Chương 1.1: Sự quyết tâm và bánh Canelé nảy mầm
“Nào, Chika, thử cái bánh quy của mình xem.”
“Miếng sô cô la này cũng ngon lắm đấy?”
“Cậu cũng thử mấy cái bánh gạo này của tớ nữa đi!”
“Ờm, cái việc này, tớ không thể ăn hết tất cả cùng một lúc được đâu.”
Giờ trưa của lớp 1-4, nơi Ichinose Souma theo học lúc nào cũng nhộn nhịp và ồn ào thế này.
“Họ không thấy chán luôn à?”
Gặm nhấm cái bánh mì yakisoba tại chỗ, cậu chưa bao giờ hết cảm thấy ngạc nhiên.
Có khoảng mười bạn nữ đang túm tụm lại thành một nhóm quanh trung tâm phòng học, tất cả đều cầm trên tay những miếng bánh kẹo để cho cô bạn ngồi giữa đó.
Cô gái đó có mái tóc bồng bềnh màu nâu sáng, giờ đang không biết phải chọn cái nào trong số những đồ ngọt mà cô được người khác cho.
Và rồi, một cô gái có đôi mắt sắc bén và mái tóc đen suôn dài đột nhiên vỗ tay để thu hút sự chú ý.
Với thái độ nghiêm túc và vóc dáng cao ráo, cô cứ như là một người trong ban an ninh vậy.
“Này-này, các cậu đang quấy rầy Chika đấy. Xếp hàng theo thứ tự bốc thăm ban nãy đi nào.”
Sau khi tất cả đã tuân theo chỉ dẫn và xếp hàng ngăn nắp, cô gái ở đầu hàng đưa ra một cái bánh quy có khá nhiều vụn sô cô la cho cô nàng Satomi Chika tóc nâu.
“Nè, Chika, ăn đi- ăn đi!”
“C-cảm ơn nhé.”
Chika đỏ mặt e thẹn rồi bắt đầu ăn cái bánh quy dưới sự quan sát của các bạn trong lớp.
Cái cách tay và mồm cô nghiêm chỉnh hoạt động trông rất giống một chú sóc bé đang cố gắng nhồi nhét hạt sồi vào miệng vậy, khiến cô trông rất hồn nhiên và đáng yêu.
“Kyaaah! Đáng yêu quá!”
Các bạn nữ xung quanh đồng loạt kêu lên.
“Chika, nhìn về phía này đi! Tạo dáng tận hưởng đồ ngọt cho bọn tớ đi!”
Cô bạn vừa cho cái bánh quy lấy điện thoại ra và chụp nhanh vài tấm.
“Cứ như là sự kiện bắt tay idol ấy nhỉ… Không, một cuộc triển lãm gấu trúc thì đúng hơn.”
Ngắm nhìn cảnh tượng của đám con gái, cậu không khỏi thốt ra một lời bình luận.
“Nhìn hay phết nhỉ? Trông cứ như tụi con gái đang tụ tập lại trong vườn hoa ấy.”
Ngay sau đó, cậu bạn đang ăn trưa cùng cậu là Shohei Kikuchi mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
“Souma, ông thích cái nào hơn, cảnh tượng bọn con trai đẫm mồ hôi từ mấy câu lạc bộ thể thao hay cái bầu không khí tuyệt vời này?”
“Tất nhiên là cái này rồi.”
Cậu trả lời ngay lập tức, và Shohei mỉm cười đáp lại như muốn nói ‘Phải rồi nhỉ?’.
“Thêm nữa, họ đâu phải cứ thế tạo ra mấy âm thanh vô nghĩa đâu. Đây như là nơi ban phát sự cứu rỗi cho hội con gái vậy.”
Vừa nói, cậu vừa cầm đũa chỉ vào nhóm con gái.
Cô gái thứ hai dâng hiến lên một túi nhét đầy marshmallow, rồi mãnh liệt bắt lấy hai tay của Chika.
“Tớ có làm theo lời khuyên hôm trước rồi, mọi thứ suôn sẻ lắm! Tớ rất mừng vì đã nói chuyện trước với Chika! Cảm ơn cậu nhé!”
“Thế sao? Vậy tớ cũng mừng lắm. Cơ mà tớ cũng đâu hẳn là có cho cậu lời khuyên nào, nên là không cần cảm ơn đâu…”
“Không, không! Chỉ riêng việc cậu chịu lắng nghe là tớ đã biết ơn lắm rồi!”
Cô hé ra một nụ cười sáng chói mà bày tỏ lòng biết ơn của mình, để rồi Chika chỉ biết mỉm cười gượng gạo.
Quan sát cuộc trao đổi được một lúc, Shohei thích thú ăn hết miếng trứng cuộn.
“Tất cả là nhờ ‘Toàn Năng’ với ‘Thiên sứ Hòa bình’ mà lớp ta mới được yên ổn như thế này.”
“Lớp hòa thuận được thì tốt thật, cơ mà có nghe bao nhiêu lần thì tôi vẫn nghĩ cái biệt danh đó nhàm thật.”
Nghe được cái biệt danh đó làm cậu không khỏi nhăn mặt.
Nếu những học sinh trong lớp 1-4 được hỏi rằng ai là người nổi tiếng nhất trong lớp, chắc hẳn phần lớn sẽ nhắc đến cái tên Miki Saito và Chika Satomi.
Mika Saito là một học sinh đặc biệt tài năng.
Cô có học lực vượt trội, thể chất tốt và với một màn biểu diễn xuất sắc đã dẫn lớp 1-4 đến thắng lợi tại cuộc thi thể thao được tổ chức vào tháng năm.
Trong học kì đầu tiên cô được đưa lên làm lớp trưởng, và rồi sau đó đã ứng cử và dành được một ghế trong hội học sinh, trở thành phó hội trưởng cho dù chỉ mới học năm nhất.
Cô ấy là một học sinh ưu việt, một số thậm chỉ còn đùa rằng cô có thể tự mình làm được mọi thứ cho dù có chuyện gì xảy ra.
Từ đó mà cái tên ‘Toàn Năng’ được sinh ra.
Mặt khác, Chika Satomi không hề xuất chúng như Miki.
Khả năng học tập hay thể thao đều ở mức trung bình, cô cũng không nằm trong hội học sinh hay bất kì câu lạc bộ nào.
Cô chỉ là một con người bình thường.
Thay vào đó, điểm thu hút của cô không hề liên quan gì đến năng lực.
“Này-này, Chika, cho tớ ôm một cái có được không? Cơ mà không. Tớ giữ cậu vào lòng luôn nhé? Cậu thật khiến người khác muốn nâng niu ôm ấp đấy Chika!”
“Ưm, việc đó mình có hơi xấu hổ.”
Không cần biết là vì sức hút của một linh vật, vẻ ngoài như một loài động vật nhỏ, hay phẩm chất giống thú nhồi bông, các cô gái trong lớp đều yêu quý và âu yếm cô.
Có lẽ vì bầu không khí như vậy mà cô được coi như là một người dễ tiếp cận để chia sẻ những lo âu muộn phiền, và là mục tiêu hàng đầu để trao đổi ý kiến.
Sự áp lực từ phía con gái đều được giảm bớt đi phần nào nhờ có cô, bầu không khí trong lớp cũng trở lên nhẹ nhàng hơn.
Cũng vì thế mà có cái tên “Thiên sứ Hòa bình”.
Về mặt thiết thực thì có Miki ưu việt, còn về phía cảm xúc thì sẽ có Chika để giải khuây. Hệt như Shouhei nói, không ai có thể chối bỏ được những đóng góp của họ vào sự yên bình của lớp 1-4.
Cơ mà,
“Gọi hai người đó bằng mấy cái tên như ‘Toàn Năng’ hay ‘Thiên sứ Hòa bình’, tôi thực sự nghĩ nó có hơi quá.”
Cũng tự nhiên thôi mà một đôi nữ như vậy sẽ thu hút nhiều sự chú ý, thế nhưng mấy cái biệt danh kia cũng hơi quá đà.
Tuy không đến nỗi sai lệch nếu suy xét đến đặc điểm của họ, nhưng đối với học sinh cao trung thì việc này thực sự rất lòe loẹt và đáng xấu hổ.
Họ nên nghĩ ra cái nào sáng tạo hơn chứ.
“Ai lại nghĩ ra mấy cái tên đó nhỉ?”
“Là tôi đấy.”
“Ông á!?”
Phản ứng lại lời thú nhận đến từ phía cậu bạn, cậu suýt nữa thì phụt miếng bánh mì yakisoba ra.”
“Ông chả có khiếu đặt tên gì cả, Shouhei.”
“Im đi. Chỉ là tôi muốn có cái gì đó để chắp nối đến mấy người con gái tôi ngưỡng mộ thôi.”
“Ngưỡng mộ? Họ á?”
Trong khuôn khổ của cuộc đối thoại, việc đó nghe thực sự nực cười và rất thình lình.
Cậu đảo mắt và hớp một miếng nước ép cà chua để cho trôi đi miếng bánh mì cậu vừa suýt phụt ra.