tra đống tài liệu này, đống này là nội dung có thể sẽ đề cập tới trong cuộc hội đàm ngày mai, anh đi tìm thêm tài liệu đi. Còn nữa, trả lại kem cho em trước đã."

"Anh đi tìm? Em là thư ký, anh mới là quản lý cơ mà!"

"Có rảnh kêu la còn không nhanh đi tìm tài liệu mau lên, công việc quan trọng nhất là hiệu suất! Mau đi!"

"..."

Vì vậy, từ đó về sau, cô bé lọ lem cùng hoàng tử liền sống một cuộc sống vui vẻ.

Thật đáng mừng.

Truyện Chữ Hay