Nhìn ra ngoài trời qua khung cửa sổ mà nó lại thấy bực tức , bầu trời hôm nay đẹp thế này mà tại sao cuộc đời nó hôm nay lại như tờ giấy than vậy , ra khỏi phòng cũng chẳng giám ra này .
Nó đang vò cái đầu cho rối tung lên thì điện thoại lại một lần nữa reo , may sao lần này lại không phải tên dog đó.
- alô –
Một giọng nói đã trở thành quen thuộc với nó , một ngày không biết bao cuộc với bao nhiêu tin nhắn .
- hu hu , em đang ở nhà , em vừa bị một con dog nó cắn , đau quá , giờ còn chẳng rời được khỏi phòng -
Nó mếu mếu máo máo tố cáo , tiện đường nói xấu Đăng cho bõ tức , tức tên điên đó nó chẳng biết xả ở đâu cả , may sao lại có hắn .
Nỗi lo lắng hiện rõ trong giọng nói của hắn , nó đau hắn cũng đau .
- hức hức , cũng không nặng lắm , anh qua đây nhanh nhá –
Nó vừa nói xong đã thấy hắn dập máy nhanh chóng .
Miệng nó cười toe tót rồi quẳng chiếc điện thoại xang một bên chui vào chăn ngủ tiếp .
------------------------------
Vừa điện thoại cho nó xong hắn liền cuống cuồng lấy áo khoác rồi lao ra khỏi phòng , chỉ để lại cho thư ký một câu : “ mọi công việc của tôi chia đều cho giám đốc kinh doanh và giám đốc thị trường” .
Vì cô người yêu tinh nghịch cuả mình , hắn đành dựa vào hai thằng bạn , cho hai thằng bạn chịu khổ một hôm .
Giờ hắn chỉ muốn thật nhanh đến bên nó , để có thể chăm sóc cho nó .
Chiếc xe của hắn lao vút trên đường quốc lộ , trong đầu của hắn chỉ có một câu “ anh qua đây nhanh nhá”.
-----------------------
- Đăng , nó không chịu xuống à , con lại chọc nó phải không ? –
Thiên Linh chỉ cần nhìn là biết , từ lúc Bảo Anh sống ở Mỹ với hai bên nội ngoại , chỉ cần hai đứa đụng mặt nhau là y rằng lại ầm ĩ , ngay cả người lớn cũng chẳng bảo được .
- Mẹ à , oan cho con nha , con yêu thương Bảo Bảo không hết làm sao lại chọc Bảo Bảo được –
Vương Anh cùng Thiên Linh cười ha hả , chẳng lẽ thằng nhóc này nghĩ gì mà hai người lại không biết sao .
Anh Tú ngồi ngay gần đấy toàn thân liền nổi hết da gà , tóc tai dựng ngược , thằng oát này quả là rất cao tay .
- Đăng à , mày làm gì thì làm miễn tránh xa anh mày ra chút là được rồi –
Vừa nói Tú vừa xua xua cái tay ra vẻ đuổi tránh xa .
Khoé miệng Đăng khẽ nhếch lên một đường tinh quái .
- anh Tú , nếu sau này em lấy Bảo Bảo , em sẽ trở thành anh rể của anh , lúc đó thì anh lên gọi em bằng anh mới phải , bây giờ anh cũng nên gọi là vừa , sau này cũng không phải bỡ ngỡ -
Tú hận không thể nghiền tên oắt này ra làm trăm mảnh , cứ bảo làm sao mà bà quái thai nhà cậu cứ phải tránh tên đó như tránh tà , đúng là vô sỉ bỉ ổi mà .
- hứ , chuyện này anh mày sẽ là người đầu tiên phản đối , hai người không hề cân xứng -
Đăng khẽ gãi gãi sau gáy nhìn Tú mỉm cười duyên một cái .
- Tình yêu không hề phân biệt tuổi tác , huống chi em nhan sắc đủ cả , cao hơn Bảo Bảo , thông minh hơn Bảo Bảo và đẹp trai hơn Bảo Bảo nữa , tính tình lại nhu thuận chiều chuộng Bảo Bảo , chẳng đi đâu tìm được người tốt như em cả -
Nhìn độ vênh của Đăng mà Tú chỉ muốn đá cho cái , tên này đúng là quá chảnh , tên nhóc này mà cũng đòi bì với anh Nguyên của cậu sao ? nằm mơ , có mà xách dép .
- hình như chú em không biết, Bảo nhà anh đã có người yêu rồi à , chú không nên mơ tưởng hoang tường như vậy –
Tú thấy mặt Đăng thoáng biến sắc , ánh mắt bỗng trở lên thâm trầm đến quái dị .
- hắn ta thì có cái gì hơn em , em không tin ai có điều kiện tốt hơn em ba mẹ nhỉ -
Thời cuộc này là cậu phải tìm hậu thuẫn , cậu tin không âi có thể làm hậu thuẫn mạnh hơn ba mẹ Bảo Anh .
Thiên Linh cùng Vương Anh chỉ biết đứng một bên cười , chuyện của bọn nhóc lên để chúng tự quyết , đây cũng là một thử thách mà chúng trước sau gì cũng phải qua , nên cho chúng tự lập .
Đăng có vẻ khó chịu vì cách cư xử của hai bậc phụ huynh , dốt cuộc la họ tán thành hay không ?
Kính coong …kính kính kính ..coong ….
Tiếng chuông cửa ngân vang phá vỡ không khí hừng hừng này .
- Tú , ra mở cửa xem ai –
-
- Vâng –
Tú lon ton chạy ra ngoài mở cổng , vừa nhìn thấy con ngườiđang bấm chuông ánh mắt cậu kiền sáng rực , người này đúng là thiêng , đốt hương muỗi cũng lên .
- anh , anh đến à , mau vào nhà đi , chị mong anh lắm đấy - Miệng thì nói như vậy nhưng thực chất người mong là cậu chứ đâu phải bà quái thai , thần tượng lại rất có thể làm anh rể mình còn chuyện gì vui hơn nữa chứ .
Hắn nghe vậy càng cuống , chỉ vứtlại chìa khoá xe cho Tú rồi lao thẳng vào nhà .
- con chào cô chú -
Thiên Linh và Vương Anh hài lòng gật đầu , thằng con rể này hhai người khôngnhận quả là rất phí , bảo Anh tu kiếp mới vớt được thằng rể ngon như thế này .
- cháu ngồi chơi , để cô gọi Bảo bối xuống -
Thiên Linh vừa dứt lời thì liền nhận được một ánh mắt liếc lạnh buốt cùng gương mặt phụng phịu .
- mẹ….-
Nguyên giờ mới để ý đến cậu nhóc trong phòng , quả thực cậu nhóc này đúng là cũng đẹp trai , gương mặt sáng sửa .
- chào em –
Đăng bữu môi chỉ liếc hắn một cái rồi quay ra làm lũng Thiên Linh .
- Mẹ ơi , Đăng bị dị ứng với người là , hôm nay con mới về , hay cả nhà mình tổ chức liên hoang riêng đi –
Nguyên có thể thấy rõ ý tứ trong câu nói đó , cậu ta là muốn đuổi khéo hắn sao , nếu không có ba mẹ Bảo Anh ở đây thì hắn đã cho cậu nhóc đó một trận rồi .
- cô , con nghe nói Bảo anh bị ch-ó cắn không xuống giường được , con có thể lên phòng thăm cô ấy một chút được không ạ -
Vừa nghe đến hai từ “ ch-ó cắn” cả nhà không hẹn mà gặp cùng quay ra nhìn vào Đăng khiến cậu nhóc tức muốn phun máu .
Đúng lúc đó Tú cũng vừa bước vào cửa nghe thấy vậy liền bật cười khanh khách trêu ngươi nhóc Đăng .
- Anh Nguyên , chị bị ch-ó cắn đau lắm anh ạ , em thấy chị khóc rưng rức cả , chị là người mạnh mẽ điều khiến phải khóc chắc là khinh khủng lắm , anh mau lên thăm chị đi –
Tú nhanh ttay nhanh chân đẩy hắn đến cầu thang , cậu còn quay lại nhìn ba mẹ cười cười , sống cùng Bảo Anh bao nhiêu năm cậu cũng học được không ít điều và điều bây giờ cậu đang học được đó là :
“ có thù phải trả”