Bầu trời trong xanh không lấy một áng mây.
Một ngày vận động tuyệt hảo không nóng cũng chẳng lạnh.
Và may thay vào ngày này, đám Saito đang thực hiện kiểm tra thể lực ngoài trời.
“A lê hấp!”
“Ha~, ~!”
“Quả nhiên bay xa quá trời.”
“60 mét!? Minazuki ghê thật, còn xa hơn cả cái thằng trong câu lạc bộ bóng chày nữa.”
“Hà~ hà~~! Tạm tàm, vào tay thằng này thì thành ra thế cũng đúng.”
Thể dục mà môn giỏi của Saito. Cậu mà vận dụng năng lực vốn có của bản thân thì sẽ trở nên vô đối ở phần thi thể lực.
Môn mới vừa thực hiện là trò ném bóng.
Sau khi ném quả bóng cầm vừa trong lòng bàn tay rồi thì sẽ đo nó bay được bao xa.
Mấy người xung quanh đang hò reo Saito khi mà cậu ném vượt hơn sáu mươi mét, chuyện mà ngay cả thành viên của câu lạc bộ bóng chày còn không làm được.
Nhận lấy những lời tán dương ấy rồi thì Saito vênh váo nở nụ cười.
“Tốt. Làm thêm một cú bá cháy con bà bảy nữa này, nhìn cho kỹ. Yo~……A~”
“A~, ném hỏng rồi.”
“0.5 mét. Phụt~, quê.”
“Chết cha tôi rồi——!!”
“A~a.”
“Ờ thì, nếu hỏi chuẩn Saito-kun chưa thì chuẩn lắm rồi ha.”
Nhưng mà, người ta nói đừng có mà vênh váo thì hơn.
Ở lần thứ hai cậu ném hỏng một cú thật đẹp khiến quả bóng rơi xuống phía trước một chút. Và nó phá vỡ kỷ lục thấp nhất của lớp.
Đúng kiểu truyện hài hai khung hoàn hảo.
Nhìn thấy Saito ôm đầu rên rỉ, đám con trai lần này cười phá lên.
“Tồi tệ quá mà.”
“Vất vả rồi.”
“Vất vả rồi, nhiều cái ông làm kinh lắm.”
Saito vừa lấy hai tay che mặt, vừa thất tha thất thỉu quay về thì được Haruki với Kai tốt bụng nghênh đón.
Nhưng mà, sự tốt bụng đó lại mang đến hiệu quả ngược.
Saito ngồi quỵ xuống mặt đất, quằn quại trong một lúc.
“Lilycchi hay quá! Chạy nhanh quá trời luôn.”
“Ửn?”
Tiếng reo hò của đám con gái bên kia rào chắn ngăn cách sân vận động.
Saito tò mò hướng ánh mắt đến thì thấy dường như Lily đang vận động.
(Con nhỏ đó không chỉ học mà khả năng vận động cũng lỗi ghê nhể)
Lúc xưa gặp nhau, cô mù thể thao đến nỗi còn không đủ nổi xà đơn vậy mà.
Thời tiểu học, cô đột nhiên thức tỉnh sau khi cùng cậu học nhu đạo chỉ hai năm.
Người vốn dĩ thông minh, khéo léo như Lily tiếp thu bài học của thầy một cách nhanh khủng hoảng, chỉ trong thoáng chốc cô đã chẳng hề thua đám con gái đồng trang lứa ở trên võ đài rồi.
Nhân dịp này mà cô đã hiểu được cách chuyển động hiệu quả của cơ thể hay sao mà mấy môn khác cũng đã có thể vận động trên mức của người bình thường.
Có câu, trời không cho ai cả hai thứ, nhưng có lẽ cô bạn thuở nhỏ đó của cậu là ngoại lệ.
Saito thỉnh thoảng cũng ghen tị rằng phải chi cậu cũng có đầu óc thông minh như cô.
“Ưwa~, rung dữ chưa kìa.”
“Không biết cỡ nào ta?”
“Thật, may là mình cùng lớp với cổ~”
Khi mà Lily đến gần, đám con trai cất tiếng hân hoan.
Cũng một phần do thiếu nữ xinh đẹp nổi tiếng của lớp chạy ngang, nhưng hết chín phần là do vựa trái cây mọng nước to lớn không hợp với lứa tuổi kia của cô.
Dù đang mặc áo ngực nhưng bộ ngực đung đưa ấy khiến cho bọn con trai dán ánh nhìn của mình đến.
Đám con trai ấy thật sự đang cảm động lắm.
Và Saito không phải ngoại lệ khi mà ánh mắt cậu cũng bị thu hút về bộ ngực của cô bạn thuở nhỏ.
(Chẳng phải nó lại to hơn nữa đấy chứ?)
Tuy vậy, lý do mà cậu đang nhìn cô có chút khác so với đám kia.
Cái mà Saito đang chú ý đến chính là tốc độ phát triển đáng kinh ngạc Lily.
So với chuyến đi biển chơi mùa hè năm ngoái thì bộ ngực của cô đã trở nên to hơn đáng kể.
Cô bắt đầu phổng phao cùng thời kỳ với đám con gái đồng trang lứa, vậy mà bây giờ đã bỏ xa bọn họ rồi.
Rốt cuộc là cổ đã ăn gi để phát triển đến ngần ấy nhể?
Saito đơn thuần tò mò về lý do phát triển cơ thể.
Nếu như biết được nó thì có lẽ cậu có thể tạo khoảng cách chiều cao với cô không chừng.
Trong lúc mà cậu đang nghĩ ngợi như thế thì đôi mắt của cô bạn thuở nhỏ hướng đến.
(Thôi chết~)
Biết là không được nghĩ đến mấy cái chuyện tội lỗi, nhưng mà Saito lập tức hướng ánh nhìn của cậu xuống khỏi cô vì cảm thấy khó xử khi đã nhìn chăm chú bộ ngực ấy.
Chân của cô di chuyển nhịp nhàng, không hề dư thừa. Có thể nắm rõ được chuyện cô tập chạy thường ngày.
Nhưng mà Saito chẳng rõ tại sao lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Khi cậu đang cố tìm hiểu thực hư mà căng mắt ra quan sát thì đã có chuyện xảy ra.
“Fưmyu~!”
“Mizuki-chan! Không sao chứ!?”
“Aa chuyện quái gì thế kia. Thiên sứ của chúng ta ngã mất rồi.”
“Ngay cả giọng lúc ngã cũng dễ thương nữa……Mà không phải, mang cáng đến coi! Cấp cứu, mau mang thiên sứ-sama đến phòng y tế ngay.”
Bạn thuở nhỏ dáng người nhỏ của Haruki là Aizono Mizuki đã trượt ngã.
Toàn bộ ánh mắt của đám trong lớp đều tập trung về đó.
Nhỏ ngã sấp mặt xuống mặt đất, máu đang chảy ra khá nhiều ở đầu gối. Có thể dễ dàng tưởng tượng được vết thương sâu lắm, trông khá là đau đớn.
Khi mà Mizuki đang co người ôm đầu gối thì Haruki chạy thẳng đến với gương mặt xanh rờn.
Mizuki là một nhỏ với ngoại hình nhỏ nhắn, vẻ ngoài khiến người khác quan tâm chăm sóc và kiểu nói đặc trưng thêm ‘desu’ ở cuối câu ấy làm cho nhỏ nổi tiếng với đám con trai lắm dù không sánh bằng Lily.
Chính vì thế, để thể hiện ra với nhỏ mà có mấy đứa con trai đi theo sau Haruki.
“Đâu cần đến ngần ấy người đâu nhể.”
“Trông như nhỏ sắp được bọn nó công kênh lên rồi đấy.”
“Thế thì sẽ tệ đi nhể.”
Saito và Kai cạn lời khi nhìn thấy Haruki cùng với sáu đứa con trai khác chạy lại chỗ Mizuki.
Tất nhiên, đám con trai ngoại trừ Haruki ra đều bị cho ra rìa, còn Haruki thì đưa nhỏ đi đến phòng y tế.
“Đừng đi, để bọn này khử khuẩn cho!”
“Khử khuẩn bằng lưỡi của bọn này.”
“Bẩn thỉu-desu.”
““Gưha~! Cảm ơn nhiều lắm.””
“Haruki……cứu tớ-desu.”
“Haha~, vậy mình đi đến phòng y tế nào.”
Đám con trai thể hiện ra bằng cách nào đó—mà không phải, đấy chỉ là ham muốn kinh tởm của đám lolicon dưới cái danh nghĩa là làm điều có ích thôi.
Dù bị Mizuki nhìn bằng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt và chửi rủa, vậy mà bọn họ vẫn trông rất hạnh phúc.
Như thế thì thôi hết cứu. Danh Y đến đâu đi nữa cũng cứu không nỗi. Nếu muốn dừng đám ấy lại thì chỉ còn cách nhờ sự chăm sóc của cảnh sát thôi.
Haruki vừa cười gượng với Mizuto đang thật sự sợ hãi, vừa đưa nhỏ tiến đến phòng y tế.
Rồi cậu đưa mắt quay trở về Lily.
Tuy là đã có chút huyên náo nhưng môn chạy đường dài bên phía con gái vẫn đang được tiếp tục.
Lily chạy được một vòng rồi lại đang đến gần.
“Hà~, hà~, hà~, hà~”
Nhìn đồng hồ thì đây là vòng cuối cùng của cô.
Cậu ngỡ cô nàng sẽ tăng tốc ở đoạn cuối cùng, nhưng mà Lily vẫn cứ chạy với cùng tốc độ ban nãy với vẻ mặt trông như khổ sở.
(À~, ra thế. Con nhỏ này, cũng đang bị thế đâu đó)
Nhìn quang cảnh hiện tại, cuối cùng thì sự mơ hồ bên trong Saito cũng đã bị xua tan.
Cô nàng rõ là đang bị thương.
Do không dễ ngã như Mizuki, nhưng có lẽ cô cảm nhận được cơn buốt lúc đang chạy.
Thật ra thì cô cũng giỏi giấu giếm lắm nên cho đến bây giờ cậu đã chẳng nhận thấy.
“……Hà~, hết cách rồi. Tôi đi toilet một chút.”
“Ittoire~[note55182]”
Nếu bị bong gân ở giai đoạn khá sớm thì có khả năng vì chạy sẽ khiến nó trở nên tồi tệ hơn.
‘Đúng là một con nhỏ cần được chăm mà’ – Saito nghĩ thế rồi thở dài.
Cậu nói dối với Kai là đi toilet rồi rời khỏi nơi đó.
“Không lầm thì mình đã bỏ mấy cái mới mua hôm qua vào rồi. Ô~, thấy rồi.”
Cậu quay trở về lớp rồi lục lọi cặp mình.
Lúc cho tay xuống đáy cặp thì cậu tìm thấy được thứ cần tìm.
Thứ mà Saito lấy ra là miếng dán giảm đau và băng quấn.
Nếu hỏi tại sao mà cậu có thứ này thì đúng thật chỉ là tình cờ mà thôi.
Hôm qua trên đường về, ba cậu nói là bị đau hông nên bảo cậu đi mua miếng dán giảm đau và băng quấn về cho ông.
Mà mua về rồi thì ông lại bảo『chả biết như nào mà nó khỏi rồi, không sao nữa』. Thế nên cậu đã lỡ cơ hội lấy nó ra khỏi cặp.
Vậy là cậu đã có lời từ sự lãng phí ấy.
Cứ tưởng việc đi mua chẳng có ý nghĩa gì nhưng nào ngờ lại có ích trong chuyện như thế này.
Trong đời ai biết sẽ có gì chứ.
Cho mấy thứ đó vào bộ đồ thể thao rồi thì cậu tiến đến sân vận động.
“Mừng quay lại. Chuyện đại tiện như nào?”
“Cực kỳ tuyệt vời.”
“Có đạt đến đơn vị Splash Mounta〇 không?”
“Quả thật thì làm gì tới mức đó. Kai, ông mà xài cái ví dụ đó thì có khả năng bị thủ tiêu đấy, nên là thôi đi.”
“Biết rồi.”
Lúc gặp lại Kai thì tiếng chuông báo giờ học kết thúc cũng đã vang lên.
Cả lớp xếp hàng, chào giáo viên xong xuôi rồi thì cậu bảo「Kai. Tôi có chút chuyện nên ông về trước đi」rồi chạy đến chỗ của Lily.
“Chuẩn 5 phút luôn, chẳng phải khủng lắm à? Lilycchi nhanh quá xá.”
“Ahaha. Vì tớ khá là giỏi chạy mà. A~, ông sao thế Saito?”
“Có chút việc vặt ấy mà. Yakumo, bà cho tôi mượn Lily một chút được chứ?”
“Cứ tự nhiên. Nếu thế thì tớ với lại Minamina quay trở về trước nhé.”
“Ừm, tớ biết rồi.”
“Cảm ơn~.Vậy rồi, tới đây đi.”
Sau khi bảo có chút chuyện thì Shuri biết ý mà để cho hai người ở riêng với nhau.
Saito nói lời cảm ơn rồi thì dẫn Lily đến sau cái nhà tiền chế nọ ít người để mắt đến.
“Rồi, bà bị ở chỗ nào?”
“~~! ……Tại sao……ông biết?”
Khi mà cậu hỏi thẳng thì Lily mở to đôi mắt vì không hiểu tại sao cậu lại biết.
“Bà nghĩ bọn mình quen nhau bao lâu rồi hả. Chí ít thì biết được thay đổi của bạn thuở nhỏ chứ. Ừ thì, trông như mấy đứa khác chưa nhận ra đâu nên bà cứ yên tâm đi.”
“……Thế à.”
Saito giải thích lý do bằng gương mặt cạn lời xong thì cô nàng vuốt ngực.
“Ở đế chân phải. Lúc tôi chạy đã bị trẹo. Lúc đầu thì không sao, nhưng càng chạy thì nó lại càng đau thêm.”
Chắc vì không có ai xung quanh nên Lily thành thật thừa nhận chuyện cô gặp khó vì đau chân.
“Đừng có mà cố quá. Cởi giày ra đi. Tôi có mang miếng dán giảm đau với băng quấn đến đây.”
“Sao ông lại có?”
“Tình cờ hôm qua ba tôi nhờ đi mua lúc đang trên đường về. Lúc về thì ổng khỏe như trâu ấy. Đúng là một chuyến đi vô ích mà.”
“Fưfư~, nói sao nhỉ, đúng là You-san mà ha.”
Khi cậu nói lý do mang theo nó rồi thì cô nàng nở nụ cười hiền hòa và cởi giày cùng tất ra.
Sau đó cô chìa đôi chân trắng nõn, thon dài của mình đến.
Đây là tình huống mà phần lớn đám con trai sẽ chảy nước dãi đầm đìa.
Nhưng mà, Saito vươn tay đến mà chẳng nghĩ gì đặc biệt cả.
“……~!”
“À~, xin lỗi. Bà đau hả?”
Khi Saito sờ đến chân, Lily giật nảy người cô lên.
Cậu theo phản xạ buông tay ra rồi nhìn lên Lily thì chẳng hiểu sao cô lại đang quay sang hướng khác.
“Kh-, không sao. Ông cứ làm dứt khoác đi, đừng để ý đến tôi. Nào.”
“……Bà có biết bà là kiểu nhân vật ôm lấy kẻ thù từ đằng sau, sau đó ăn tuyệt kỹ của nhân vật chính để rồi chết chung với nó hay không?”
Trước bộ dạng hơi lạ của Lily, Saito hơi chút bối rối nhưng vẫn làm theo ý của cô nàng.
“Thế này là được rồi. Thử cử động chút xem.”
“Ừ, ừm.”
Sau khi quấn băng xong, cậu đưa giày cho Lily.
Cô gật đầu rồi thì xỏ chân vào giày, thử đi một chút tại đó theo lời cậu nói.
“Đau quá~”
“Thôi rồi, cứ nghĩ là bà nương khéo, ai ngờ cố quá rồi ha. Nếu đau thì để tôi cõng cho? Cõng cho đến phòng y tế.”
Dù đã qua xử lý đàng hoàng, nhưng Lily đã bỏ cuộc sau ba bước chân cùng với gương mặt méo mó đau đớn.
Có lẽ nên đưa cô đến phòng y tế để thăm khám sẽ tốt hơn.
Saito nghĩ như thế rồi đưa lưng cậu về phía cô.
“Đâu phải đến mức phải đến phòng y tế đâu……Nhưng mà, ừm, phải ha. Thôi thì nghe lời ông, để ông đưa vào trong trường vậy. Mà đừng chú ý ánh mắt người khác đấy nhé.”
“Ờ, cứ để tôi.”
Ban đầu thì Lily có nhăn nhó, nhưng sau một hồi chần chừ rồi thì cô cũng nhận lấy tấm lưng ấy.
Lúc này Lily đã nở một nụ cười rất xinh đẹp, chỉ là Saito vẫn cứ ngồi chồm hổm mà không chứng kiến được nó mà thôi.
Khi được cô vòng tay qua vai rồi thì cậu dùng hai tay ôm lấy cô rồi đứng lên.
“……Nè~ nè~, Saito.”
Khi đang vừa tìm lộ trình không người vừa bước đi thì bất chờ Lily thì thầm vào tai cậu.
“Ửm? Sao thế?”
“Bộ ngực tôi ông thấy khi nãy, thế nào?”
Cậu cứ ngỡ cô có chuyện gì nên hỏi thì thứ mềm mại kia ép vào người cậu hơn, đồng thời còn bị dính bom từ Lily nữa.
“Cái—!? Bộ bà biết hả! K-, không phải như bà nghĩ đâu! Tôi chỉ nghĩ là nó đã to hơn rồi thôi! À~, không phải! Ý tôi là đã phát triển ấy! Không có gì bậy bạ đâu.”
Trong một thoáng thôi mà mồ hôi lạnh tuôn ra từ lưng.
Saito biện bạch như cố giải quyết hiểu lầm bằng cách nào đó.
Nhưng mà, do sợ hay sao mà cậu lại nói ra những lời như đánh bóng cho sự hiểu lầm.
“Ừm ừm. Tôi hiểu mà. Ông cũng là con trai mà. Đâu còn cách nào khác. Lần này vì đã giúp tôi nên đặc biệt tôi sẽ tha thứ cho ông. A~, không được thả tôi xuống. Là con trai thì phải chịu trách nhiệm lời mình nói đi nhé!”
“Bà phiền quá! Tại bà nói ra mấy chuyện kì cục ấy!”
Thế nên sự hiểu lầm đó đã chẳng được giải.
Tuy là cậu không thấy được mặt cô vì đang cõng, nhưng chỉ qua tiếng cười thôi cậu hiểu được nụ cười khúc khích tinh quái.
Saito không chịu đựng nổi, định thả Lily xuống nhưng cô lại bám chặt lấy cậu hơn.
“X-u-ố-n-g N-g-a-y!”
“K-h-ô-n-g X-u-ố-n-g!”
“T-h-ô-i đ-i M-à!!”
“K-h-ô-n-g T-h-í-c-h!!”
Như những đứa con nít, hai người họ tranh cãi xuống hay là không xuống cho đến khi đến được sân trường.