Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lạc Y Y
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn thân mến! Bởi vì chương , chương đã thực hiện một sửa đổi ảnh hưởng đến cốt truyện, các bạn dễ thương theo dõi truyện trước tiên xin vui lòng chuyển đến hai chương trước để xem phần sửa đổi ~ yêu các bạn!
Giải Xuân Triều mở WeChat, lục tìm nhóm khách hàng yên lặng bấy lâu nay, nghĩ một lát rồi gõ mấy chữ gửi đi.
【 Quán sách mở cửa trở lại rồi, có rảnh rỗi đến chơi】
Gần như ngay lập tức, có mấy người đã trả lời.
【Ông chủ Giải, anh tưởng bọn tôi chết rồi à, bọn tôi còn tưởng rằng quán sách vĩnh viễn sẽ trở thành hồi ức rồi kia kìa! 】
【Khiếp sợ. JPG】
【Ông chủ Giải, tôi muốn cái Krabby patty ()】
Giải Xuân Triều thêm La Tâm Dương vào nhóm, giới thiệu với mọi người: 【La Tâm Dương, người mới tới, sau này mọi người có vấn đề gì về quán sách thì tìm tôi hoặc tìm cậu ấy đều được. 】
La Tâm Dương gửi một icon vẫy tay chào: 【Chào mọi người, danh sách sách trong quán đều do tôi phụ trách, hoan nghênh mọi người đến đề cử những cuốn sách mới ~】
Người dần dần nhiều lên, ngoại trừ trêu ghẹo quán sách tuyển dụng Cậu Bé Bọt Biển, chính là thảo luận về mấy cái thịnh hành gần đây.
Thấy La Tâm Dương có thể giải quyết dễ dàng, Giải Xuân Triều khóa điện thoại, chuẩn bị lên gác mái pha cho hai người ly sữa nóng uống, buổi trưa anh quên ăn cơm, hiện tại dạ dày có chút khó chịu.
"Học trưởng!" Giải Xuân Triều vừa đi lên cầu thang, La Tâm Dương ở dưới lầu kêu lên một tiếng: "Hôm nay trong tiệm còn có việc gì không?"
Giải Xuân Triều dừng bước, từ trên cầu thang thò đầu xuống: "Không còn việc gì nữa, cậu có sắp xếp gì à?"
La Tâm Dương hơi ngại ngùng nói: "Tối nay có đàn chị lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn trong nhà hát, em muốn đi cổ vũ cho chị ấy."
Dọn dẹp quán sách mấy ngày nay, cậu nhóc này ở trong tiệm bỏ ra không ít công sức, là một thanh niên chịu khó làm việc.
Giải Xuân Triều mỉm cười: "Muốn đi thì đi đi, gần đây vất vả cho cậu rồi. Dù sao thì hai ngày nay quán sách vừa khai trương, có thể sẽ có một vài người bạn cũ đến làm nóng bầu không khí, nếu như ngày thường không có việc gì, cậu vẫn nên cố gắng tới đây nha."
La Tâm Dương gật đầu cái rụp: "Vâng, sáng sớm ngày mai em sẽ tới."
La Tâm Dương vừa đi, Giải Xuân Triều lười hâm sữa nóng, trực tiếp lấy một ít nước ấm từ trong bình lọc nước uống.
Trong tiệm trở nên vắng lặng, Giải Xuân Triều vừa nhâm nhi cốc nước, vừa nhớ tới lần tranh chấp mấy ngày trước.
Giải Xuân Triều kỳ thật có thể hiểu được vì sao Phương Minh chấp không muốn ly hôn. Bởi vì hắn ta là một người không cho phép bất kỳ vết nhơ nào vướn lên chiếc mặt nạ của mình.
Từ giờ xem ra, Phương Minh Chấp lúc trước nghe theo sự sắp xếp của người nhà kết hôn với anh, cũng là vì để giữ hình tượng tốt đẹp.
Người thừa kế trẻ tuổi duy nhất của đế quốc, về phương diện sự nghiệp không ngừng tiến bộ, vẫn có thể không làm chậm trễ việc lập gia đình. Đồng thời cùng một người bình thường chung sống, càng chứng tỏ Phương Minh Chấp không phải là người vì lợi thế, hơn nữa tình yêu của Giải Xuân Triều dành cho hắn không hề giấu giếm, khiến nó trở thành một đoạn tình yêu đẹp đẽ như truyện cổ tích, không bị thế gian làm vấy bẩn.
Mà ly hôn thường không phải là kết cục của một câu chuyện cổ tích.
Bất luận bên nào có lỗi thì cả hai bên đều sẽ bị lên án. Cho dù tất cả mọi lỗi lầm đều đổ hết lên người Giải Xuân Triều đi nữa, một khi tuyên bố công khai, sự khác biệt về gia thế và địa vị xã hội của hai người sẽ khiến mọi người nghi ngờ về tính xác thực trong chuyện ly hôn. Cho dù hình tượng lúc trước của Phương Minh Chấp có tích cực hơn nữa, cũng sẽ có người vì chuyện này mà chỉ chỉ trỏ trỏ vào Phương gia.
Giải Xuân Triều cảm thấy nếu Phương Minh Chấp có thể nghĩ thoáng một chút, nước bọt của người khác e là khó có thể ăn mòn pho tượng vàng ròng của hắn. Nhưng Phương Minh Chấp quá cố chấp với sự hoàn hảo, người mà đến một nếp gấp trên áo sơ mi cũng không thể có, làm sao có thể cho phép tai tiếng ly hôn này xảy ra trên người mình.
Giải Xuân Triều không trông cậy một lần hai lần là có thể khiến Phương Minh Chấp đồng ý ly hôn, dù sao anh cũng không vội. Nhận ra bản thân mình trong vở kịch, chuyện này khiến anh cảm thấy thoải mái không thể giải thích được, nếu chẳng qua chỉ thỉnh thoảng diễn kịch, vậy cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì.
Khi nào sự ác cảm của Phương Minh Chấp đối với mối quan hệ này vượt qua sự theo đuổi chiếc mặt nạ hoàn hảo của hắn, vở kịch này của bọn họ có thể chính thức kết thúc.
Giải Xuân Triều chợt nghĩ đến gương mặt trẻ trung đẹp đẽ của Phương Minh Chấp, mang theo lực sát thương không phân biệt nam nữ già trẻ, gần như có thể làm cho mỗi một người từng gặp qua hắn tim đập dồn dập.
Thật không may, nó chỉ là một chiếc mặt nạ.
Cảm giác co thắt trong dạ dày càng ngày càng rõ ràng, Giải Xuân Triều đành phải đứng dậy đi tới khu sinh hoạt lật tìm Vitamin U, belladonna and aluminium capsules (tên thuốc đau dạ dày) lúc trước để lại bên này.
Tìm thì tìm được rồi, nhưng quá lâu đã không đến đây, thuốc đã hết hạn sử dụng.
Giải Xuân Triều lại uống một chút nước nóng, khuỵu chân tựa vào trên sô pha, nghĩ cũng không quá đau, nhẫn nhịn một chút thì sẽ qua thôi.
Nhưng dạ dày của anh rõ ràng không muốn bỏ qua như vậy, trong bụng đau như quặn thắt, chỉ chốc lát sau anh không nhịn được nôn hết nước nóng vừa uống.
Tuy rằng đã sống lại một lần, nhưng Giải Xuân Triều vẫn không có thói quen làm phiền người khác. Anh bấm bụng cố gắng đứng dậy rời khỏi sô pha, đỡ tay vịn chậm rãi đi xuống cầu thang bước ra cửa, chuẩn bị đi ra hiệu thuốc bên ngoài mua một ít thuốc trở về.
Anh đã không bị đau dạ dày dữ dội trong một thời gian dài như vậy, rõ ràng là anh đã đánh giá thấp nó quá. Còn chưa qua được nửa dãy nhà, anh không đi được nữa, một tay chống tường, tay còn lại gần như toàn bộ đè lên bụng.
Có một cô gái trẻ đi ngang qua thận trọng đi tới, quan tâm hỏi: "Anh gì ơi, anh không sao chứ, sắc mặt anh sao lại kém như vậy?"
Giải Xuân Triều gượng nở một nụ cười: "Không sao, cảm ơn cô."
Cô gái nhìn xung quanh, vẫn là có chút lo lắng: "Có cần tôi gọi xe cho anh không?"
"Không cần." Một giọng nam thẳng thừng nhưng đầy từ tính từ phía sau truyền đến.Hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía Phương Minh Chấp.
Phương Minh Chấp cúi người ôm lấy Giải Xuân Triều, lịch sự lại xa cách nói với cô gái: "Cảm ơn, tôi đưa anh ấy đến bệnh viện."
Cô gái hoang mang nửa giây, đột nhiên che miệng lại hít một hơi: "Hai người là Phương..."
Phương Minh Chấp khẽ gật đầu với cô: "Hôm nay thật sự cảm ơn." Nói xong liền ôm Giải Xuân Triều đi về phía chiếc xe hắn lái đến hôm nay.
Chiếc SUV to lớn kia sáng loáng đến chói mắt đậu ở trên đường với đôi đèn nhấp nháy. Phương Minh Chấp để Giải Xuân Triều ngồi xuống ghế lái phụ, còn mình trở lại ghế lái.
"Sao cậu lại ở đây?" Giải Xuân Triều đau đến có chút mơ mơ màng màng, áo khoác nắm trong lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm đẫm, mái tóc đen xoăn từng sợi từng sợi dán lên trán, đôi môi vốn hồng nhuận phai thành màu anh đào, lộ vẻ đặc biệt làm người ta thương tiếc.
"Người của tôi nhìn thấy anh, nói anh từ trong quán sách đi ra được vài phút chỉ đi được mét." Phương Minh Chấp đơn giản nói thẳng ra.
Giải Xuân Triều cười lạnh một tiếng, hơi thở lại rất yếu ớt: "Cậu theo dõi tôi, lẽ nào sợ tôi cấm sừng cậu?"
Phương Minh Chấp giống như không nghe thấy: "Còn cậu nhóc trong tiệm anh đâu? Anh đau thành ra thế này sao cậu ta không chăm sóc anh?
Giải Xuân Triều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nó có việc."
Phương Minh Chấp trầm mặc vài giây, lại hỏi: "Vậy tại sao anh không gọi cho tôi?"
"Cậu?" Giải Xuân Triều vô lực dựa vào lưng ghế, ưỡn người chống đỡ cơn đau dạ dày: "Bệnh cũ thôi, không cần phải làm phiền cậu."
Phương Minh Chấp nhẫn nhịn, vẫn là hỏi: "Trước đây cũng đau vậy sao?"
Giải Xuân Triều nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng tấm lưng run rẩy lại bán đứng anh.
Phương Minh Chấp không nói gì nữa, bật máy nghe nhạc trong xe và bắt đầu phát đoạn ghi âm hợp đồng làm ăn của Tập đoàn Phương Viên.
Giải Xuân Triều không khỏi nghĩ: thật đúng là chuyên nghiệp.
Giọng nói của thư ký đơn điệu và thẳng thắn, gần như không có thăng trầm giống hệt một con robot. Giải Xuân Triều rất nhanh cảm thấy mơ màng buồn ngủ trong tiếng thôi miên, chỉ là dạ dày phản nghịch không cho phép anh nghỉ ngơi, qua chốc lát cứ phải quợn lên một cái để có cảm giác tồn tại.
Không bao lâu sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện, Giải Xuân Triều tự tháo dây an toàn xuống xe.
Phương Minh Chấp từ phía bên kia bước xuống chuẩn bị đỡ anh, Giải Xuân Triều nghiêng người né tránh: "Không cần đâu, cám ơn cậu."
Phương Minh Chấp nhíu mày: "Vì sao?"
Giải Xuân Triều nói: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi, nếu cậu bận thì quay về trước đi."
Phương Minh Chấp nhìn thoáng qua đồng hồ, qua nửa giờ nữa sẽ có một cuộc hội nghị Tập đoàn quan trọng. Hắn với tư cách là người chủ trì, chắc chắn không thể vắng mặt, hắn do dự một lát: "Một mình anh có thể không?"
Giải Xuân Triều gật gật đầu: "Đã đến bệnh viện rồi."
Phương Minh Chấp mím môi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở cửa lên xe, hắn hạ cửa sổ xuống một nửa, ngẩng đầu nhìn Giải Xuân Triều nói: "Vậy được rồi, có gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Giải Xuân Triều nhìn chiếc SUV đang dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, khóe miệng chậm rãi nổi lên một chút châm chọc.
() Krabby patty