Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

chương 50

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kết nối với Sâu ta cùng trò chuyện:

Tới trước cửa tòa nhà tập đoàn Hoa Hạ, Diệp Hạ đang định lấy kính mát ra để đeo vào thì bị Ngô Diệc Hiên cản lại: “Phụ huynh hai bên cũng đã gặp nhau rồi, chúng ta chuyện cần xảy ra cũng xảy ra rồi. Giờ chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy đăng kí kết hôn nữa thôi, sớm muộn gì mọi người cũng biết em, khỏi cần giấu nữa”.

Nghe anh nói làm cô lại nhớ đến chuyện tối qua khiến sắc mặt đỏ ửng. Dù vậy cô vẫn cứng miệng đáp: “Em có nói là sẽ lấy anh đâu”.

Ngô Diệc Hiên đưa mặt lại gần Diệp Hạ, mỉm cười hỏi: “Em không lấy anh thì lấy ai? Hửm?”.

Bị anh trêu chọc mà không làm gì được Diệp Hạ bặm môi lại tức giận quay người đi thẳng vào bên trong.

Biết bản thân đã chọc cho Diệp Hạ xù lông nên Ngô Diệc Hiên vội đuổi theo nhận lỗi với cô. Thế là toàn bộ nhân viên của tập đoàn có mặt ở đại sảnh được chứng kiến một màn kinh điển, Boss của họ đang đuổi theo xin lỗi một cô gái vô cùng xinh đẹp khiến bọn họ không khỏi đoán già đoán non về thân phận của cô.

Ngô Diệc Hiên đuổi kịp Diệp Hạ thì hai người gặp Bạch Hạo Vũ: “Chị dâu, chìa khóa xe ô tô của em nè”.

Câu nói của Bạch Hạo Vũ thành công ném một quả bom vào đám đông, tất cả mọi đều xôn xao bàn tán. Bị mọi người chú ý, nhìn chằm chằm như động vật trong sở thú khiến Diệp Hạ không được tự nhiên lắm, cô gượng cười đáp: “Cảm ơn anh đã mang xe về giúp em”.

Bạch Hạo Vũ lại chuyển rời tầm mắt sang người đứng cạnh Diệp Hạ: “Ồ, hai người mặc đồ đôi nha. Có thể đừng khoe tình cảm với một người FA như em được không?”.

Nghe Bạch Hạo Vũ nói cô liền quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên. Hôm nay anh mặc áo phông, quần jean và giầy nike trông rất thoải mái, năng động, màu quần áo cũng rất giống bộ đồ cô đang mặc. Đừng hiểu lầm, chỉ là cô tùy tiện phối một bộ đồ đơn giản để hoạt động cho thoải mái thôi, tuyệt đối không cố ý mặc đồ đôi với anh đâu. Chỉ có thể trách cô và anh tâm ý tương thông mà thôi.

Ngô Diệc Hiên đưa tay khoác vai Diệp Hạ: “Tôi chính là thích vậy đấy, cậu có ý kiến?”.

“Hì! Hì! Không có, chỉ là thấy quá hợp, quá chói mắt mà thôi”.

“Chúng ta đi thôi, anh sợ ở lại lâu sẽ làm tổn thương tâm hồn của cậu ta”. Nói xong, Ngô Diệc Hiên nắm tay Diệp Hạ rời đi.

Thấy vậy, Bạch Hạo Vũ nói với theo: “Tài liệu anh cần em để trên bàn làm việc của anh, nhớ trả công cho em đấy”.

Bọn họ đã rời đi rồi, đám nhân viên mới có cơ hội bàn tán nhưng đại đa số đều là những câu như: “Cuối cùng cũng được thấy mặt bà chủ tương lai rồi. Cô ấy trẻ quá đi, lại còn xinh đẹp đến nỗi nghịch thiên”.

“Tôi muốn biết thân phận của bà chủ, nhìn cô ấy mặc đơn giản như vậy mà khí chất không đùa được đâu, đứng cạnh Boss vô cùng xứng đôi”.

“Hai người họ tình cảm quá đi”.

“Boss là thần tượng của tôi mà tôi thấy anh ấy đi cùng bà chủ lại không cảm thấy ghen tị và khó chịu chút nào, chỉ muốn chúc họ hạnh phúc thôi”.

Trong phòng làm việc của Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ đang ngồi làm tổ trên sô pha xem phim. Nhân lúc chưa tới giờ hẹn cô đành ngồi xem nốt vài tập cuối của bộ phim mà mình đang theo dõi: “Tình tiết nam nữ chính cùng che ô dưới trời mưa mặc dù lãng mạn nhưng thực tế chứng minh hai người cùng che ô sẽ bị ướt vì cái ô quá nhỏ, che không vừa hai người. Phim ảnh đều là lừa người”.

“Vậy em còn xem làm gì?”.

“Xem để giải trí chứ sao. Dù nó vô lí nhưng xem một chút để thấy cuộc đời này còn có màu hồng”.

“Thế thì em đừng kêu ca nữa”.

Diệp Hạ ngang ngược trả lời: “Em không thích đó”. Dứt lời cô liền bị Ngô Diệc Hiên giáo huấn cho một trận nên thân.

Đúng lúc ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Bạch Khả lên tiếng: “Boss, khách của anh tới rồi”.

“Để họ vào đi. Mang vào giúp anh hai tách trà”.

Sau một hồi nói chuyện, vấn đề đã được giải quyết một cách ổn thỏa. Nhờ Diệp Hạ không nặng không nhẹ phân tích tình hình cộng với việc đồng ý rút đơn kiện nếu phía tên Vương thiếu không bắt tập đoàn đền bù tiền vì phá hợp đồng nên Ngô Diệc Hiên không phải vì cô mà tổn thất một khoản tiền lớn.

Ngô Diệc Hiên đưa tay lên vuốt cằm nhìn Diệp Hạ: “Anh cảm thấy bản thân không nên đắc tội em nữa. Nếu không sẽ bị em “giết” bất cứ lúc nào”.

“Chúc mừng anh đã ngộ đạo”.

“Bộ dạng lạnh lùng cùng lời lẽ nhẹ nhàng nhưng rất sắc bén của em lúc nãy rất đáng sợ”.

“Em có thể điều hành công ty thời trang vận hành tốt. Lại ngồi vững ở vị trí Phó giám đốc quản lí một mảng của một tập đoàn lớn khi tuổi vẫn còn rất trẻ, nếu không rèn luyện ra được bộ dạng nữ cường nhân đó thì còn sống sót được chắc?”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay kéo Diệp Hạ vào lòng: “Trên thương trường đúng là cần như vậy nhưng ở cùng anh thì không cần phải thế. Chỉ cần làm chính mình, vui vẻ là được rồi việc còn lại cứ để anh giải quyết”.

Diệp Hạ dụi đầu vào ngực anh, thả lòng người tận hưởng vòng ôm ấm áp, nhẹ giọng đáp: “Em biết rồi. Thật muốn bỏ việc ở nhà để anh nuôi”.

“Vậy thì cứ ở nhà, tùy ý làm điều em muốn. Tiền của anh đủ để nuôi em đến mấy đời”.

“Nghe rất hấp dẫn. Nhưng nhỡ đâu ở nhà anh thấy em vô công rồi nghề, nhìn thấy em không thuận mắt lại chán em, chúng ta chia tay thì em phải làm sao?”.

Diệp Hạ nói xong không thấy Ngô Diệc Hiên trả lời mà thấy anh cầm điện thoại lên tìm số thì cảm thấy khó hiểu: “Anh làm gì?”.

“Tìm Đường Dạ tới làm giấy thỏa thuận trước hôn nhân, chuyển nhượng một phần tài sản đứng tên anh cho em”. Anh dứt lời thì điện thoại trong tay đã thông, có giọng nói truyền tới.

Mất giây để tiêu hóa lời Ngô Diệc Hiên nói, Diệp Hạ vội đưa tay lấy điện thoại của anh trực tiếp nhấn nút tắt. “Anh đừng manh động, em chỉ đùa thôi”.

“Nhưng anh tin là thật”.

“Em rất yêu thích công việc của mình chỉ là có lúc ôm quá nhiều nên đôi khi cảm thấy mệt mà thôi, em không có ý định từ bỏ. Hơn nữa em muốn mình là một con người độc lập, tự tin”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay vuốt tóc Diệp Hạ: “Anh luôn tôn trọng lựa chọn của em, sẽ không bắt em phải từ bỏ điều gì cả. Em cứ làm điều mà mình thích, anh vĩnh viễn ở đằng sau ủng hộ và làm chỗ dựa cho em”.

Có một người yêu thương vô điều kiện, luôn sẵn sàng ủng hộ mình là điều tốt đẹp nhất trên đời này. Diệp Hạ nhào vào lòng Ngô Diệc Hiên, vòng hai tay qua cổ đặt lên môi anh một nụ hôn thể hiện tình cảm của mình.

Ngô Diệc Hiên vô cùng phối hợp đón nhận nụ hôn của Diệp Hạ. Qua một hồi dây dưa hai người mới dừng lại.

Vừa vặn, Bạch Khả gõ cửa mang vào phòng một phần văn kiện cần Ngô Diệc Hiên xử lí gấp nên Diệp Hạ đành tiếp tục ngồi làm tổ ở sô pha. Phim thì đã xem hết, truyện cũng đọc chán rồi mà lên mạng đọc tin tức cũng không thú vị, Diệp Hạ nhàm chán chống tay lên cằm nhìn Ngô Diệc Hiên làm việc. Nhìn một hồi, cô khẽ mím môi nói: “Em chợt nhận ra một vấn đề. Chúng ta đâu có chắc sẽ đăng kí kết hôn thì thỏa thuận trước hôn nhân làm sao có hiệu lực”.

Ngô Diệc Hiên nheo mắt nguy hiểm nhìn Diệp Hạ: “Em không muốn gả cho anh?”.

Nhận ra bản thân lại giẫm vào đuôi sói Diệp Hạ vội cười làm hòa: “Không phải”.

“Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi”. Nói rồi, Ngô Diệc Hiên đứng lên kéo Diệp Hạ đi ra ngoài.

Diệp Hạ vội vơ túi xách ở trên ghế: “Này, anh mang em đi đâu?”.

Ai đó thản nhiên đáp: “Đăng kí kết hôn”.

“Tâm lý của em không tốt đâu, đừng dọa em sợ”.

Ngô Diệc Hiên nói vô cùng chân thật: “Anh nói thật, không dọa em đâu”.

Hai người vừa đi vừa nói đi vào thang máy. Cửa thang máy khép lại vừa vặn đám Bạch Hạo Vũ đi tới, nghe được nội dung câu chuyện.

Bạch Hạo Vũ đưa tay chỉ cánh cửa thang máy đã khép lại, ấp úng hỏi Bạch Khả: “Em có nghe thấy bọn họ nói gì không?”.

Bạch Khả gật đầu phối hợp đáp: “Có, nghe rất rõ ràng. Boss nói muốn đi đăng kí kết hôn với Diệp Hạ”.

“Lấy vợ mà không thèm nói với anh, em một câu”.

Hạ Tuấn Lâm ở bên cạnh bổ cho anh ta một đao: “Nói cho cậu để làm gì? Cậu cũng không phải phụ huynh của người ta. Mà có nói cậu đi đám cưới phong bì sẽ nhiều hơn chắc”.

“Nói để tới quậy góp vui đó”.

Hạ Tuấn Lâm mỉm cười thân thiện nói: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Sau này có kết hôn chắc chắn tôi sẽ báo với cậu cuối cùng tránh để bị làm phiền”.

Bạch Hạo Vũ bày ra bộ dạng ủy khuất đáp: “Anh chê người ta phiền”.

Trước khi Hạ Tuấn Lâm ra tay đập cho tên thần kinh trước mặt này một trận, Mạc Hạo đã lên tiếng kịp thời: “Hai cậu đề cập vấn đề hơi xa rồi đó. Ngô Diệc Hiên mà có lấy vợ, cậu ta sẽ tiến hành theo trình tự từng bước, tuyệt đối không thiếu. Cậu ta còn chưa cầu hôn đâu”.

Bạch Hạo Vũ khoanh tay lại, một bộ dạng đại nhân nói: “Thời buổi này đánh nhanh thắng nhanh mới là biện pháp tốt. Nếu để lâu vợ sẽ chạy mất”.

Hạ Tuấn Lâm lại cho anh ta thêm một đao nữa: “Cậu cũng biết vậy mà còn dùng dằng mất gần một năm vẫn chưa theo đuổi được vợ”.

Bị chọc trúng chỗ đau, Bạch Hạo Vũ ủ rũ đáp: “Em cũng muốn ôm người về nhà lắm chứ”.

Truyện Chữ Hay