Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

chương 121: cô bé lọ lem may mắn có thai – gỡ bỏ hết hiểu lầm (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau.

Trong phòng bệnh.

Đẩy cửa ra một mùi thuốc gây mũi nhào tới, ở trước mắt một mảnh trắng làm người ta chói mắt, hướng giường bệnh đi tới, một cô gái có khuôn mặt sắc sảo, một mái tóc đen dài, trong giờ phút này cô gái xinh đẹp đang nằm ở trên giường.

Cô gái hô hấp nhẹ nhàng, bỗng nhiên, lông mi thon dài rung động mấy cái, hai giây sau hai mắt chậm rãi mở ra.

Con ngươi trong suốt như nước mang theo mờ mịt cùng mệt mỏi, nhìn đến hoàn cảnh trước mặt cảm thấy mất mát, ngón tay thon dài nắm chặt, cô tự nói với mình, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Sau khi tỉnh rồi sẽ là hiện thực, một hiện thực làm cô đau đến không muốn sống nữa . . .

Lúc Âu Y Tuyết đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một tiếng nói già nua mang theo mừng rỡ truyền đến: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi!”

Ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện ở phía cửa phòng bệnh có một bóng dáng bi thương, khi nhìn rõ ràng là thím Trương.

Mắt thây Âu Y Tuyết tỉnh lại, thím Trương mừng rỡ vội vàng bước tới. Để cháo gà cầm trên tay lên tủ đầu giường, sau đó nghiên người tới Âu Y Tuyết, nóng lòng hỏi thăm cô: “Tiểu thư có nơi nào không thoải mái không? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ?”

Ánh mắt ân cần quan sát trên người Âu Y Tuyết, vừa nói bà vừa sờ sờ mặt của Âu Y Tuyết.

“Con không sao, thím không cần kêu thầy thuốc” Âu Y Tuyết thản nhiên nói từ từ chống thân mình, muốn ngồi dậy.

Mà động tác của cô làm cho thím Trương giật mình: “Tiểu thư muốn làm cái gì, tôi giúp cô làm. Cô bây giờ còn yếu, nếu không cẩn thận một chút thì đứa bé . . .” thím Trương nói đến đây liền dừng lại.

“Thím . . . .” Âu Y Tuyết nghe được hai chữ “đứa bé”, tay đang chống người dừng lại , con mắt trong trẻo nhìn thím Trương, hơi chần chờ nói: “Thím mới vừa nói cái gì?”

Thím Trương hoàn toàn không nghĩ tới mình sốt ruột lại lỡ miệng nói cho cô biết, trong lòng hối tiếc cũng đang suy nghĩ nói chuyện kia với cô như thế nào.

“Tiểu thư, cô nghỉ ngơi trước, một lát nữa tôi sẽ nói với cô” Khóe miệng hiện lên tươi cười cay đắng, thím Trương giúp Âu Y Tuyết ngồi dậy, còn thân thiết ở phía sau lưng để một cái gối.

Sau khi làm xong tất cả, bà mới đem bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường đổ cho Âu Y Tuyết một chén cháo gà nóng hổi.

“Tiểu thư, cô đã ngủ một đêm, ăn một ít đồ trước đi” Đem cháo gà cho Âu Y Tuyết thím Trương liền ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cám ơn” Âu Y Tuyết gật đầu một cái bày tỏ cảm kích. Nhìn chén cháo gà thơm ngon, Âu Y Tuyết cũng không cảm thấy đói, ngược lại cảm thấy dạ dày quấy rối, cảm giác nôn mửa dâng lên.

Cô cắn chặt miệng mình, cau mày nín thở. Cô định không ăn nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của thím Trương cô cứng rắn đem cảm giác của bản thân nén xuống, ép chính mình uống một chút.

Cô không biết bộ dáng khổ sở của cô thím Trương đều nhìn thấy hết.

Nhìn cô cứ uống một hớp cháo gà, bộ dáng nhíu mày, thím Trương là có nỗi khổ không thể nói. Cô làm sao có thể biết nguyên nhân mình khổ sở, chỉ là . . . Ở trong lòng thở dài một cái,cố gắng đưa ra tươi cười dặn dò: “Tiểu thư nhất định cố gắng nghỉ ngơi bổ sung dinh dưỡng cho tốt, như vậy thân thể mới mau khỏe lại”

Nghe vậy, Âu Y Tuyết gật đầu một cái, đem lời của thímTrương để trong lòng.

“Thím Trương . . .” Âu Y Tuyết đột nhiên ngừng uống cháo nâng mi mắt nhìn về phía thím Trương có chút do dự.

“Cô muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi, tôi biết chuyện gì sẽ nói cho cô biết” Thím Trương biết điều cô muốn hỏi.

Được thím Trương đồng ý, Âu Y Tuyết cũng không còn do dự nữa, trong đôi mắt có chút ảm đạm cùng giãy dụa, cô mở miệng nói: “Ngày hôm qua, đã xảy ra chyện gì?”

Ngày hôm qua trước khi cô hôn mê, cô hình như thấy một người có bảy phần giống cô, nhưng gương mặt so với cô thì thành thục hơn, mà cô cứ như nằm mơ nên nghi ngờ đó có phải là sự thật hay không.

Nghe vậy, thím Trương áy náy nhìn cô, sợ hù dọa cô nên ôn nhu nói: “Tiểu thư, cô gái ấy là mẹ ruột của cô” Biết là Âu Y Tuyết nhớ loáng thoáng chuyện ngày hôm qua nhưng không dám xác nhận mà thôi, thím Trương cố gắng không chế tâm tư bất bình của mình, đè ép giọng nói: “Cô chắc là chưa nhìn thấy mặt của mẹ ruột”

Dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt không tốt của Âu Y Tuyết, tay cầm chén súyt nữa làm rơi, khiếp sợ nhìn thấy thím Trương gật đầu xác nhận, trong nháy mắt tất cả vấn đề thắc mắc điều tan thành mây khói.

Thì ra tất cả những việc trong giấc mơ điều là sự thật . . .

Cô không phải ảo tưởng, cũng không phải đang nằm mơ, mà là sự thật!

Mẹ của cô…

Một cỗ xúc động một tình cảm khác thường trong lòng Âu Y Tuyết dâng lên, cô cắn chặt môi dưới cố gắng không để cho cảm xúc vì sự thật mà chấn động. Vui sướng, phiền muộn, đau lòng, thống khổ đều được tập trung vào đáy mắt của cô, không thể nhận thấy trong mắt như sao kim của cô nhiễm một tầng sương mù.

Cô không phải chưa từng nghĩ đến tình cảnh cô gặp mẹ của mình, cô cho là ngoài trừ oán hận chính là căm giận! Căm hận mẹ bỏ rơi chính mình, ăn nhờ ở đậu nhà người nhịn nhục bị ức hiếp, nhưng trong giờ phút này, cô cũng mới biết mình không hề hận mẹ, cho dù có chỉ là bi ai cùng phiền muộn . . . . .

Thím Trương nhìn thấy sự chuyển biến trong mắt cô, nhìn tâm tình cô vô cùng phức tạp, cảm giác của thím Trương cũng vậy. Mình bị buộc xa cách con gái mười tám năm, mà chính mình thấy cháu ngoại duy nhất bị người ta hành hạ, chính mình lại không có biện pháp nào . . . . .

Thím Trương cùng Âu Y Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, trong lúc nhất thời, không khí phòng bệnh càng trở nên đau thương. Không khí tĩnh mịch kéo dài không bao lâu bị cắt đứt.

“Nói như vậy, lời bà ấy nói tất cả đều là sự thật?” Tất cả lời nói trần thuật ngày hôm qua của Lý Dao Viện , trong lòng Âu Y Tuyết nhéo chặt khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét thống khổ, chống lại con ngươi kinh ngạc của thím Trương, Âu Y Tuyết tiếp tục nói: “Con cũng không phải con của Âu Thiên, con chỉ là . . . mẹ con cùng người đàn ông khác sinh ra, mà Âu Thiên vì rất yêu mẹ nên mới nuôi con?”

Ngày hôm qua khi mới biết được chuyện này, cô có cảm giác bị giáng một gậy vào đầu. Luôn luôn ình là con gái ruột của Âu Thiên, quay đầu lại thì không phải, bọn họ không có bất kì quan hệ máu mủ nào hết!

“Tiểu thư, không phải như vậy” Thím Trương lắc đầu một cái, thu lại vẻ mặt bi thương, chống lại sự cô đơn của Âu Y Tuyết, muốn giải thích, đột nhiên từ phía sau truyền tới nghe giọng nói mang theo tức giận cắt đứt lời bà muốn nói.

“Con là con của cô ấy, nhưng không phải là!” Đây là một lời nói có hàm nghĩa sâu xa.

Âu Y Tuyết ngẩn ra, nhìn về phía cửa lúc nãy trống rỗng trong lúc này có một hình dáng thon dài mảnh mai đang đứng. Có khuôn mặt tương tự đang nhìn mình làm cho đầu của Âu Y Tuyết trống rỗng.

“Điệp nhi” Thím Trương nhìn thấy người đến là Cốc Điệp nên vội vã đứng lên.

Một thân áo đầm đen, một mái tóc quăn thả xuống ở trên vai thẳng tới thắt lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng ngũ quan xinh đẹp thoát tục tinh khiết làm người ta không thể rời mắt.

Elena nhìn hướng thím Trương nhẹ giọng gọi: “Mẹ!” Mà sau khi nhìn về phía Âu Y Tuyết, đôi mắt bình tĩnh lập tức không thể ức chế mừng rỡ, vẽ mặt bình tĩnh có chút run rẩy.

“Con tỉnh rồi?” Elena khàn giọng chậm rãi mở miệng.

Định đợi sau khi Âu Y Tuyết tỉnh lại, có thật nhiều lời muốn nói với cô, nhưng Elena phát hiện sau khi gặp cô mình cái gì cũng nói không được.

“Dạ” Âu Y Tuyết sững sờ gật đầu một cái, đột nhiên trong lòng dâng lên tình cảm kích động.

Thấy cô không sợ mình, thái độ không trốn tránh mình, Elena cắn môi sau đó bước tới đi đến bên cạnh giường ôm Âu Y Tuyết vào trong ngực

Mà khi tiếp xúc thân thể mềm mại của cô, cho đến giờ phút này Elena mới cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô, kết quả là cặp mắt mờ mịt chảy xuống nước mắt trong suốt.

Là con của mình, thật sự là con gái của mình! Cho dù đây là lần đầu tiên gặp con gái của mình, nhưng Elena không cảm thấy có bất kỳ khoảng cách nào, Elena ôm thật chặt cô, Elena phát hiện mười tám năm bây giờ có thể đau lòng khổ sở mới được cởi bỏ . . . . .

Elena run rẩy có thể thấy trong lòng mình rất là phức tạp. Bị Elena ôm trong ngực Âu Y Tuyết có thể cảm nhận được cảm giác an toàn. Cô không có phản kháng Elena, bởi vì cô biết người chịu khổ cũng không phải chỉ có mình cô! Mặc dù cô không hiểu rõ ràng lý do mình bị bỏ rơi nhưng cô nguyện ý hiểu Elena, nguyện ý tin tưởng mình bị bỏ rơi là có nỗi khổ bất đắc dĩ!

Liền trong nháy mắt, Elena ôm chặt Âu Y Tuyết, nước mắt như mất kiểm soát không ngừng rơi xuống, mà bên cạnh thím Trương cũng đang lau nước mắt khi nhìn thấy cảnh này.

Giờ phút này không khí trong phòng bệnh là một sự ấm áp . . .

Không biết qua bao lâu, đợi khi nước mắt không còn rơi nữa, Elena hốc mắt đỏ buông lỏng Âu Y Tuyết ra, khuôn mặt tuyệt đẹp như cũ làm người ta hít thở không thông.

Cô nắm chặt hai tay của Âu Y Tuyết, đôi mắt tiêu điều toát lên nỗi hận trong lòng mở miệng hỏi: “Con sẽ hận mẹ sao?” Hận mẹ tới bây giờ mới tìm được con, hận mẹ đã để cho con chịu khổ.

Tưởng rằng Âu Y Tuyết oán hận mình, chỉ thấy Âu Y Tuyết lắc đầu, lại thấy cô trả lời: “Không biết”

“Con . . . .” Cô liền trả lời làm cho Elena căng thẳng, lập tức cảm giác tội lỗi càng thêm sâu nặng. Lòng cô áy náy nhìn gò má của Âu Y Tuyết có chút trắng bệch, nói tiếp: “Vậy con có đồng ý sau này ở cùng mẹ không?” Cho dù cô có đồng ý hay không, Elena sẽ không cho cô trở về ngôi nhà kia.

Elena khẩn trương chờ câu trả lời của Âu Y Tuyết.

Một giây, hai giây.

Nhưng Âu Y Tuyết vẫn không lên tiếng, lúc Elena cho là cô không muốn sống cùng mình, lại nghe Âu Y Tuyết trầm thấp trả lời chắc chắn: “Con đồng ý”

Nghe vậy, khoé môi Elena nhếch lên cười, cô vui mừng nhìn con gái của mình, vươn tay vuốt mặt con . . . .

Bệnh viện Thanh Du, phòng bệnh VIP lầu năm.

Cả lầu đều được Khải Tát Tát Đế Quốc bao hết, các cửa thang máy ra vào đều có vệ sĩ, ngăn chặn các ký giả báo chí, nghiêm túc phòng bị, cả một con ruồi cũng khó bay vào. Mà cả tầng lầu có các bác sĩ đứng đầu thế giới trông chừng, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là chăm sóc Mạc phu nhân của tập đoàn Mạc thị!

Không chút nào giống phòng bệnh mà giống như phòng tổng thống của khách sạn cao cấp. Bên trong phòng bệnh đồ trang trí tao nhã, cực kì xa xỉ, đèn thạch anh hoa lệ, vật dụng nhập khẩu từ Italia, các thiết bị y tế hiện đại cùng với phòng tắm cá nhân, hiển nhiên chính là một mô hình của ngôi nhà cao cấp!

Trên ghế salon màu đen da trâu, một thân tây trang màu đen, một người trung niên tuấn lãng nhìn người con trai đối diện hỏi: “Con làm như vậy có thể hay không quá đáng?”

“Quá đáng?” Mạc Dĩ Trạch mỉa mai, liếc nhìn cha mình hỏi ngược lại: “Như vậy là quá đáng sao?” Nếu không phải mẹ đang nằm viện cần cha chăm sóc, anh cũng không bất đắc dĩ tiếp nhận Mạc thị, căn bản anh cũng không biết dã tâm của Âu Thiên không chỉ là hợp tác kinh doanh, mà là muốn nuốt luôn cả công ty. Dĩ nhiên, chuyện này ngoài anh ra không ai biết.

“Hai ...” Mấy ngày nay vì chăm sóc cho vợ, Mạc Dũng không ngủ đủ giấc, ông mệt mỏi thở dài một cái gống như đã già thêm mười mấy tuổi.

Một tuần lễ này, ông cả ngày ở nơi này, nhưng tất cả việc xảy ra ở bên ngoài ông cũng biết sơ vài việc. Huống chi con trai mình làm chuyện huyên náo lớn như vậy muốn không biết cũng không được.

Đối với con trai do khong kiềm chế được biến thành lạnh lùng, Mạc Dũng không biết nên khổ sở hay mừng rỡ. Mừng rỡ là con trai đã trưởng thành, sự nghiệp lớn hơn so với mình, khổ sở là nó trầm mặt không nói chuyện tình yêu. Mà nó khí phách cường ngạnh làm ình không dám gật bừa tiếp nhận.

“Nói như thế nào con cùng Xảo Lệ cũng có hôn ước, làm sao con có thể đối với Âu gia như vậy! Huống chi người sai là Âu Y Tuyết, không có bất kì quan hệ với Âu gia”. Nhớ lại lúc đầu Xảo Lệ biết hai chân con mình không chữa được vẫn tình nguyện ở bên nó chăm sóc nó, Mạc Dũng cảm thấy Xảo Lệ là một cô gái tốt để trở thành con dâu. Hiện tại Mạc Dĩ Trạch thành tựu lại muốn đem Xảo Lệ ở một bên, lòng Mạc Dũng nguội lạnh.

“Thương trường như chiến trường, không có gì là không thể. Huống chi Mạc gia có một chút lỗi”. Anh biết Âu Xảo Lệ yêu anh nhưng cô yêu bản thân mình hơn, cô có thể ở bên người anh lâu như vậy trừ “Khải Tát Quốc Tế phu nhân” bên ngoài được nịnh bợ ngoài ra còn được sung sướng về mặt vật chất. Anh cũng không tin tưởng cô vì anh mà thủ thân như ngọc! Chỉ là tất cả anh cũng không muốn làm rõ ràng.

“Haiz, con . . .” Mạc Dũng thật sự không thể nói gì được, ông yên lặng liếc con mình, cuối cùng không tiếp tục đề tài này nữa.

“Hôn ước của con tính làm thế nào?” Đây mới là vấn đề làm ông đau đầu nhất, cùng Âu gia quan hệ đối địch, hôn ước chắc tan rã thôi. Mất đi con dâu tốt như Âu Xảo Lệ, vậy nó định kết hôn với người nào. Hơn nữa sẽ có người nào tình nguyện gã cho nó . . . Lơ đãng nhìn về cặp chân của con mình, Mạc Dũng cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.

Vợ thì hôn mê, con trai hai chân tàn phế cả ngày ngồi xe lăn, chỉ cần nghĩ đến đây, ông cảm thấy mình rất vô dụng!

“Con muốn ngồi xe lăn cả đời, con cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ đến kết hôn” Anh đem ý nghĩ của mình nói thẳng ra. Trên đời này có ai nguyện ý thật lòng yêu thương anh gả cho anh một tên tàn phế, trừ phi người đó coi trọng địa vị của anh, thân phận của anh, tài sản của anh.

Dứt lời liền thấy sắc mặt Mạc Dũng thay đổi: “Vậy ý của ngươi là muốn Mạc gia không có người nối nghiệp sao?” Theo giọng điệu mà phân tích, Mạc Dũng nghĩ chỉ có đáp án này.

Mạc Dĩ Trạch không đếm xỉa đến sắc mặt của cha, nhẹ nhàng nhắm mắt, đem tâm tư trong lòng cất giấu, không nói.

Trong đầu bỗng thoáng qua gương mặt u thương oán hận, trong tim anh níu chặt, một hồi tuỳ tiện nói: “Trên thế gian này có rất nhiều phụ nữ, chỉ cần bỏ tiền ra, cho dù họ không muốn gả cho con, nhưng cũng không có nghĩa là họ không muốn vì con sinh người thừa kế” Ngụ ý trong lời nói rất rõ ràng.

Nhưng Mạc Dũng sau khi nghe xong cũng không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng khẩn trương hơn.

“Con nghĩ cứ như vậy sao?”Mạc Dũng khó nhịn được đau lòng! Nếu không phải năm đó bị tai nạn xe cộ, cũng sẽ không thay đổi cuộc đời của nó, thay đổi cả tính cách. Ông đè nén tình cảm, giọng nói thành khẩn: “Nghe lời cha, đem cổ phần Euclid trong tay trả lại cho Âu gia, ngưng hẳn dự án hợp nhất, sau đó cùng Xảo Lệ kết hôn” Đây là phương pháp duy nhất ông nghĩ tới.

Vòng quanh Mạc Dĩ Trạch hơi thở lạnh lùng, lãnh khốc nhìn Mạc Dũng trước mặt, định mở miệng cự tuyệt, lời còn chưa nói ra lại một âm thanh nhỏ cắt đứt.

“Không, không cần . . .” Đó là tiếng nói cực kì yếu ớt, nhưng lại giống như bom phóng vào trong lòng hai người.

Mạc Dĩ Trạch cùng Mạc Dũng đồng thời quay đầu lại, phát hiện người nằm trên giường cách đó không xa đang từ từ mở mắt . . . .

Truyện Chữ Hay