Nhưng, Lisa đối với cái nhìn lạnh lẽo của anh, cô ta lại càng bị kích thích mạnh mẽ!
Còn chưa có cửa đâu. Nếu anh không cần cô ta nói, cô ta càng muốn nói. Khóe môi khẽ nâng lên, Lisa nâng cao cằm của mình kiêu ngạo như thiên nga trắng, nói: "Hắn tới chỗ ở của tôi, hơn nữa vừa vào đến cửa không kịp chờ đợi ngay tại cửa muốn tôi. Sau đó ở phòng bếp, cầu thang, ban công, trong phòng tắm. . . Muốn tôi. . . . .".
"Lisa càng nói càng hài lòng, bởi vì cô ta thấy được sắc mặt của Âu Y Tuyết trở nên trắng bệch.
Lời nói của Lisa liền giống như một quả bom nguyên tử ở tại chính trong đầu của cô hung hăng nổ tung, tâm giống như bị nát bấy, lộ ra đầm đìa máu tươi. Âu Y Tuyết chặt chẽ cắn môi dưới của mình, trên gò má tinh xảo tuyệt luân không còn thấy một tia huyết sắc. Cho đến khi Lisa nói xong hoàn toàn những lời đó, cô cứ như vậy kinh ngạc nhìn cô ta.
"Hừ! Hắn cho tới hiện tại đều không phải chỉ có một mình cô, cô căn bản không có bất kỳ tư cách nào có hắn!". Khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, Lisa nâng cao cằm của mình, tỏ vẻ cao ngạo!
Lisa bị thực tại kích thích cho gần như đi đến bên bờ của sự sụp đổ, căn bản cũng không có chú ý tới trong mắt Mạc Dĩ Trạch đang ở một bên thoáng hiện âm u tàn bạo. Cô ta cũng không tin, đêm đó đối với anh mà nói chỉ là thuần túy phát tiết! Không có một chút xíu yêu cô ta, nhưng cho dù chỉ là phát tiết, cô ta cũng cảm thấy hạnh phúc, bởi vì ít nhất cô ta còn có một chút lợi thế.
Đột nhiên một giọng nói xen lẫn vô hạn giận dữ vang lên: "Cô nói đủ chưa!". Lisa vốn đang kiêu ngạo không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó chuyển ánh mắt của mình qua trên người của Mạc Dĩ Trạch, khi thấy toàn thân anh giăng đầy sắc bén, nguy hiểm, không khỏi có thêm chút sợ hãi. Nhưng là sợ hãi thì thế nào? Cô ta vẫn là giữ thẳng sống lưng của mình, ánh mắt có ý như vô ý liếc về phía Âu Y Tuyết bên cạnh anh, tiếp đó nhếch môi nói:
"Either cũng chỉ là bởi vì đứa nhỏ trong bụng của cô mới cưới cô, cô không có cái gì đáng hả hê cả". Hả hê là bản thân cô ta, nhưng cô ta lại đem nó quy chụp cho Âu Y Tuyết vô tội. Con ngươi xanh thẳm đảo một cái, ngay sau đó hướng về phía Mạc Dĩ Trạch lại nói: "Nếu như mà tôi có đứa bé anh cũng sẽ nguyện ý lấy tôi sao?".
Con mắt âm lạnh sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Lisa, giờ phút này Mạc Dĩ Trạch trừ một loại cảm giác giận dữ liền không còn cảm thấy gì nữa. Nhưng anh vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân không cần nổi giận, bởi vì hai người anh yêu nhất vẫn còn đang ở ngay bên cạnh anh.
"Tối hôm trước chúng ta không có sử dụng bất kỳ biện pháp ngừa thai nào, anh lại muốn tôi nhiều lần như vậy, trong bụng tôi có thể đã có con của chúng ta. . .". Đưa tay như vô ý phủ một chút bụng của mình, Lisa mặt nhu tình nói.
Ai ngờ, câu nói này của cô vừa ra khỏi miệng, một giọng nữ véo von khác mang theo sợ hãi bật ra.
"Đừng nói nữa!".
Nghe vậy, khóe môi Lisa lập tức treo lên nụ cười như ý, còn vẻ mặt Mạc Dĩ Trạch là lo lắng vạn phần. Theo vẻ mặt bất đồng của bọn họ nhìn sang, lại thấy trên mặt đẹp của Âu Y Tuyết vốn là trắng xanh giờ phút này phiếm ửng hồng, mà trong hai con ngươi như nước của cô ấy còn lại là bi ai sợ hãi.
"Em không sao chứ. . .". Thấy bộ dáng cô như thế, Mạc Dĩ Trạch cực kỳ đau lòng. Anh vừa đưa tay định ôm cô vào trong ngực của mình để trấn an, vậy mà mới đụng phải da thịt của cô, lại cảm thấygiờ phút này cô đang run rẩy không ngừng, còn chưa kịp phản ứng cô liền né ra.
"Không nên chạm vào tôi". Âu Y Tuyết cắn môi dưới, hai mắt khổ sở nhìn gương mặt mang đầy ưu thương của Mạc Dĩ Trạch.
Lạnh quá, cô cảm thấy lạnh quá. . . Nhưng lạnh cũng không phải thân thể của cô, mà là lòng của cô. . .
Tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy, tại sao!
Trước khi kết hôn cô có thể dễ dàng tha thứ đủ loại hành động phóng đãng của anh, nhưng cô tuyệt đối không có khả năng chịu được anh sau khi cưới vẫn còn có những người phụ nữ khác. Chỉ cần vừa nghĩ tới trong ngực của anh ôm một người phụ nữ khác, lúc thân mật triền miên gọi tên của cô ta, cô cùng một phụ nữ khác chia sẻ anh, cô đã cảm thấy lạnh quá.
Cô cảm thấy mình thật là xấu. . .
Một câu "Không nên chạm vào tôi" kia của Âu Y Tuyết không lớn không vang, nhưng đủ để khiến cho Mạc Dĩ Trạch đang ở cự ly rất gần cô nghe được rất rõ ràng, mà Lisa ở cách xa hơn một chút cũng không cần nghe rõ, bởi vì cô ta lạnh lùng nhìn bộ dạng của Âu Y Tuyết đau đến không muốn sống kia, cả người run rẩy cũng biết mục đích của cô ta đã đạt được.
Dám cùng cô ta tranh đoạt đàn ông, không khỏi còn quá non đi! Lisa giễu cợt nhìn Âu Y Tuyết, trong lòng thản nhiên dâng lên một cỗ vui mừng chiến thắng.
Lúc này, Âu Y Tuyết đã không rãnh bận tâm đến Mạc Dĩ Trạch và Lisa nữa rồi, cô nhìn Nhược Y cái gì cũng không biết ở trong ngực một cái, đem đau đớn trong tim thu lại, sau đó mới nói:
"Thân thể tôi có chút không thoải mái, tôi muốn mang theo Nhược Y đi về". Nói xong, cũng không để ý Mạc Dĩ Trạch có đồng ý hay không, liền cất bước, vòng qua Mạc Dĩ Trạch sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Mà biến hóa của cô khiến Mạc Dĩ Trạch bất ngờ, anh đưa tay ra chỉ chộp được không khí, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở phía sau cửa lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Nhưng anh cũng không có lập tức đuổi theo, mà là chặt chẽ liếc Lisa ở một bên đang kiêu ngạo như thiên nga, nói một câu: "Tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá đắt!". Sau đó mới nhanh chóng đẩy cửa ra đuổi theo.
Mà cũng chính bởi vì câu nói kia của anh, khiến cho Lisa lúc này mới sợ hãi.
※
Chạy ra khỏi cửa phòng làm việc, liền đuổi theo. Trong một nháy mắt trước khi cửa thang máy đóng lại kia, anh nhìn thấy bóng dáng của Âu Y Tuyết.
Bản năng kêu gọi cô dừng lại, nghe anh giải thích, nhưng là Âu Y Tuyết làm như không nghe thấy, liền đáp thang máy đi thẳng xuống lầu.
Gọi điện thoại cho cô, cũng là tắt máy, vạn bất đắc dĩ anh chỉ có thể để vậy thôi. Quay đầu nhìn lại cánh cửa căn phòng làm việc đã đóng lại, chân mày anh tuấn bức người càng nhíu chặt.
Ngẫm nghĩ có lẽ nên đợi anh xử lý xong tất cả những chuyện đã xảy ra này sau đó sẽ cùng cô giải thích một phen thật tốt, một cái này là năm ngày. . . . .
※
Năm ngày rồi, đã toàn bộ năm ngày không có gặp được anh! Anh có thể lại đang ở chỗ của một người phụ nữ nào khác hay không? Hay là ...
Hai mắt mở ra, mặt tiều tụy mệt mỏi của Âu Y Tuyết nhàn nhạt nhìn sắc màu rực rỡ trước mặt, những đóa hoa đua nhau khoe sắc, cảnh tượng tĩnh lặng hài hòa như thế, lại vẫn không thể làm giãn ra chân mày đang nhíu chặt của cô.
Kể từ năm ngày trước sau khi cô chạy trối chết khỏi Khải Tát Đế Quốc, cô liền không có ra khỏi cửa. Vì việc học tập của cô Quý Đằng Viễn vài lần gọi điện thoại tới đây, những đều bị cô dùng chữ "bận việc", hơn nữa cũng từ chối gặp mặt anh.
Năm ngày, không lâu lắm nhưng là cũng không phải ngắn, toàn bộ giờ mặc dù không làm tan rã được nỗi khổ sở bởi những vết thương của cô, nhưng cũng làm giảm chúng xuống mức thấp nhất.