Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện:
Sáng sớm, Diệp Hạ tỉnh lại trong vòng ôm ấm áp của Ngô Diệc Hiên. Cô khẽ mỉm cười sau đó rướn người tặng Ngô Diệc Hiên một nụ hôn chào buổi sáng.
Vì lười nên cô quyết định nằm thêm một lúc cũng để cơn ngái ngủ qua đi. Hình như cả đêm qua cô đều nằm một dáng nên giờ mới mỏi người như vậy. Thế là Diệp Hạ xoay người đổi dáng sau đó vì đau bụng mà nhích tới nhích lui để cuộn người lại cho khỏi đau.
Giọng nói trầm khàn của Ngô Diệc Hiên vương vít theo sau: “Em còn nhích nữa là tự chịu hậu quả đó”.
Diệp Hạ cười nham hiểm nhìn Ngô Diệc Hiên, ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu, dù sao anh cũng không động vào được cô. Cô lật người nằm lên trên người Ngô Diệc Hiên, cúi đầu nói nhỏ bên tai anh: “Em cứ nhích đó, anh có thể làm được gì em?”. Sau đó, đưa môi đặt lên môi Ngô Diệc Hiên, thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp, tay cũng bắt đầu sờ loạn trên người anh.
Ngô Diệc Hiên trầm giọng nhắc nhở: “Đừng nghịch”. Dù có đưa ra lời cảnh báo, động tác của Diệp Hạ vẫn không dừng lại.
Anh đưa tay ôm Diệp Hạ lật người đè cô xuống giường: “Em có biết buổi sáng không nên đốt lửa trên người đàn ông không? Đây là thời gian tối kị”. Nói xong, anh ôm ngang người cô lên, bước xuống giường đi về phía phòng tắm.
Diệp Hạ hốt hoảng kêu: “Này, anh ôm em vào đây làm gì?”.
“Đã đốt lửa thì phải chịu trách nhiệm dập lửa”.
“Em đang đến ngày đấy”.
Ngô Diệc Hiên cúi xuống nhìn Diệp Hạ, mỉm cười: “Có rất nhiều biện pháp để dập lửa”.
Giờ cô hối hận có còn kịp không? Tại sao lại cứ phải đùa với lửa làm gì cơ chứ?
Lúc Ngô Diệc Hiên và Diệp Hạ ra khỏi phòng tắm đã là chuyện của một tiếng sau.
Giải quyết xong bữa sáng, Diệp Hạ bắt tay vào công cuộc chuyển tổ. Mất cả một buổi sáng cô mới hoàn thành được công việc mất sức này. Nhìn quần áo của mình được treo cạnh đồ của Ngô Diệc Hiên khiến cô cảm thấy hơi khó tin cùng không chân thực. Không ngờ cô đã bước tới giai đoạn sống chung, cùng một người trải qua cuộc sống sắp tới. Chắc chắn sẽ có nhiều thứ thay đổi nhưng đây là điều hạnh phúc bởi vì người kia chính là người mà cô yêu.
Ngô Diệc Hiên xuất hiện sau lưng Diệp Hạ, vỗ nhẹ vai cô: “Nghĩ mà ngẩn người ra vậy?”.
“Đang cảm thán cuộc đời”.
“Ồ, vậy cảm thán xong rồi thì đi mua thêm đồ dùng cho Tiểu Bao. Còn chưa xong thì em cứ tiếp tục”.
Diệp Hạ tặng cho Ngô Diệc Hiên một cái lườm, mất hứng: “Đi thôi, tiện ăn luôn ở ngoài”.
Vất vả cả buổi, bụng của Diệp Hạ đã lên tiếng phản đối nên cô cùng Ngô Diệc Hiên đi giải quyết bữa trưa trước.
Vừa chiến đấu với mỹ thực trước mặt, Diệp Hạ vừa thảo luận việc nhà với Ngô Diệc Hiên: “Chút nữa ăn xong chúng ta tới trung tâm thương mại đi. Cần mua thực phẩm và thêm một số đồ dùng trong nhà nữa, đồ ở nhà không đủ dùng. Sau đó hãy đi mua đồ cho Tiểu Bao”.
“Nghe em. Sau này toàn bộ việc gia đình và chi tiêu do em lo liệu. Đây là thẻ phụ của anh”. Nói rồi, Ngô Diệc Hiên đưa thẻ ngân hàng cho Diệp Hạ.
Diệp Hạ không chút do dự nhận lấy: “Chậc, thẻ đen hạng bạch kim. Trong thẻ có bao nhiêu tiền vậy?”.
“Không nhiều nhưng đủ cho em tiêu xài phung phí”. Anh đưa tay chống cằm, nhìn cô: “Theo tình tiết thường thấy không phải nên là em không nhận, em cũng có tiền. Anh đây là đang coi thường em, vân vân hay sao?”.
“Tiền đưa tới trước mặt mà không nhận là ngu ngốc. Có thêm một khoản để tiêu, tiền của mình có thể cất đi phòng thân không phải rất tốt sao? Em rất tận hưởng cuộc sống được người khác nuôi”.
“Xem ra chỉ cần nuôi em béo tốt là em sẽ không chạy đi mất”.
“Từ “béo tốt” này rất khó để thực hiện đó. Hơn nữa, em rất có giá đấy nhớ giữ cho cẩn thận, mất là không tìm lại được đâu”.
Ngô Diệc Hiên làm ra vẻ dữ tợn nói: “Kẻ nào dám động vào người của anh, anh tiêu diệt”.
Diệp Hạ mỉm cười với anh, nhún vai, xòe hai tay ra.
Dạo trung tâm thương mại muốn mua thêm chút đồ mà thôi ai ngờ lại mua về cả đống đồ vì thấy cái gì cũng thiếu. Vì số lượng vượt dự tính nên chỉ có thể đặt giao hàng tận nơi. Giải quyết xong đồ gia đình, Diệp Hạ cùng Ngô Diệc Hiên đi tới cửa hàng thú cưng.
Mua cho Tiểu Bao đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt còn đổi cho nó một cái ổ mới to hơn vì nhà của Ngô Diệc Hiên diện tích khá lớn. Lúc mua xong, Diệp Hạ lôi kéo Ngô Diệc Hiên đi ngắm thú cưng. Khi đi qua lồng của mấy bé mèo, Diệp Hạ bị một em mèo tai cụp nằm trong góc thu hút, cứ đứng nhìn bé mãi mặt sắp dán lên lồng luôn rồi.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười xoa đầu Diệp Hạ, sau đó nói với nhân viên cho xem bé mèo đó.
Nhận bé mèo từ tay nhân viên, Diệp Hạ vuốt ve, cưng nựng không rời tay, có thể nói là vô cùng yêu thích. Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa cằm bé mèo khiến nó rất thích, bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Anh liền nói: “Nếu em thích thì mua, nhà chúng ta rộng có thể nuôi được”.
“Nhưng còn Tiểu Bao, liệu nó có ở được cùng không?”.
“Em yên tâm, Tiểu Bao rất dễ sống chung. Lần đầu anh tới, nó rất thân thiện với anh”.
“Chúng ta đều bận rộn, em sợ không có thời gian dành cho nó”.
Ngô Diệc Hiên vòng tay ôm vai Diệp Hạ: “Yên tâm, sau này chắc chắn em sẽ làm việc ở nhà là chính. Còn nếu không có thời gian có thể mang qua nhờ ba, mẹ chăm sóc. Đi thôi, mua cho nó chút đồ rồi thanh toán nào”, sau đó anh trực tiếp kéo Diệp Hạ đi không để cô do dự nữa. Nếu em còn do dự, đắn đo vậy hãy để anh quyết định thay em, giúp em giải quyết vấn đề.
Về tới nhà, Diệp Hạ xách lồng nhỏ của bé mèo tới trước mặt Tiểu Bao để làm công tác tư tưởng với nó. Cô vừa vuốt lông Tiểu Bao vừa nói với nó: “Tao mang thêm bạn về chơi với mày đây. Không được bắt nạt em, phải chung sống hòa thuận và chăm sóc em, được chứ?”. Sau đó, cô để Tiểu Bao lại gần hơn với chiếc lồng. Nó đánh hơi ngửi một hồi, thấy không có phản ứng gì dữ dội cô liền đánh bạo mở cửa lồng mang bé mèo tới trước mặt nó.
Hai bé thú cưng tròn mắt nhìn nhau, tiến lại gần ngửi mùi đối phương rồi Tiểu Bao liếm lông bé mèo. Hành động này xem như là đã chấp nhận rồi đi. Mà bé mèo con cũng thật bạo đứng trước một chú chó lớn mà không hề sợ hãi, xù lông.
Bước đầu làm quen xem như ổn. Nhường lại không gian cho chúng làm quen với nhau Diệp Hạ đi dọn dẹp nhà cửa tiếp.
Mất một buổi chiều để sắp xếp đồ dùng gia đình mới mua và nhất là nhà mới cho Tiểu Bao và bé mèo. Nhìn thành quả lao động trước mặt Diệp Hạ không khỏi tán thưởng bản thân chăm chỉ. Cô nằm ườn ra sô pha, nói với người ngồi bên cạnh: “Anh đi nấu bữa tối, lượng vận động ngày hôm nay của em nhiều hơn so với quy định gấp mấy lần rồi”.
“Vậy cả buổi hôm nay anh đều ngồi chơi?”.
“Chắc chắn ít hơn em, anh chỉ việc vận chuyển đồ từ cửa vào chỗ cần để”.
Được rồi, vợ nói gì cũng là đúng hết. Ngô Diệc Hiên chỉ có thể nhận mệnh đi vào bếp nấu bữa tối.
Sau khi nằm đủ rồi, Diệp Hạ chạy đi tìm bé mèo và Tiểu Bao để cho chúng làm quen với ổ mới. Vị trí ổ được đặt nằm ở một góc của phòng khách, cạnh cửa hướng ra vườn.
Có một buổi chiều làm quen với nhau về cơ bản Tiểu Bao và bé mèo đã xác lập mối quan hệ bạn sống chung nhà, mặc dù chưa thân thiết nhưng cũng có thể ở chung hòa bình.
Ôm béo mèo trong tay, Diệp Hạ vuốt lông nó nói với người đang ở trong bếp: “Nên đặt tên cho bé mèo là gì được? Nó cần có một cái tên, anh cho chút ý kiến đi”.
Mất khoảng một phút suy nghĩ, Ngô Diệc Hiên đáp:“Gọi là Hạt dẻ đi”.
“Lí do?”.
“Vì hôm nay chúng ta có đi qua hàng hạt dẻ ngào đường. Anh thấy tên này cũng không tệ”.
“Anh còn có thể tùy ý hơn nữa được không?”.
“Vậy em tự đặt đi”.
Cô đã lười động não mới hỏi anh, giờ anh lại đá vấn đề về cho cô. Diệp Hạ mỉm cười, nhấc bé mèo lên đối diện mặt mình, nói với nó: “Từ giờ bé tên là Hạt dẻ nha”.
Ừm, gọi xong nghe rất không tệ, không tùy hứng chút nào. Diệp Hạ lại vui vẻ gọi thêm vài lần: “Hạt dẻ, hạt dẻ, hạt dẻ”.
Có lẽ bị Diệp Hạ ồn đến phiền cũng có thể thích tên gọi của mình bé mèo con liền: “Meo, meo, meo” vài tiếng, xem như bày tỏ đã nghe thấy.
Chơi đủ rồi, Diệp Hạ đứng lên đi vào bếp xem tình hình Ngô Diệc Hiên nấu bữa tối đến đâu rồi. Cô ngó đầu ra từ sau lưng Ngô Diệc Hiên, nhìn món ăn trên bếp: “Anh nấu xong chưa, có cần giúp gì không?”.
“Xào nốt món này là ăn được rồi”. Thuận tay Ngô Diệc Hiên gắp một miếng sườn chua ngọt đến bên miệng Diệp Hạ. “Em nếm thử chút đi xem có vừa khẩu vị không?”.
Diệp Hạ thổi miếng sườn cho bớt nóng rồi nếm thử, “Vừa rồi”.
“Vậy em sắp xếp bàn ăn đi”.
Bữa ăn đầu tiên trong hoàn cảnh mới với thân phận mới của Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên trôi qua thuận lợi. Bước đầu của giai đoạn sống chung xem như khá tốt.
Ăn xong Diệp Hạ rất tự giác phụ trách việc dọn dẹp. Dù đôi lúc có lười, có chút tùy hứng, vô lí nhưng Diệp Hạ vẫn biết việc nhà phải chia sẻ với nhau, cùng phụ trách không thể để một người làm được, đây là bình đẳng và yêu thương. Mà cũng may chiều nay cô vừa tậu một chiếc máy rửa bát, cứu tinh cho cuộc sống gia đình.
Dọn dẹp xong chính là thời gian cá nhân. Sau khi tắm gội xong, Diệp Hạ dành chút thời gian kiểm tra mail công việc, cô bỏ bê ngày nay rồi.
Ngô Diệc Hiên mang tới một tách trà hoa nhài đặt lên bàn cạnh Diệp Hạ rồi cũng ngồi xuống bên cạnh ôm máy tính, xử lí công việc của mình.
Hình thức ở chung của họ rất nhẹ nhàng, tự nhiên và ăn ý.
Thực ra đây tính là bắt đầu sống chung lâu dài còn trước đó lúc bị thương Ngô Diệc Hiên đã ở chỗ Diệp Hạ gần nửa tháng, thói quen sinh hoạt cá nhân của đối phương họ đều đã hiểu ở một mức độ nhất định.
Hai người bận việc của mình đến lúc Diệp Hạ đưa tay cầm tách trà lên định uống thấy đã hết lúc này cô mới để ý tới giờ, đã gần giờ rồi. Ngẩng đầu nhìn người đối diện, anh vẫn đang chăm chú nhìn máy tính liền nói: “Đã muộn lắm rồi, anh xong việc chưa?”.
Ngô Diệc Hiên tắt máy tính, đáp lời: “Xong rồi”.