Cô bạn thuở nhỏ của tôi hình như là nữ chính.

lễ nhập học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu xuân, khi mà cái lạnh của mùa đông đã dịu đi và ánh mặt trời ló dạng sớm hơn.

Cậu thiếu niên đang khoác trên mình bộ quần áo thể thao・Minazuki Saito đang chạy bộ ở bên bờ sông.

“Hộc~, hộc~, hộc~, hộc~”

Cậu sải từng bước chân dài, nhịp nhàng theo nhịp.

Nhưng mà, cậu đang chạy nhanh hơn mọi khi một chút trên con đường đã quen thuộc.

“Ô ồ, chào buổi sáng Saito-kun.”

“Chào buổi sáng! Hôm nay cũng khỏe ghê ông ha.”

Khi chạy đến khúc cua, Saito được một ông lão quen mặt bắt chuyện.

Cậu khỏe khoắn đáp lại, hạ tốc độ xuống rồi dừng lại tại đó.

“Hahaha. Tôi thua cậu mà. Hôm nay trông khỏe khoắn hơn mọi khi ta.”

“Ồ~, ông biết chứ ạ? Hôm nay cháu tham dự lễ nhập học cao trung đó.”

Khi mà ông lão hỏi vì sao cậu lại trông khỏe khoắn hơn mọi khi thì cậu trông như vui vẻ kể hôm nay chính là ngày nhập học cao trung.

“Ô~, chuyện đáng mừng ha. Chúc mừng cháu vào cao trung.”

“Cảm ơn ông. Hôm nay là ngày đầu tiên cháu đi học bằng tàu điện nên đang cực kỳ háo hức lắm.”

“Ra là vậy ha. Vậy cố lên nhé cháu.”

“Dạ. Quả nhiên không thể đi trễ vào ngày nhập học được. Thôi cháu đi đây. Chào ông nhé.”

Để những lời của cổ vũ của ông lão lại đằng sau, Saito nói lời chào rồi lại bắt đầu chạy.

(Mà~, chuyện mà mình thấy háo hức nhất là có thể đi học cùng với nhỏ ấy cơ)

Saito tủm tỉm nở nụ cười trên khuôn miệng khẽ mở.

Người mà cậu đang nghĩ đến là cô thiếu nữ bạn thuở nhỏ của mình.

Cậu rất thân cô, quen biết với nhau cũng gần mười năm rồi, nhưng nhà lại khá xa nên tiểu học và trung học hai đứa học khác trường nhau.

Và rồi nhân dịp nhập học cao trung hiện tại, cả hai cuối cùng cũng đã có thể học chung dưới một mái trường. Sao mà cậu không thấy háo hức cho được.

Đến giờ cậu còn nhớ cái lúc biết tin cả hai cùng đậu, cậu đã vui mừng khôn xiết mà ôm nâng cô lên và xoay liền mấy vòng.

“Được rồi~! Phải nhanh chóng quay về chuẩn bị thôi.”

Cậu muốn nhanh chóng đến trường cùng với bạn thuở nhỏ.

Nghĩ như thế thôi mà nhịp chân cứ tự nhiên mà tiến lên phía trước.

Khi mà cậu nhận ra thì bản thân đã dồn toàn lực để chạy.

Biết là hồi sau sẽ chịu tác động ngược khiến bản thân mệt mỏi, nhưng vì Saito đang hưng phấn nên cậu không thể ngăn cản đôi chân bằng ý nghĩ của bản thân nữa rồi.

“Hộc hộc……hộc hộc……Hăng quá rồi.”

“Á rà, hôm nay sớm thế Saito.”

Đúng như dự đoán khi về đến nhà, Saito thở hồng hộc không ra hơi, cởi giày rồi ngay lập tức đổ gục xuống dãy hành lang.

Nghe tiếng động, người mẹ Yabana từ phòng khách ló đầu ra.

“Hộc hộc~, aa~ mệt quá.”

“Hiếm khi mới thấy trâu bò biết mệt à nha.”

“Đâu~……Tại tinh thần lỡ lên cao quá ấy mà.”

“Ra vậy. Đã thành học sinh cao trung rồi mà vẫn giữ cái thói không suy trước nghĩ sau khi mà tâm trạng trở nên hưng phấn ha. Vậy rồi mau chóng đi tắm đi. Người đầy mùi mồ hôi mồ kê thế kia thì sao gặp Lily-chan đúng chứ.”

Lâu rồi bà mới lại thấy người con trai ở trong chế độ mệt mỏi.

Khi mà bà Yabana quan tâm hỏi thì cậu đáp lại đúng y như bản tính của mình.

Sau đó bà làm vẻ mặt cạn lời vì lo lắng thừa rồi thúc giục cậu đi tắm.

“……ui~”

“……Có thật là ổn không đó?”

Nhìn thấy đứa con trai đáp lại mà không định động đậy tí nào, bà Yabana dù là thoáng chút bất an nhưng vẫn quay về làm bữa sáng.

“Oàm……Ngon quá! Món trứng cuộn của mẹ vẫn giữ được độ lửa đỉnh như mọi khi.”

“Cảm ơn……Hà~, nhắc mới nhớ con mình là đứa thế này mà.”

Vài phút sau.

Bà Yabana đã nhận ra là bà đã hoàn toàn lo bò trắng răng.

Saito sau khi tắm rửa xong xuôi rồi thì quay lại với sự năng nổ mọi khi, ăn khí thế bữa ăn sáng của bà nấu.

Cậu dường như là một đứa dù có bị cảm đi nữa, ngủ một chút thôi là sẽ khỏe khoắn trở lại ngay. Cỡ đó thì làm bà Yabana thở dài vì đã lo lắng vô ích.

“Nhất thời xác nhận lại cái đã, dù mẹ nghĩ chắc là không sao đâu. Bọn con hẹn mấy giờ gặp mặt đấy?”

“Không lầm thì 7 rưỡi ở nhà ga bên kia. Để con kiểm tra lại.”

Khi chén cơm đầy dần vơi đi, bà Yabana hỏi cậu xem có ổn không.

Saito nghĩ tối qua cậu đã kiểm tra rồi nên chắc không sao đâu, nhưng trong khi nói chuyện cậu cảm thấy bất an sao sao ấy mà lấy mở smartphone lên.

Cậu mở ứng dựng nhắn tin rồi xem lại đoạn hội thoại với cô bạn thuở nhỏ.

“Không sao. Kịp. Thế nên trước 7 giờ con sẽ đi.”

“Ờ. Đi cẩn thận đó. Như hôm qua đã bàn, ba và mẹ sẽ đến sau con một chút.”

“Con biết rồi. Cảm ơn vì bữa ăn!”

“Rồi, chỉ là bữa ăn đạm bạc thôi mà.”

May thay là thời gian gặp mặt không sai lệch với lại trong trí nhớ của Saito.

Vừa vuốt ngực, Saito lùa hết chỗ cơm còn lại rồi đứng dậy khỏi ghế.

Cậu rửa sơ chén đũa qua nước rồi quay trở về phòng mình.

“Quả nhiên chẳng thích đồng phục mới tí nào.”

Saito quay về phòng rồi thi nhanh chóng thay đồ.

Cậu đứng trước gương, thử cử động nhiều kiểu nhưng lại thấy ngột ngạt.

Quả là cậu không hợp với mấy bộ vứa khít kích cỡ.

Vừa nghĩ thế, cậu cởi nút áo thứ nhất, thứ hai ra và nới lỏng chiếc cà-vạt một chút.

“Có lẽ cỡ này thì không sao đâu nhỉ.”

Thế rồi, bộ dạng mà với kiểu tóc dựng đứng cùng và gương mặt vui vẻ phản chiếu trong gương ấy như thể là một tên lưu manh ở đâu đó vậy.

Thế nhưng, cậu miễn cưỡng tự dặn lòng rằng cỡ này thì ai cũng làm mà, rồi cầm cặp bằng một tay và rời khỏi phòng.

“Saito. Chào buổi sáng.”

“Chào ba buổi sáng.”

“Bộ đồng phục hợp lắm đấy.”

“……Thế à?”

Khi cậu vừa bước ra khỏi phòng thì cũng vừa đúng lúc người cha tên You ở phòng ngủ chéo góc xuất hiện.

Hai cha con chào buổi sáng nhau rồi cậu được ông You khen bộ đồng phục lần đầu tiên ông thấy cậu mặc.

Chỉ là, Saito đang làm gương mặt chẳng thể nói gì vì lúc ban nãy cậu còn nghĩ mình trông giống lưu manh mà.

“Sao thế? Trông con không vui lắm thì phải.”

“Đâu, không có gì.”

“Không sao đâu. Con là đứa con đang tự hào của ta, một mỹ nam, và mẹ con, một mỹ nhân mà. Gương mặt con khá đẹp trai đấy, tự tin lên.”

Có lẽ ông You hiểu lầm Saito không có tự tin mà động viên, nhưng lại khiến cậu bất ngờ vì cái tính ‘mèo khen mèo dài đuôi’ ở ông.

Khoan nói tới người mẹ Yabana, ông You cũng sở hữu gương mặt không thể nói là mỹ nam được.

Có lẽ ông hứng lên vì muốn động viên, nhưng Saito sợ ông giận nên không nói thêm lời nào, dù trong đầu cậu nghĩ những lời ấy của ông quả nhiên thật miễn cưỡng.

“Ừ thì con cảm ơn ba. Cũng sắp đến giờ con đi đây.”

“Ừ, đi cẩn thận.”

Nếu mà nói chuyện lâu hơn nữa, cậu sợ sẽ nói huỵch toẹt ra nên đã chọn rời khỏi nơi đó.

Từ nhà cho đến nhà ga xa đến tầm ba kilomet, đi bộ thì sẽ tốn kha khá thời gian nên cậu di chuyển bằng xe đạp.

Trên đường, có lẽ vì chưa đến giờ tới trường của học sinh tiểu học và trung học nên đường rất vắng người, thành ra là cậu đã đến được sớm hơn thời gian mà mình dự tính.

“Ưge~, giờ này vậy mà đông người khiếp.”

Cậu đậu xe đạp ở bãi đỗ xe rồi đến cổng soát vé thì thấy rất đông người. Có lẽ là có đến hơn trăm người.

Saito nhăn mặt vì cậu đã chẳng nghĩ lại có đến ngần này người ở nhà ga chật hẹp, vả lại còn chưa đến bảy giờ nữa.

(Cứ tưởng là sẽ được ngồi ghế chứ)

Từ đây cho đến ga của trường tốn khối thời gian nên là cậu đã muốn ngồi ghế tàu, nhưng với cái tình trạng này thì trông như là không thể rồi.

Saito vừa nhún vai, vừa sử dụng thẻ tàu định kỳ bước qua cổng soát vé.

Cậu bước xuống sân ga và vào hàng ngay gần đó, trong khi đang đăng nhập vào mấy cái game mạng xã hội để nhận phần thưởng đăng nhập thì tàu đã đến.

Chuyến đó vốn dĩ sớm hơn một chuyến so với dự tính của Saito, nhưng cậu nghĩ đến sớm thì sẽ tốt hơn nên đã lên tàu.

Đoàn tàu chật kín ấy không lâu sau thì lăn bánh.

Rồi cậu đến nhà ga mà hai đứa hẹn gặp mặt.

Vừa xuống tàu, cậu ngay lập tức loay hoay tìm bóng dáng cô bạn thuở nhỏ.

Để cho chắc ăn, cậu vừa nghĩ chắc là cô chưa đến đâu, vừa nhìn xung quanh thì tìm thấy đám đông người ở đằng góc.

(Lẽ nào đâu ha)

Tuy trong đầu nghĩ không có chuyện đó đâu, nhưng Saito vẫn tiến đến chỗ đám đông.

“Chỗ kia có bé dễ thương quá chừng thì phải?”

“Người trong làng giải trí à? Dáng người ngon quá trời quá đất.”

“Tóc vàng thế kia, chắc là người nước ngoài à. Chết tiệt~, tao ngu tiếng Anh lắm.”

Cậu đến gần một khoảng rồi thì nghe thấy tiếng mấy nam sinh cao trung trò chuyện với nhau.

Khoảnh khắc vừa nghe như thế, sự ngờ vực của cậu trở thành khẳng định, hướng mắt về hướng đám con trai nhìn thì y như rằng có một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở đó.

Mái tóc màu nâu vàng nhạt mượt mà dài đến tận vùng eo, một phần của chúng được tết lại bằng dải ruy băng màu xanh lam cùng màu mắt của cô nàng tạo nên vẻ đặc trưng.

Với lại cô cao nếu so với chuẩn con gái, thân hình quyến rũ với những đường cong làm say đắm lòng người.

Rõ là một thiếu nữ xinh đẹp lý tưởng như là tranh vẽ vậy.

Nhưng mà, mọi người chỉ tập trung xung quanh thôi chứ chẳng ai bắt chuyện với cô.

Có lẽ là vì bầu không khí bao bọc xung quanh cô thiếu nữ. Xung quanh cô đang tỏa ra hào quang lạnh giá như bão tuyết sẽ cự tuyệt tất cả ai đó đến gần vậy.

Trong số đông người e dè, chỉ dám đừng nhìn từ xa ấy, có một cậu thiếu niên đã đến gần cô.

“Chào!”

Cậu thiếu niên đó tất nhiên là Saito rồi.

Cậu bơ đi bầu không khí hay ánh hào quang tỏa ra từ xung quanh cô thiếu nữ xinh đẹp và bắt chuyện.

Đôi mắt lạnh khiến người ta nghĩ là độ không tuyệt đối ấy hướng về phía Saito.

Khoảnh khắc nhìn thấy chuyện đó, ai ai cũng nghĩ『thằng đó xong đời rồi』.

“……Chào buổi sáng, Saito.”

Nhưng mà vào khoảnh khắc tiếp theo, bầu không khí lạnh lẽo ấy tan chảy, chuyển hóa thành thứ mềm mại bồng bềnh để rồi hân hoan chào đón Saito.

Sự chuyển hóa làm cho đám đông xung quanh mở trừng mắt, nhưng mà thế này cũng là chuyện thường với họ mà thôi.

Phải, cô thiếu nữ xinh đẹp đang ở trước mắt cậu chính là cô bạn thuở nhỏ lúc ấy, Machigane Lily. Là một cô gái cậu đã tình cờ gặp và trở nên thân thiết ở buổi cắm trại lúc còn nhỏ.

“Chào buổi sáng Lily. Còn khá sớm mới tới giờ hẹn, sao lại đến rồi?”

“Kể ra thì, tôi nghĩ nếu là Saito thì sẽ đến sớm ấy mà. Cơ mà không nghĩ là ông thật sự đến sớm.”

“Thật hả……Cơ mà, đằng nào thì mẹ tôi cũng nhắn cho bà chứ gì.”

“A~, lộ rồi à?”

Lily vừa ‘tehe~’ với vẻ mặt tinh nghịch, vừa đưa lưỡi ra.

Saito quả nhiên là biết rõ chuyện tầm này mà.

Bọn họ đã quen nhau khá lâu. Cậu biết là mấy cái trực giác của cô nàng đâu có hoạt động chính xác.

Những lúc cô nàng tự thân vận động thì phần lớn là có lý do nào đó.

“Tôi nhận được tin nhắn từ Yabana-san là Saito đã đi rồi, nên tính là làm cho ông bất ngờ ấy mà~”

“Bà làm sao mà trốn được ở mấy chỗ đông người chứ.”

“Ahaha, phải ha.”

Cả hai nhìn quanh rồi cười gượng.

Quả thật với từng này người vây quanh thì làm sao mà cô có thể làm cho cậu bất ngờ được.

“Trước tiên bọn mình đi cái đã.”

“Ừm.”

Bị ánh mắt xung quanh nhìn đến quả nhiên khiến cả hai chẳng dễ chịu gì.

Saito và Lily phóng đi như chạy trốn khỏi đám đông, tìm kiếm nơi nào không có người.

“Cảm giác là lạ sao ấy.”

“Biết mà, vừa đúng lúc tôi đang thấy thế đây.”

Trong lúc đó, Saito cũng gật gù đồng tính với lời Lily lẩm bẩm, giống y như cậu đang nghĩ trong đầu.

Nếu như mà cậu gặp Lily thì chỉ là vào ban trưa hay là chiều tối mà thôi.

Chuyện hầu như chưa từng xảy ra là ở cạnh nhau từ bảy giờ hơn thế này tạo cảm giác quá đỗi lạ lùng.

“Fưfư~, nhưng mà thật sự có thể cùng nhau học chung trường cao trung rồi nhỉ. Tôi đã nghĩ với học lực của ông sẽ chẳng thể vào được đó chứ.”

“Ừ thì, tôi học đến sắp chết theo đúng nghĩa đen mà. Thật sự lúc đó tồi tệ lắm.”

Học lực của Saito và Lily tương đối cách xa nhau, vốn dĩ là hai đứa không thể cùng nhau học chung mái trường cao trung.

Nhưng mà cậu nhớ lại chuyện đã từ lâu rằng, cô làm vẻ mặt trông buồn bã và nói rằng muốn được đến trường cùng cậu.

Thế nên Saito đã quyết tâm học hanh vì muốn hoàn thành mong muốn ấy bằng cách nào đó.

“Lúc gặp nhau ở trường thi, nhìn ông lẩm bẩm nội dung sách giáo khoa mà như thể niệm chú ấy thú vị quá chừng. Tôi có video lúc đó này, xem không?”

“Thôi đi, tôi không muốn nhớ lại chuyện lúc đó đâu.”

Là chuyện bản thân đã quyết định nên là cậu không hối hận đâu, nhưng mà suốt năm ba trung học, cậu đã vui đầu vào học hành đến mức đầu óc trở nên khủng hoảng, để lại cũng nhiều lịch sử đen tối lắm.

Và đó chính là thời kỳ đen tối duy nhất mà Saito không muốn nhớ lại tí nào.

“Bộ bà không có tình người hả?”

『Oda Nobunaga thực hiện Rakuichi Rakuza, số pi là 3.14, trả dấu check về số đằng sau—』

“AAAAAA———!”

“Tại ông nói người ta không có tình người đấy nhé.”

Saito phát điên khi đoạn phim được chiếu.

Lily nhìn thấy Saito như thế thì thở dài, tự làm thì tự chịu lấy.

Ban đầu thì đã chẳng có Lily nào định là sẽ phát đoạn phim đâu.

Nhưng vì bị nói là chẳng có tình người nên là cô chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngón tay cô đã tự ý bấm vào nút phát.

Sau đó thì cả hai bắt đầu cuộc chiến phơi bày lịch sử đen tối của nhau, chỉ khi đoàn tàu đến thì kết quả mới phân định bất phân thắng bại trong khi đôi bên đều tơi tả.

Cả hai nhận lấy cú sốc tính thần to lớn, muốn nghỉ ngơi trong toàn tàu nhưng đúng ý như rằng người đông đến nỗi không còn chỗ.

Saito và Lily tìm được không gian cho hai người rồi thì chen cơ thể vào trong đó.

Cả hai nắm lấy tay vịn, thẫn thờ nhìn khung cảnh đang trôi đi thật nhanh.

(Ửn~?)

Lúc mà gần đến ga của trường cao trung, thông qua kính, cậu chứng kiến được hành động đáng ngờ của một gã nhân viên văn phòng đeo kính.

Cậu tò mò không biết hắn ta đang làm gì, quan sát kỹ thì thấy cánh tay kia đang chầm chậm đưa đến.

Hướng của nó chính là váy của Lily.

Này rõ ràng là quấy rối tình dục rồi.

Để dừng tên quấy rối lại, Saito nắm lấy cánh tay thì có một bàn tay ai đó từ hướng khác cũng nắm lấy tay hắn.

“Quấy rồi tình dục!”

Ngay sau đó, tiếng của cậu thiếu niên vang vọng trong khoang tàu.

Mặc dù chất giọng cậu thiếu niên không có gì đặc biệt nhưng nó đã dễ dàng lan đến tâm trí của những người xung quanh.

Tuy nhiên, trong trường hợp này lại chuyển biến theo hướng xấu.

“Đùa à! Ở đâu cơ?”

“Lẽ nào là cậu?”

“Không phải. Không phải tôi.”

“Không, là người này ạ.”

Ai đó đang quấy rối.

Ban đầu do không chỉ đích danh đối tượng hay sao mà mọi người trong khoang tàu bắt đầu trở nên ngờ vực và hoảng loạn.

Trước tiến triển ngoài dự đoán, cậu thiếu niên lên tiếng để cố giữ mọi người bình tĩnh lại nhưng nó mất hút trong sự huyên náo của đám đông.

“A~!”

(Chết tiệt~!)

Lợi dụng sự chuyển động của đám đông người xung quanh, hắn đã hất tay của hai người ra.

Cậu định một lần nữa vươn tay đến đề bắt lấy, nhưng đúng lúc cánh cửa tàu mở ra làm hắn bỏ chạy đi mất.

“Chậc, chạy mất rồi.”

“Saito, không sao chứ. Dù có bắt được đi nữa cũng không có bằng chứng nên hắn sẽ làm ngơ để mọi chuyện kết thúc thôi. Đuổi theo chỉ vô ích.”

“……~~! ……Ừ thì, thôi xem như cũng tốt vì đã tránh để nó xảy ra vậy.”

Khi mà cậu tính đuổi theo, Lily dừng cậu lại vì chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cảm xúc trong cậu vẫn muốn đuổi theo hắn, nhưng đúng như lời cô đã nói, nếu như có bắt được đi nữa hắn cũng đã sờ được đâu mà để lại dấu vân tay chứ.

“Cảm ơn vì đã dừng hắn lại trước khi tôi bị sờ soạng nhé.”

“Không có gì. Nếu phát hiện ra rồi thì cả bà cũng đã có thể làm gì rồi còn gì.”

Vì cậu nghĩ lúc đó chỉ có mỗi bản thân mình là nhận ra thôi nên đã lập tức nắm lấy tay hắn ta để dừng lại. Nhưng mà, nếu như chính chủ cũng nhận ra là mình sắp bị sờ soạng thì lại là một chuyện khác nữa.

Nếu là một Lily thông minh hơn Saito thì có lẽ cô sẽ nghĩ ra cách gì đó tốt hơn rồi không chừng.

Hiểu rõ chuyện thấy, Saito buồn và không thể thành thật mà nhận lấy lời cảm ơn từ Lily.

“Nhưng mà dù vậy, ông đã lo lắng cho tôi mà. Tôi vui lắm. Cảm ơn ông nhé, Saito.”

“……Không có gì.”

Nhưng mà, nếu nhìn từ hướng của một Lily vì nhiều sự tình mà ngại tất cả con trai ngoài Saito, đương nhiên là cô sẽ thấy không bị sờ soạng sẽ tốt hơn là bị một người đàn ông chẳng quen biết sờ soạng.

Cô thật sự cảm ơn Saito.

Khi mà Lily lại lần nữa dòm đến mặt cậu và nói lời cảm ơn, Saito cuối cùng cũng nhận ra rằng cô đang không bận tâm đến.

Cậu quay đi, chấp nhận lời cảm ơn của cô mà trông như xấu hổ.

Sau đó, lúc định ra khỏi tàu, Saito đã tìm thấy cậu thiếu niên đã dừng tên quấy rối giống cậu ban nãy.

Lý do mà cậu tìm ra là do cánh tay của cậu ta có miếng băng gạc giống với vị trí trên cánh tay đã nắm lấy tay của người đàn ông.

“Này~, lúc nãy cảm ơn nhé.”

“Ể~, etto?”

Saito chạy đến chỗ cậu thiếu niên rồi nói lời cảm ơn vì đã bảo vệ cho người bạn thuở nhỏ quan trọng của cậu.

Do là chuyện bất ngờ nên là cậu thiếu niên không theo kịp, chỉ nghiêng đầu trông như kỳ cục.

Vì gương mặt trẻ con hay sao mà khi cậu ta nghiêng đầu trong như thể là con gái vậy. Saito trong một thoáng thật sự nghĩ không biết cậu ta phải là con trai hay không.

“À, xin lỗi xin lỗi. Tôi giải thích chưa đủ nhỉ, người lúc nãy suýt bị sờ soạng là bạn thuở nhỏ của tôi. Cảm ơn vì đã dừng hắn ta lại nhé.”

“……Bạn thuở nhỏ? R-, ra là vậy! Ra là như thế à, à không, đâu phải chuyện gì để cảm ơn đâu. Hắn đã bỏ chạy mất rồi.”

“Hỗn loạn ngần ấy thì cũng chịu thôi. Với lại không xảy ra đỡ hơn là xảy ra mà. Vụ việc bị dừng lại trước khi xảy ra nên cậu đừng bận tâm. Cơ mà tôi cũng đã bận tâm cho đến khi được bạn thuở nhỏ của mình nói nghe ấy chứ.”

“Thế à. Vậy thì tốt rồi.”

Cậu thiếu niên không thành thật nhận lời cảm ơn giống hệt như Saito ban nãy, nhưng khi được cậu khích lệ thì gương mặt kia đã trở nên sáng sủa đôi chút.

“À phải rồi. Tới đây. Cậu này cũng đã định cứu bà khỏi tên quấy rồi đấy. Cả bà cũng nên nói lời cảm ơn nào.”

Nói thế rồi, Saito cũng bảo Lily cảm ơn thì Lily vừa làm vẻ mặt trông không hài lòng, vừa đến gần.

“……Cảm ơn nhiều lắm.”

Cô đến gần một khoảng nhất chừng mực, cúi đầu đáp lễ rồi thì để Saito lại và đi một mình.

“Chờ đã, đi đâu thế. Xin lỗi nhé, nhỏ này có chút không thích con trai lắm. Nhưng mà bản chất rất tốt bụng, mong là cậu đừng để tâm. Vậy nhé.”

“À-, chờ đã.”

Cứ lơ đễnh mãi thì thật sự sẽ bị bỏ lại mất.

Vừa thấy có lỗi với cậu thiếu niên, Saito vừa nói đỡ cho Lily rồi đuổi theo sau cô.

Đám Saito cứ thế vội vàng hấp tấp khuất đi như cơn bão.

Chỉ còn lại tiếng của cậu thiếu niên vang lên trống rỗng trong sân ga.

“Bà vẫn cá tính ghét con trai không đổi ha. Chỉ nói lời cảm ơn thôi mà, tạo thiện cảm hơn chút đi nào.”

Lúc ra khỏi cổng soát vé, Saito đuổi theo kịp Lily rồi thì cậu cho cô lời khuyên về cuộc trò chuyện lúc ban nãy.

Tuy nói là ghét đến thế nào đi nữa, đến như thế thì quả nhiên là quá khó gần rồi. Nếu như cho đối phương thấy dù chỉ một nụ cười thôi chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng họ.

Đấy là những lời cậu suy nghĩ cho Lily, nhưng mà cô thì nghe xong liền thở dài.

“Nhưng mà, nếu làm thế thì người con trai sẽ hiểu lầm còn gì?”

“A~……À à—”

Cô nói ra câu cốt lõi.

Và câu đó nó lại mang sức thuyết phục và đầy cảm giác trải nghiệm. Người xinh đẹp như Lily chắc hẳn là đã trải nghiệm vài lần chuyện tương tự ở trường tiểu học và trung học rồi.

Saito tuy không rõ cái cảm xúc ấy cho lắm, nhưng mà cậu có một đứa bạn ngu ngốc đã hy sinh oanh liệt sau khi tỏ tình với đứa con gái nọ nhặt gôm cho mình, vì nó hiểm lầm là nhỏ có tình ý với nó.

Quả thật là khó mà phủ nhận khi chính cậu đã chứng kiến gần chuyện đó.

“……Như thế thì có lẽ cũng tốt ha.”

“Thấy chưa.”

Đặc biệt nếu như chẳng có mối quan hệ gì với nhau thì có lẽ cỡ đấy là được rồi. Tuy là sẽ làm cho đối phương không hài lòng.

Saito nghĩ vậy, đồng ý với lại ý kiến của Lily rồi thì cô gật đầu trong mãn nguyện.

“Nhắc mới nhớ, ông không phủ nhận vậy tức là đã từng trải qua chuyện đó rồi à, Saito?”

Cô hỏi vì cho đến bây giờ không có cuộc trò chuyện như thế này, với tâm trạng rất hứng thú.

“À, đâu có. Chưa từng xảy ra chuyện tôi đi yêu một con nhỏ vì được nhặt gôm cho đâu.”

“Trông như tinh huống để ông rơi vào lưới tình với ai đó hạn chế ghê lắm nhỉ. Mà trước hết thì tôi biết không có chuyện gì xảy ra với ông rồi.”

Khi mà Saito thành thật trả lời, Lily đáp “ừ thì vì là Saito mà” và tự ý đồng ý.

Ưu tiên game hơn là trang phục. Ưu tiên thể thao hơn là đi mua sắm. Ưu tiên những chuỗi cửa tiệm xung quanh hơn là tiệm cà phê sang trọng.

Dù cho có thành học sinh cao trung rồi đi chăng nữa, sự nhìn nhận của Saito vẫn chẳng thay đổi so với thời còn nhỏ.

Một đứa trẻ mà chỉ có thân hình là to lớn lên. Đấy chính là con người mang tên Minazuki Saito.

“Hình như chuyện yêu đương vẫn còn quá sớm với Saito tính tình trẻ con mà ha.”

“Thôi nha. Nhớ nhé, từ giờ cho đến trước tốt nghiệp tôi sẽ kiếm được bạn gái dễ thương rồi tự mãn với bà.”

“Rồi rồi. Tôi sẽ đợi mà không kỳ vọng gì đâu.”

Cậu ít nhiều nhận thức được chuyện ấy, nhưng bị cô kích động nên trở nên tức giận.

Saito cứ tưởng Lily sẽ tuyệt đối nhìn lại cậu, nhưng mà cô không tin tưởng hay sao mà nghe tai này lọt tai kia.

“Quan trọng hơn thì đến trường rồi kìa.”

“‘Quan trọng hơn’ á……mà nó vẫn to dữ.”

Khi mà Saito đang có chút buồn bực vì chuyện tình cảm của mình bị gạt đi bằng một lời nói thì cậu vui vẻ lên vì sự quan tâm của cậu đã chuyển sang ngôi trường to khổng lồ trước mặt.

Ra khỏi ga thì ngay lập tức sẽ tới mái trường cao trung Seira này.

Đây là một trong những trường danh tiếng nhất trong tỉnh, đã đào tạo ra nhiều vận động viên, nghệ sĩ giải trí và sinh viên chuyên nghiệp đã theo học tại các trường đại học nổi tiếng trong quá khứ và được cho là mang đến một tương lai an toàn cho những người được nhận vào học.

Cậu thật sự không biết tại sao mình có thể nhập học được vào ngôi trường khủng như thế này nữa.

“Không biết bảng xếp lớp được dán ở đâu nhỉ?”

“Ư~n, không phải ở trước trường sao?”

“Như đã thấy đấy, chẳng thấy mọi người tập trung lại. Này, phiền chút được chút.”

Trước tiên thì cậu định xác nhận lớp của mình nhưng quên béng chỗ xem ở đâu.

Thử hỏi Lily rồi nhưng phản ứng của cô mơ hồi quá nên cậu không biết là đúng hay không.

Saito bắt chuyện với cậu nam sinh đang chụp ảnh cây hoa anh đào gần đó.

“Etto, gì thế?”

Cậu thiếu niên tóc xoăn tự nhiên kia co vai lại, lúng túng nhìn về hướng Saito.

Nhìn phản ứng này, cứ như thể không nghĩ bản thân mình sẽ được bắt chuyện vậy ấy.

“À, xin lỗi vì đã làm cậu giật mình. Tôi muốn xác nhận xem lớp mình nhưng quên mất là nên xem ở đâu rồi. Cậu nhớ xem ở đâu không?”

“……À, là chuyện đấy à. Nếu thế thì có thể xem ở sân trường đằng kia.”

Cậu vừa nghĩ mình vừa làm chuyện không phải, vừa giải thích lý do thì cậu thiếu niên kia hiểu ra và chỉ cho cậu chỗ để xem bảng xếp lớp.

“Cảm ơn nhé. À, phải rồi. Đã gặp nhau ở đây rồi thì bọn mình có duyên đấy, cho tôi biết tên được không? Tôi là Minazuki Saito.”

“Akashi Kai.”

“Akashi à. Tên ngầu quá xá. Nếu cùng lớp thì chiếu cố nhau nhé. Được thì tốt quá.”

“Tôi cùng vậy.”

Lại lần nữa nói lời cảm ơn Kai rồi thì Saito quay trở về chỗ của Lily.

Khoảng cách quay lại cũng kha khá xa đến nỗi Saito bất giác cười gượng vì chẳng ngờ cô nàng lại chẳng thích đến như thế.

Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, lần này dường như chính xác khi mà cô không gọi cô lại.

“Người ta nói ở sân trường.”

“Thế à. Vậy thì mau đến để xem thôi.”

“Cũng đã đến đây rồi, nếu mà cùng lớp nữa thì tốt biết mấy ha.”

“Tôi cũng nghĩ thế đấy, nhưng cuối cùng cũng phải dựa vào vận may thôi.”

Khối năm nhất có năm lớp.

Khả năng để họ chung lớp rơi vào khoảng hai mươi phần trăm, không quá cao.

Chính vì như thế cả hai không đặt nhiều kỳ vọng mà đến xem bảng xếp lớp.

“Thật hả trời.”

“Đùa sao.”

Sau khi kiểm tra bảng xếp lớp rồi thì cả hai đứa học chung lớp với nhau. Hơn nữa, họ của cả hai bắt đầu bằng hàng ‘Ma’[note55142] nên số thứ tự liền kề với nhau.

Thế tức là chỗ ngồi ban đầu của hai người chắc chắn sẽ gần nhau.

Vận may gì thế này.

Saito và Lily lúc đầu nhìn thấy đã không tin vào mắt mình cái sự thuận tiện đến như vậy.

“……Quả nhiên là có này.”

“Hửm? Ông nói gì?”

“Thật. Trong trường này tôi chỉ quen với mỗi mình bà thôi. Thật sự tốt quá. Năm nhất chiếu cố nhau nhé.”

“Ừm, tôi cũng vậy.”

Cậu đã bất an không biết liệu có thuận lợi hay không, nhưng nếu có Lily bên cạnh thì bản thân sẽ vững lòng hơn.

Nếu Saito chìa tay ra thì Lily sẽ là người nắm thật chặt lấy nó.

(Năm nhất này trông có vẻ vui đây)

Tuy không có bằng chứng gì, nhưng Saito có dự cảm rằng một năm đầy sự thú vị đang chờ cậu ở phía trước.

Cộp, cộp.

Tiếng giày lười vang lên khi cả hai bước lên chiếc cầu thang.

Đây là chiếc cầu thang mà cô đã sử dụng lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi.

Cô đã nghĩ mình sẽ chẳng cảm thấy gì mới mẻ, nhưng khi có cậu bạn thuở đi cạnh bên, cô cảm nhận được sự tươi mới.

(Cảm giác lạ thật đấy)

Vừa nghĩ như thế, cô vừa nhịp nhàng từng bước bước lên.

Leo lên hết cầu thang, đi đến gần lớp học rồi thì cô nghe thấy tiếng ồn ào của đám học sinh, cuối cùng rồi cũng cảm nhận được cảm giác hoài niệm.

(Mình quay trở về rồi)

Lần trước lớp học cũng huyên náo giống vậy, làm cô phải nghĩ đây có phải thật sự là trường dự bị hay không.

Và cùng đồng thời dấy lên nỗi bất an rằng, không biết bản thân liệu có thể hòa đồng với lớp hay không.

Đã time leap, trải qua một khoảng thời gian dài rồi vậy mà bây giờ những cảm xúc đó vẫn không thay đổi.

—Liệu mình có thể làm tốt chứ?

—Quả nhiên thà không đến sẽ tốt hơn chăng?

Cô sợ, tay đặt trên cánh cửa đang run rẩy không thể chuyển động.

“Không sao chứ? Lily.”

Saito thấy kỳ lạ khi mà Lily đột nhiên cứng đờ người nên đã dòm đến cô từ phía bên cạnh.

『Tốt! Nói hay lắm. Bà sẽ làm được mà. Thế nên làm tới bến luôn nào』

『Ừm!』

(Nhắc mới nhớ nhỉ. Mình đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu về trước rồi)

“Ừm, tôi không sao.”

Khoảnh khắc nhìn đến mặt cậu, trong đầu cô nhớ lại cuộc hội thoại mấy năm về trước.

Kể từ ngày đó, bản thân cô đã quyết định dù có gặp chuyện gì đi nữa cũng sẽ tiến lên phía trước.

Thế nên, giờ có cảm nhận sự sợ hãi đi nữa cũng muộn rồi.

Quả xúc xắc đã được gieo từ thời điểm mà cô quyết định nhập học mái trường cao trung này.

Hít lấy một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi thì Lily mở cửa lớp học.

Cả lớp đồng loạt nhìn hướng mắt đến.

Ở cuộc đời đầu tiên, cô đã sợ mà bỏ chạy bởi chuyện đấy.

Nhưng mà, lần này cô đã có thể chấp nhận chúng mà đi đến chỗ ngồi của bản thân.

Kế đó thì một gyaru với mái tóc đỏ nâu gần đó đến để bắt chuyện với cô.

“Nè nè~, mái tóc đó của cậu là nhuộm hả?”

“Không phải. Đây là mái tóc từ lúc sinh ra đó. Mẹ tớ được sinh ra ở Pháp nên phần tóc tớ chịu ảnh hưởng từ đấy.”

“Ra thế à! Thích quá~, tớ đã muốn nhuộm lấy màu sáng hơn nhưng vì nội quy trường nên chỉ đến mức này thôi~. Thấy ghen tị với mái tóc vàng thực ghê.”

“Ahaha.Thật ra không có tốt đến thế đâu mà.”

Nhỏ gyaru với đôi mắt sáng long lanh kia ra vẻ trông như ghen tị từ đáy lòng.

Với người từ nhỏ chịu sự bắt nạt bởi màu tóc là Lily, cô chỉ còn biết đáp lại bằng nụ cười khô khốc, chẳng biết phải nói gì với nhỏ.

“Tới tớ tới tớ. Tớ cũng muốn hỏi. Làn da của cậu láng mịn lắm, đang xài mỹ phẩm gì thế~?”

“Cậu có bạn trai chưa!?”

“Cậu học trung học ở trường nào?”

“Cậu thích ăn gì, tuýp con trai là?”

Từ sau câu hỏi mở đầu của nhỏ gyaru, đám trong lớp bắt đầu dồn dập đến hỏi Lily.

Gương mặt của Lily co giật bởi hàng tá câu hỏi, chúng khiến cô nhanh chóng hối hận rằng quả nhiên bỏ chạy đi thì vẫn hơn.

Nhưng mà, nhất thời thì chúng vẫn nằm trong dự đoán của cô.

“Đồ trang điểm thì cơ bản tớ dùng yukiseirei.”

“Để cho cậu tưởng tượng đó.”

“Tớ không biết cậu có biết hay không, nhưng đấy là trường trung học Yoshino.”

“Tớ thích bánh kẹo ngọt lắm.”

Cô đã từng nhận lấy những câu hỏi giống như vậy ở cuộc đời đầu tiên nên bằng cách nào đó đã giải quyết gọn gàng.

Trong lúc đang trả lời các câu hỏi, ánh mắt cô và Saito đang đứng cách đó một chút chạm vào nhau.

Cậu đang dõi theo cô bằng ánh mắt nồng ấm, toát ra bầu không khí như là của một người cha đang vui mừng chứng kiến sự trưởng thành của cô con gái.

Saito đã biết Lily từ nhỏ nên phản ứng đó của cậu làm cho cô thấy khá tức.

Sinh nhật của cô sớm hơn cậu, xét về mặt tuổi tác trên tinh thần thì phía cô trưởng thành hơn hẳn. Cô muốn cậu dừng đối xử cô như con nít.

(Đồ Saito trơ tráo kia)

Cô vừa rủa trong tiềm thức, vừa lườm cậu nhưng mà chẳng có hiệu quả gì.

Rốt cuộc thì câu hỏi của đám bạn cùng lớp bị cắt ngang khi mà giáo viên đến, còn Lily đành phải chịu đựng ánh mắt từ Saito cho đến lúc ấy.

Đám học sinh sao khi dự lễ xong rồi thì hiện tại đang bắt đầu tiết sinh hoạt chủ nhiệm đầu tiên.

Đứng giải thích trên bục giảng, nữ giáo viên Hayamachi Chie cũng khoác trên mình bộ vest mới toanh y như là cô cậu.

Cũng vì đảm nhận vị trí mới, khá hồi hộp nên mỗi khi lẹo lưỡi đâu đó thì lại trông như sẽ ngượng ngùng.

Sau đó nữ giáo viên giải thích những điểm cần lưu ý trong giờ học, trong những sự kiện, thành tích, sách giáo khoa, sinh hoạt trong khuôn viên trường bằng tờ in được phát.

“—Giải thích đến đây sin hết. T-, trước hết nhé! Hãy bảo vệ nội quy này, cùng nhau tận hưởng 3 năm cuộc sống học đường vui tươi nhé các em. Hôm nay đến đây là kết thúc. Cảm ơn các em rất nhiều. Quay về cẩn thận nhé.”

Khoảng ba mươi phút sau thì buổi giải thích kết thúc, hôm nay đến thế là xong.

“Được rồi, mình về thôi Lily.”

“Ừm, đợi tôi một tí nhé.”

Trong số học sinh chuẩn bị để ra về, Saito lập tức chuẩn bị xong xuôi và đến bắt chuyện với cô.

Lily nhờ cậu chờ một chút vì chưa bỏ đồ đạc vào trong cặp rồi nhét chỗ sách giáo khoa còn lại vào.

“Được mà.”

Sau khi nhét toàn bộ sách giáo khoa vào rồi thì Lily đứng dậy bên cạnh Saito.

“Rồi. Trưa nay tính đi đâu ăn? Phía ba mẹ có bảo sẽ dẫn bọn mình đi bất kỳ đâu đấy.”

“Tôi chưa quyết định. Ông quyết định chưa?”

“Thì đi ăn Burger Kin〇”

“……Hiếm lắm mới có dịp mừng nhập học như thế này nên đi ăn mấy chỗ mắc tiền hơn như là sushi hay thịt nướng đi.”

“Burger Kin〇 cũng mắc mà.”

“Với mấy người thích hamburger thôi.”

Lát sau hai đứa sẽ gặp ba mẹ đôi bên rồi đi ăn, cơ mà mừng lễ nhập học mà lại vào tiệm hamburger thì quả thật kỳ cục lắm.

Lily cạn lời với cậu bạn thuở nhỏ nghiện hamburger nào giờ của mình.

(Mình phải chín chắn lên)

Tuy thế chứ, nếu mà không có sự lựa chọn khác như bây giờ thì sẽ đến tiệm hamburger mất.

Khi mà Lily đang đắn đo tìm cửa tiệm nào đó tốt tốt thì có một đứa con gái với vẻ ngoài trưởng thành đến gần.

“Nè~, phiền chút được chứ? 2 cậu có mối quan hệ như thế nào vậy? Khi sáng tớ có thấy đến trường cùng nhau.”

Có lẽ cô bạn cùng lớp kia tò mò vì thấy Lily có vẻ thân thiện với Saito trong khi lạnh nhạt với những đứa con trai khác hay sao mà đến hỏi về mối quan hệ của cả hai.

“Bọn tớ là bạn thuở nhỏ quen nhau từ xưa.”

“Ờ, là thế đấy. Tuy là lên cao trung mới lần đầu tiên học cùng trường với nhau.”

“……Hừ~m, ra vậy.

Không phải chuyện gì nên giấu cả nên cả hai thành thật nói ra mối quan hệ.

Nghe như thế rồi, cô bạn cùng lớp tò mò làm vẻ mặt trông hơi kì lạ rồi quay về phía Saito.

Ánh mắt hai đứa chạm nhau, thời gian cứ thế trôi đi mà chẳng làm gì cả.

“……Hình như là thật nhỉ. Xin lỗi nhé. Tớ lại đi hiểu lầm giữa 2 cậu. Tớ thấy có chút tò mò nên thế ấy mà.”

Cũng phải vài giây sau, có lẽ khi thấy Saito hoàn toàn không dao động gì nên cô bạn cùng lớp thừa nhận bản thân mình hiểu lầm, xin thứ lỗi về sự thô thiển.

“Tớ không ngại gì đâu. Nếu mà tớ thấy chuyện tương tự cũng sẽ nghĩ ‘hai đứa kia đang hẹn hò với nhau à’ ấy mà.”

“Nếu thế thì đỡ cho tớ quá. Xin lỗi vì đã tốn thời gian của 2 cậu. Chào nhé.”

“Nè nè, sao rồi~?”

“Hình như không có hẹn hò. Bọn họ nói là bạn thuở nhỏ thôi.”

Khi mà Saito nói không bận tâm thì cô bạn cùng lớp cúi đầu chào lần nữa và quay trở về chỗ ngồi của bản thân.

Sau đó thì cô nàng chia sẻ kết quả đã thu được cho đám con gái đang chờ ở đó.

Dường như không chỉ mỗi mình cô nàng là quan tâm đến chuyện này.

“Bị hiểu lầm ghê ha.”

“Con gái thì lúc nào cũng thích mấy chuyện yêu đương mà. Chịu thôi.”

Saito và Lily trao đổi ngắn rồi thì nhìn nhau cười khổ. Sau đó thì cùng nhau ra khỏi lớp.

Lúc đó, chuyện Lily khẽ nắm lấy phần áo khoác của Saito đã không bị những người xung quanh phát hiện, và chính cả cô lẫn cậu còn chẳng nhận ra nữa kia mà.

Truyện Chữ Hay