Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện:
Ở lâu trong phòng hết nằm rồi lại ngồi nên Diệp Hạ quyết định đi xuống khuôn viên của bệnh viện hóng gió, đổi không khí. Vì đã vào thu nên tiết trời hôm nay rất dễ chịu, gió thổi nhè nhẹ, man mát khiến lòng người thư thái, yên bình đến lạ.
Ngô Diệc Hiên từ nhà đến bệnh viện đi tới phòng bệnh thì không thấy Diệp Hạ đâu cả làm anh cuống lên đi tìm. Mất một lúc anh mới thấy Diệp Hạ đang ngồi chơi ở dưới khuôn viên.
“Sao em lại chạy xuống đây rồi? Làm anh tưởng em định biến mất”. Nói rồi, Ngô Diệc Hiên điều chỉnh lại hơi thở, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hạ.
Diệp Hạ đưa cho anh chai nước: “Em thì có thể đi đâu được, ở trên phòng bệnh hơi ngột ngạt nên xuống đây ngồi”.
Tưởng rằng Diệp Hạ sẽ im lặng như mọi khi không ngờ cô đã chịu nói chuyện khiến Ngô Diệc Hiên vô cùng vui vẻ: “Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh”.
Diệp Hạ thở dài, mỉm cười: “Dằn vặt anh thế đủ rồi nhưng nói chuyện với anh không có nghĩa là em đã tha thứ cho anh”.
Ngô Diệc Hiên kéo Diệp Hạ vào lòng, nhẹ giọng nói: “Được, anh sẽ tiếp tục cố gắng”.
Hôm sau, theo đúng hẹn Diệp Hạ được xuất viện. Ngô Diệc Hiên đưa cô về nhà sắp xếp ổn thỏa rồi vội rời đi vì anh có một cuộc họp quan trọng ở tập đoàn. Diệp Hạ đi lên phòng sắp xếp một chút đồ sau đó cũng rời đi ngay.
Sân bay thành phố Bắc Kinh, Diệp Hạ gửi một tin nhắn cho tất cả mọi người rồi tắt nguồn điện thoại, lên máy bay. Cô cần một kì nghỉ thư dãn, một khoảng lặng cho chính mình.
Hoàn thành xong công việc Ngô Diệc Hiên mang tâm trạng vui vẻ về nhà nhưng về tới nơi lại không có bóng dáng mà anh muốn thấy thay vào đó là một tờ giấy trên bàn trà. Anh cầm nó lên. “Em cần thời gian suy nghĩ và nghỉ ngơi. Đừng mất thời gian đi tìm em, anh không tìm được đâu. Đến lúc thích hợp em sẽ quay về”.
Đọc xong Ngô Diệc Hiên thật sự lo đến sắp điên rồi. Cô vừa mới khỏi bệnh ở bên ngoài không thể chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa anh sợ Diệp Hạ sẽ không quay về. May mà khả năng kìm chế của anh vẫn tốt. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Dương Dĩnh: “Diệp Hạ đi rồi”.
Dương Dĩnh hiểu Ngô Diệc Hiên nói gì, mà bản thân cô cũng không có cách. Mỗi lần Diệp Hạ chơi trò mất tích thì không ai có thể tìm được. Cô chỉ có thể lên tiếng trấn an: “Đầu giờ chiều tôi nhận được tin nhắn của Diệp Hạ, cô ấy nói cần nghỉ ngơi mong tôi có thể quản lí tốt tạp chí. Sau đó tôi có gọi điện tìm thử nhưng cô ấy đã tắt máy. Mỗi khi tâm trạng không tốt hoặc bế tắc trong một vấn đề gì đó Diệp Hạ vẫn hay thường vậy, anh đừng lo quá, khi nào tâm trạng ổn cô ấy sẽ quay về thôi”.
“Cảm ơn cô”.
Không còn cách nào khác, Ngô Diệc Hiên chỉ còn có thể chờ Diệp Hạ quay lại mà thôi. Anh ngồi xuống sopha mặc cho thời gian trôi qua đến khi trời tối mới đứng lên gọi điện cho đám Hạ Tuấn Lâm và Mạc Hạo.
Bên trong phòng VIP ở Pub club, Ngô Diệc Hiên ngồi uống rượu như uống nước lã khiến Bạch Hạo Vũ người đến sau không khỏi nghi hoặc. Anh quay sang hỏi hai người bên cạnh: “Anh ấy sao vậy? Không phải đã làm hòa với Diệp Hạ rồi sao? Hôm nay chị dâu được ra viện còn gì”.
Hạ Tuấn Lâm kể lại chuyện của Ngô Diệc Hiên cho Bạch Hạo Vũ biết, thở dài, tự trách nói: “Diệp Hạ đi rồi. Nếu không phải tại chuyện của tôi và Duệ Trúc làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người họ thì làm sao em ấy lại đi cơ chứ”.
“Nhưng em ấy có nói chia tay hay không quay lại đâu. Uống như vậy rất có hại, có bao giờ anh ấy như vậy đâu. Hơn nữa bị đám chó săn chụp được ảnh thì không tốt”.
Mạc Hạo vỗ vai Bạch Hạo Vũ nói: “Để cậu ta phát tiết chút đi, nếu giữ trong lòng còn khó chịu hơn. Việc còn lại nếu có vấn đề gì chúng ta không giải quyết được sao?”.
“Tất nhiên là giải quyết được”, Bạch Hạo Vũ đứng lên đi về phía đối diện chỗ Ngô Diệc Hiên ngồi: “Uống một mình không vui đâu, hôm nay chúng ta quậy tới bến đằng nào mai cũng không phải đi làm”.
Chuyến bay của Diệp Hạ hạ cánh an toàn xuống sân bay Naples, Italy sau gần giờ. Cô tới Italy vì không biết nên đi đâu mà nơi này khá quen thuộc, không có trở ngại giao tiếp.
Ra khỏi sân bay, Diệp Hạ bắt taxi đi tới khách sạn đã đặt trước. Cô sẽ ở đây nghỉ ngơi một ngày rồi nghiên cứu xem nên đi đâu tham quan, không thể để lãng phí một kì nghỉ được.
Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe và điều chỉnh việc bị lệch múi giờ, Diệp Hạ bắt đầu đi khám phá thành phố Napoli. Đầu tiên là dành thời gian một ngày đi tham quan lâu đài Castel dell’Ovo hay còn được gọi là Lâu đài Trứng.
Lâu đài được xây dựng bằng đá khá đơn giản. Bước vào Sảnh các cột chính với sàn đá thanh nhã và cột trụ lớn. Thả bộ trong Bảo tàng Tiền sử tìm hiểu lịch sử của người dân khu vực, nơi đây đang triển lãm về những nền văn minh cổ đại trong khu vực. Đồ gốm sứ, quần áo và đồ tạo tác khác trong cuộc sống thường ngày được sưu tập ở đây. Hai ngọn tháp, Torre Maestra và Torre Normanna đem đến tầm nhìn tuyệt vời về phía Napoli và xa hơn là núi Vesuvius.
Tham quan hết được các nơi trong lâu đài thì cùng tới giờ cơm. Diệp Hạ bắt xe buýt địa phương đến Saint Lucia trên bờ biển và đi bộ xuống con đường đắp cao để thưởng thức bữa trưa. Ăn xong, Diệp Hạ tiếp tục hành trình. Cô đi dạo khu vực xung quanh nơi có những ngôi nhà của ngư dân trước đây trong khu vực Borgo del Marini. Đến lúc hoàng hôn buông xuống Diệp Hạ dừng chân ở một quán cà phê nhỏ xinh thưởng thức một tách trà chiều.
Nhìn cảnh chiều tàn khiến lòng Diệp Hạ bỗng dưng cảm thấy buồn. Ngẩn người ngồi trầm tư hồi lâu, Diệp Hạ bị tiếng nói chuyện vui vẻ của đôi tình nhân ngồi đối diện làm bừng tỉnh. Nhìn họ khiến cô nhớ đến Ngô Diệc Hiên người đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Bây giờ cô mới thấy bản thân không thể xa anh được nữa rồi.
Không biết lúc anh quay về nhà không thấy cô thì có phản ứng ra sao? Thực ra cô cũng không muốn đi trong im lặng như vậy. Chỉ là sợ nói ra anh sẽ giữ cô lại hoặc muốn đi cùng làm cô càng thêm phiền mà thôi. Cô muốn có một khoảng thời gian tĩnh lặng để bản thân nghỉ ngơi rồi sẽ trở về. Chuyện của Đỗ Duệ Trúc đã không có vấn đề gì nhưng cô muốn cho anh có bài học để lần sau có việc gì cũng phải thành thật khai báo, đó cũng là một phần lí do cô chọn cách im lặng biến mất.
Khám phá thành phố Napoli vừa vặn hết một tuần. Cuối tuần, Diệp Hạ nhớ mang máng là mình có việc nên mở email ra kiểm tra thì thấy thông báo của thư kí nhắc cô cần đi tham dự tuần lễ thời trang Milan theo lời mời của thương hiệu Prada, Gucci, Fendi và Versace. Đã nhận lời mời của người ta nên Diệp Hạ phải đặt vé bay đi Milano và kết thúc chuyến du lịch của mình.
Ra khỏi sân bay, Diệp Hạ được Edward – quản lý cửa hàng thời trang của cô ở Milan tới đón. Quan hệ của cô với Edward khá thân thiết, không chỉ là sếp và nhân viên mà còn là bạn bè, đối tác. Anh đã giúp đỡ cô khá nhiều trong việc mở cửa hàng ở đây.
Edward lái xe đưa Diệp Hạ tới cửa hàng thời trang. Cửa hàng của cô ở Milan nằm ở khu vực trung tâm có hai tầng diện tích khá rộng, tầng một để kinh doanh còn tầng hai thì thiết kế theo dạng căn hộ để Diệp Hạ có tới làm việc thì có thể ở lại.
“Anh đã cho người quét dọn sạch sẽ rồi”.
“Làm phiền anh quá”.
Edward mỉm cười đáp: “Không có gì. Em nghỉ ngơi đi, có việc thì gọi anh”.
Sắp xếp hành lí xong xuôi, Diệp Hạ đi siêu thị ở gần đó mua chút đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn, đồ uống về căn hộ. Cô có ý định ở lại đây khoảng ngày đến đầu tháng mới quay về NewYork để giải quyết công việc và chuẩn bị cho ra mắt bộ sưu tập mới vào dịp tuần lễ thời trang NewYork đầu tháng .
Hai ngày đầu là buổi trình diễn của thương hiệu Fendi, Prada và Versace tất cả đều diễn ra rất thuận lợi đến ngày cuối thì tới buổi trình diễn của thương hiệu Gucci.
Hôm nay, Diệp Hạ mặc áo dáng sơ mi màu trắng và chân váy midi đỏ đun sọc đen được thiết kế bằng vải tweed kết hợp với áo mangto màu kem, boot cao gót cổ ngắn và túi đeo chéo màu xanh dương, tất cả đều là sản phẩm của Gucci gửi tặng. Mái tóc dài quá vai uốn xoăn lọn to buông xõa, gương mặt được trang điểm với tông màu trầm làm tôn lên các đường nét hoàn hảo trên gương mặt.
Như thường lệ, Diệp Hạ không đi thảm đỏ mà trực tiếp đi vào phía bên trong. Vào tới hội trường theo sự hướng dẫn của nhân viên cô đi tới hàng ghế đầu ngồi vào vị trí gần chính giữa. Sự xuất hiện của Diệp Hạ thu hút vô số sự chú ý của phóng viên vì họ biết Daphne Trần sẽ tới dự mà cô lại ngồi vào chỗ có đề tên đó. Nhưng không ai đưa máy ảnh về phía Diệp Hạ vì cô đã đưa ra văn bản pháp luật không được chụp ảnh khi không được sự cho phép. Nếu họ dám làm trái thì tức là không muốn làm phóng viên nữa rồi.
Ngồi khoảng vài phút thì Giám đốc điều hành và Nhà thiết kế của hãng đều xuất hiện nhiệt tình tiếp đón Diệp Hạ. Cô được nể mặt như vậy bởi khi tham dự xong cô sẽ dành thời gian viết một bài bình luận về các mẫu thiết kế. Vậy nên sản phẩm có được tiêu thụ tốt hay không một phần là nhờ cô. Dù cô còn trẻ tuổi nhưng địa vị trong giới thời trang, sức kêu gọi và lan tỏa rất lớn, tiếng nói rất có trọng lượng. Hơn nữa, cô còn là Phó giám đốc của Tập đoàn truyền thông lớn nhất thế giới nên khâu tạo quan hệ tốt là không thể loại bỏ.
Nói chuyện trao đổi với hai vị sếp lớn xong Diệp Hạ ngồi vào vị trí của mình. Lúc ngồi xuống cô để ý tới tên vị khách ngồi chiếc ghế bên cạnh. Stephen Wu. Sao thấy quen vậy nhỉ? Đây là tên tiếng anh của Ngô Diệc Hiên mà. Không phải trùng hợp vậy chứ? Thôi xong rồi, làm sao cô lại quên mất anh là người đại diện toàn cầu của thương hiệu Gucci cơ chứ.
Diệp Hạ nói với vị Giám đốc điều hành ngồi cách cô một ghế vài câu sau đó có nhân viên tới đưa cô tới vị trí hàng ghế cuối cùng để ngồi. Cô không thể gặp anh vào lúc này được.
Vừa yên vị ở vị trí mới thì Ngô Diệc Hiên xuất hiện, hàng loạt ống kính máy ảnh đều chĩa về phía anh, ánh đèn flash nháy sáng liên tục. Diệp Hạ cũng đưa mắt quan sát anh, mới hơn một tuần không gặp nhưng hình như anh có vẻ gầy đi một chút, lại trông không có khí sắc lắm. Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Hạ nhìn mình Ngô Diệc Hiên đưa mắt về phía chỗ ngồi của cô để nhìn nhưng Diệp Hạ đã kịp tránh tầm mắt của anh.
Mặc dù rất muốn nhìn Ngô Diệc Hiên nhiều hơn vì cô nhớ anh rồi nhưng đến lúc trình diễn bộ sưu tập mới cô vẫn tập trung theo dõi, đây là công việc của cô.
Xem xong buổi trình diễn, Diệp Hạ nhận lời phỏng vấn ngắn của tạp chí ELLE rồi tranh thủ lúc chưa bị phát hiện liền rời đi luôn để tránh đụng mặt với Ngô Diệc Hiên.