“Thật…” câu trả lời của cô đã xác nhận cho suy nghĩ trong lòng của Lý Dao Viện, Âu Thiên vẫn không rời mắt khỏi Elena, những nghi ngờ vì sao Elena xuất hiện ở đây cũng bị quét sạch, đổi thành….
“Không thể nào, không thể nào, Mạc Dĩ Trạch sao có thể đối với chúng ta như vậy. Không, hắn là chồng chưa cưới của Xảo Lệ, hắn sẽ không làm vậy”. Sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn, chỉ cần nghĩ tới sẽ mất tất cả, Lý Dao Viện như không còn biết gì nữa.
Kinh ngạc, sợ hãi, không thể chấp nhận quấn vào nhau, nhìn phòng khách to lớn như thế, khi tầm mắt chuyển đến bóng dáng Âu Y Tuyết đang ngồi trên mặt đất, tóc dài che mất khuôn mặt, tâm tình đang rối loạn lập tức giống như tan nát, lý trí bị ăn mòn.
“Điều tại mày” Trong lòng như có con thú dữ đang gào thét, bà ta nổi giận bước đến chỗ Âu Y Tuyết.
Âu Thiên nhận ra ý định của bà, định tiến lên ngăn cản nhưng nhìn thấy Elena đứng trước mặt lại không bước được, Bạch Tuấn Ngạn theo trực giác tiến tới, nhưng khoảng cách hai người quá xa.
Khi Lý Dao Viện giống như người điên nắm tóc Âu Y Tuyết buộc cô đứng dậy. Cho đến khi cô đứng vững thì buông tóc cô ra, cái tay liền hướng khuôn mặt đang sưng đỏ của cô đánh tới thì có một bóng dáng khác nhanh hơn đứng cản trước mặt cô.
“Chát” âm thanh vang lên , không khí xung quanh lạnh xuống vài phần.
Không khí như ngưng đọng, ngoại trừ cái lạnh buốt giá còn có lo lắng.
Mọi người quay đầu lại nhìn bàn tay Lý Dao Viện, ai cũng trố mắt.
“Bà…” Đột nhiên xuất hiện thêm một người, để cho đầu óc bà ta rối loạn, lúc này Âu Y Tuyết lại không cảm nhận được cái đau như suy nghĩ. Ánh mắt kinh ngạc nhìn người đứng trước mặt, sắc mặt giật mình, giọng nói run rẩy: “Tại sao…”
Theo tầm mắt của cô, chỉ thấy thím Trương đang đứng trước mặt, bước chân bà có chút không vững. Tóc bị xô lệch, trên khuôn mặt già nua là dấu bàn tay đỏ sậm: “Cô chủ, cô không sao chứ…”
Bà không nghờ rằng bà chủ ra tay nặng vậy. Khi bà đỡ cho Âu Y Tuyết thì mắt như nổ đom đóm, hai gò má nóng như lửa đốt. Bà không dám tin, nếu cái tát này đánh trên mặt cô sẽ như thế nào nữa…
Lý dao Viện giận muốn điên lên nhìn chằm chằm thím Trương và Âu Y Tuyết, trên khuôn mặt không có chút áy náy khi đánh nhầm người, ngược lại càng trở nên tức giận hơn khi có người bênh vực Âu Y Tuyết.
“Tránh ra” Lý Dao Viện không nhịn được đẩy thím Trương ra, bà điên cuồng làm người khác phải giật mình.
Còn chưa kịp tỉnh lại sau cái tát như trời giáng, thím Trương bị Lý Dao Viện đẩy té ngã trên mặt đất. Khi Âu Y Tuyết muốn chạy tới đỡ, lại bị Lý Dao Viện bắt lại.
Khuôn mặt xinh đẹp nhìn mặt Lý Dao Viện, hai mắt như nước nhìn cặp mắt đầy lửa giận, hai người nhìn nhau, cảm giác như sắp nảy lửa.
Ngay lúc Âu Y Tuyết ngẩng đầu cũng khiến Elena đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy rõ mặt cô, chẳng qua khi cô thấy Âu Y Tuyết có bảy phần giống mình thì trố mắt ra, mà phía sau cô, Âu Thiên vô cùng lo lắng.
“Nếu không phải tại mày, Mạc Dĩ Trạch cũng không đối xử với chúng ta như vậy” Nếu không phải mày đẩy Lục Bình xuống lầu, căn bản là quan hệ của hai nhà sẽ không tan nát. Hắn cũng không bỏ Xảo Lệ, Eculid càng không thể phá sản. Tất cả tại mày.
Trong con mắt như muốn phun lửa, bà lại giơ tay lên, muốn tát chết cô.
Mà khuôn mặt Âu Y Tuyết thì trắng bệch nhìn bà. Biết rõ thân phận và cảm giác của bà ta, cũng đã nhiều năm trôi qua, cô đều có thể chấp nhận, cô cho là cô nợ họ…..Nghĩ vậy, Âu Y Tuyết nhắm mắt lại, chờ đợi….
Bộ mặt giống như chấp nhận tất cả khiến Lý Dao Viện càng thêm càn rỡ, bàn tay muốn tát lên mặt cô…
Chẳng qua khi cô sắp tát Âu Y Tuyết thì có một bàn tay khác cản lại, ngăn lại hành động của bà.
“Ai” Lại bị cản, lửa giận nát lòng. Lý Dao Viện quay đầu lại nhưng bàn tay kia nhanh chóng buông ra đẩy bà ngã về phía trước, lại tát cho bà một cái.
“Chát” Đầu óc ong ong, Lý Dao Viện giật mình, cũng buông tay Âu Y Tuyết ra. Cũng đúng ý một người.
Thấy bà ta buông tay Âu Y Tuyết ra, Elena nhanh chóng nắm lấy Âu Y Tuyết ôm vào lòng.
Âu Y Tuyết chưa hiểu ra sao thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp, cô mở mắt ra.
Cứ nghĩ sẽ tiếp tục đối diện với ánh mắt đáng sợ của Lý Dao Viện , nhưng lại là một đôi mắt ấp áp dịu dàng. Cô kinh ngạc không phải người này xinh đẹp hay sự dịu dàng trong ánh mắt, mà là gương mặt người này với cô giống như từ một khuôn đúc ra.
Hai khuôn mặt đủ để toàn bộ những người đàn ông hâm mộ cùng ở một chỗ. Lập tức khiến những người khác bị lu mờ. Cũng làm tim mỗi một người rung động.
Trên gương mặt tuyệt mỹ, thần thái cũng gống nhau, rõ ràng là mẹ con.
Mặc dù ai cũng nghĩ là vậy nhưng không ai dám nói ra sự thật này. Mà đúng lúc này tiếng nói của thím Trương đã khẳng định tất cả.
“Tiểu Điệp, cô ấy là con gái của con” Một giọng nói già nua mang theo áy náy.
Vì câu nói này, tầm mắt theo tiếng nói của thím Trương không biết từ khi nào đã đến bên cạnh, trong đầu càng lúc càng choáng váng, cả người xụi lơ, ngã xuống. Chỉ cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đỡ mình dậy, trước khi bóng tối bao trùm cô.
Ý thức tan rã. . .