Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện:
Tên phóng viên kia phủ nhận: “Không có ai sai khiến tôi cả. Là tôi tự làm vậy”.
Diệp Hạ lên tiếng chất vấn, phân tích của cô và Ngô Diệc Hiên giống hệt nhau: “Anh tự làm vậy. Vậy làm sao anh biết tôi là ai, làm việc ở đâu mà gửi những bức ảnh đó, khả năng của anh chưa đủ để có thể điều tra ra được đâu. Nhờ người khác, chắc lại càng không đi vì anh chẳng được lợi lộc gì cả. Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh phải gửi những bức ảnh đó cho mọi người trong tạp chí để hủy hoại danh dự của tôi. Đừng nói đó là tinh thần chính nghĩa, nhìn thấy tôi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nên mới làm vậy để cho mọi người biết bộ mặt thật của tôi. Nếu có thứ đó thì anh đã không đi làm thợ săn ảnh, chụp ra những bức ảnh thật thật giả giả khiến nhiều người gặp rắc rối không đáng có”.
Từng lời nói của Diệp Hạ ép tên phóng viên kia không nói được gì. Cô nói tiếp: “Anh trả lời đi, đừng im lặng như vậy chứ?”.
Tên phóng viên ấp úng: “Tôi… tôi”.
Ngô Diệc Hiên tiếp tục nói: “Anh có thể nói hoặc không bao giờ cần nói. Tôi có trăm ngàn cách để anh phải thất nghiệp mà cuộc sống của anh nếu không có công việc đó thì sẽ thế nào?”.
Bị cả Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên dùng lời nói gây áp lực, tên phóng viên kia đã không chịu được nữa, hắn bắt đầu lo sợ nhưng vẫn cứng cổ: “Anh đừng có ép người quá đáng”.
“Nếu anh phối hợp thì làm sao tôi phải ép”.
“Tôi cần giữ đạo đức nghề nghiệp”.
Nghe anh ta nó vậy, Diệp Hạ nói càng gay gắt hơn ép tên phóng viên vào đường cùng: “Đạo đức nghề nghiệp. Nếu có đạo đức thì anh đã không chụp những bức ảnh như vậy để vu oan, giá họa người khác”.
Tên phóng viên lại ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh: “Tôi… tôi”.
Ngô Diệc Hiên tung ra đòn cuối cùng: “Anh có phút suy nghĩ. Nếu không muốn nói sự thật thì anh có thể rời đi nhưng đừng trách tôi vô tình”.
Sau lời nói của Ngô Diệc Hiên không gian rơi vào im lặng chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Áp lực về thời gian mới là thứ đáng sợ nhất, chưa tới phút tên phóng viên đã nói sự thật: “Đúng là có người thuê tôi làm, đó là một cô gái. Tôi không biết tên cô ta, chỉ mới gặp mặt giao dịch có một lần còn lại chúng tôi đều liên hệ qua điện thoại”.
Nghe vậy, Dương Dĩnh liền đưa ra suy luận của mình: “Biết Diệp Hạ làm việc ở đâu chỉ có người trong tạp chí mà thôi. Anh đưa số điện thoại của cô ta cho tôi”.
Tên phóng viên kia sau khi suy nghĩ kĩ thái độ hợp tác rất tốt liền lấy điện thoại ra, đọc số điện thoại của cô gái kia cho Dương Dĩnh.
Sau khi số điện thoại được nhập vào tên hiện lên trong máy của Dương Dĩnh là.... Dương Dĩnh đã rất ngạc nhiên nhưng khi suy nghĩ lại thì thấy không bất ngờ lắm. Cô trực tiếp nhấn gọi, chỉ sau vài hồi chuông đã có người nghe máy. Cô đơn giản nói: “Phiền cô tới phòng tiếp khách ở tầng dưới gặp tôi. Tôi có chút việc cần nhờ”, rồi cúp máy.
Thấy biểu hiện của Dương Dĩnh, Diệp Hạ liền hỏi: “Là ai vậy?”.
Dương Dĩnh nhìn qua Đỗ Duệ Thần và Ngô Diệc Hiên rồi nói: “Chờ người tới sẽ rõ”.
Ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Đỗ Duệ Trúc đi vào. Thấy cô ấy, Đỗ Duệ Thần liền hỏi: “Sao em lại xuống đây”.
Đỗ Duệ Trúc khó hiểu trả lời: “Phó tổng biên Dương tìm em có việc. Sao vậy ạ?”.
Đỗ Duệ Thần hơi khó tin quay sang hỏi Dương Dĩnh: “Có nhầm lẫm gì không vậy?”.
Dương Dĩnh đưa điện thoại mở phần nhật kí cuộc gọi ra cho Đỗ Duệ Thần nhìn, sau đó quay sang tên phóng viên kia: “Phiền anh đọc lại số điện thoại cho anh Đỗ đây kiểm tra. Tôi đã gọi điện theo số anh đã đưa, người đã tới phiền anh xác nhận cho”. Dương Dĩnh không nể mặt Đỗ Duệ Thần chút nào vì thực ra cô cũng không quá thân với anh ta.
Tên phóng viên nghe Dương Dĩnh hỏi liền quan sát kĩ cô gái mới bước vào rồi trả lời: “Cô ấy chính là người đã thuê tôi chụp những bức ảnh kia”.
Đỗ Duệ Trúc càng khó hiểu hơn hỏi lại: “Anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu?”.
Đỗ Duệ Thần vẫn không thể tin em gái mình sẽ làm vậy nên hỏi lại xác nhận: “Có phải em là người đã thuê anh ta chụp ảnh Diệp Hạ và Liễu Tống hay không?”.
“Không phải, sao anh lại nói vậy?”.
Dương Dĩnh không nhìn được nữa rồi, tất cả đều im lặng không ai nói gì cô ta, vậy để cô nói: “Người trong cuộc đã xác nhận là cô ta làm, anh nghĩ còn có thể sai được sao?”. Rồi cô quay sang Đỗ Duệ Trúc lạnh nhạt châm chọc: “Cô diễn giỏi lắm, không đi làm diễn viên thì hơi phí tài năng đó. Diệp Hạ đối xử tốt với cô như vậy thậm chí còn giúp cô giải quyết sai lầm đã gây ra mà cô lại vì tranh giành thứ không thuộc về mình đâm cô ấy một nhát sau lưng. Làm người có đạo đức thì phải biết báo ơn người đã giúp mình chứ không phải là hãm hại người ta”.
Dù em gái mình có làm sai những khi nghe người khác nói em gái mình Đỗ Duệ Thần vẫn bênh vực em: “Em gái tôi làm sai thì cô cũng không nên nói vậy”.
Dương Dĩnh không nể mặt nói: “Tôi có xúc phạm đến cô ta sao? Tôi chưa làm gì cô ta đã là nể mối quan hệ của anh với Trác Dật Phàm và Diệp Hạ lắm rồi đó”.
Cô luôn coi Diệp Hạ là em gái của mình nên sẽ không để ai bắt nạt cô ấy: “Anh nhận là bạn của Diệp Hạ còn Ngô Diệc Hiên là người yêu. Nhưng khi người gây ra tổn thương cho cô ấy là người thân, là thanh mai trúc mã của các người thì không một ai lên tiếng nói gì kẻ đó bỏ mặc Diệp Hạ chịu ấm ức. Các người cảm thấy bản thân mình có xứng đáng?”.
Diệp Hạ thấy Dương Dĩnh hơi xúc động quá liền khẽ gọi cô ấy: “Dương Dĩnh” sau đó đi tới cạnh, đưa tay ôm vai cô ấy: “Tớ không sao. Cậu không cần phải tức giận như vậy, mọi việc đã được giải quyết rồi”.
Nói rồi, Diệp Hạ quay sang chỗ tên phóng viên: “Không biết ngoài những bức ảnh kia, anh có chụp được những tấm khác hay không?”.
Diệp Hạ hỏi vậy vì cô biết, phóng viên săn ảnh ngoài chụp những bức ảnh không chính xác lắm ra họ còn chụp những bức ảnh bình thường khác để làm đường lui cho mình đề phòng nếu người bị chụp tìm đến cửa. Thực ra nghề này, chỉ số an toàn không cao nhưng được nhiều tiền nên mới nhiều người mạo hiểm như vậy.
Tên phóng viên nghe vậy vội nói: “Có”.
Diệp Hạ quay sang Dương Dĩnh: “Cậu có thể giúp tớ một việc được không? Giờ cậu qua phòng bảo vệ gọi người đi cùng sau đó đi với anh ta lấy ảnh về hộ tớ. Trả anh ta một khoản tiền coi như mua lại những bức ảnh đó. Phần còn lại phiền cậu dọn dẹp dùm”.
“Tớ không thể để cậu ở đây một mình được”.
“Yên tâm”.
Dương Dĩnh biết tính Diệp Hạ nên không nói gì nữa, cô rời đi, Diệp Hạ lại quay sang phía Thi Tĩnh: “Tôi đã cho cô được câu trả lời thỏa đáng rồi chứ?”.
Thi Tĩnh đã chứng kiến toàn bộ, cũng đã hiểu hết nên cũng đứng lên đi về phía Diệp Hạ: “Câu trả lời của cô tôi rất hài lòng. Vậy tôi đi trước, không làm phiền cô xử lí vấn đề nội bộ”.
Giải quyết xong tất cả những vấn đề cần thiết, Diệp Hạ quay sang lạnh nhạt, điềm tĩnh nhìn Đỗ Duệ Trúc.
Đỗ Duệ Thần cuối cùng sau khi tiêu hóa được hành động của em gái mình liền nói: “Diệp Hạ, thay mặt em gái anh xin lỗi em. Em muốn giải quyết vấn đề của em ấy thế nào cũng được, anh không có ý kiến, cũng không bao che”.
Diệp Hạ không trả lời Đỗ Duệ Thần mà nói với Đỗ Duệ Trúc: “Tôi hỏi lại chị lần cuối, có phải chị là người đã thuê tên phóng viên săn ảnh kia chụp ảnh tôi và Liễu Tống rồi gửi chúng cho mọi người hay không?”.
“Không phải, em đừng nghe anh ta ăn nói lung tung”.
Diệp Hạ nhẹ nhàng nói nhưng câu nào cũng sắc bén: “Tên phóng viên kia với chị còn chẳng có quen biết thì vì cớ gì mà phải vu oan cho chị. Chị có làm hay không trời biết, đất biết và lương tâm của chị biết. Đừng vì một ai mà đánh mất chính bản thân mình. Còn nữa, tôi có thể tồn tại được trong trốn thương trường thì không phải là mèo bệnh đâu”.
Diệp Hạ nói xong rồi trả lời câu vừa nãy của Đỗ Duệ Thần: “Em gái anh đã đủ tuổi để chịu trách nhiệm về việc làm của mình rồi. Lần này em sẽ không truy cứu, nếu có lần sau em nghĩ mình không hiền được như vậy nữa đâu”.
Dứt lời, Diệp Hạ liền đi thẳng ra ngoài mà không cần nghe xem Đỗ Duệ Thần có nói gì không cũng không quan tâm đến Ngô Diệc Hiên còn ngồi ở đó.
Ngô Diệc Hiên thấy Diệp Hạ rời đi vội đứng lên đuổi theo cô, lúc đuổi gần tới nơi thì thấy có người tới chỗ cô nên anh dừng lại, theo dõi từ xa.
Đám Bảo Bảo đang định đi tới phòng tiếp khách để xem tình hình thế nào thì lại gặp Diệp Hạ ở đây.
An Ninh vội hỏi Diệp Hạ: “Mọi chuyện sao rồi? Em không sao chứ?”.
Diệp Hạ mặc dù hơi mệt nhưng vẫn khẽ mỉm cười trả lời: “Vấn đề đã được làm rõ, lát nữa sẽ có thông báo đính chính gửi tới email của mọi người”.
Diêu Viễn bước tới ôm Diệp Hạ: “Con bé ngốc này, sao em lại kiên cường như vậy chứ?”.
“Em không sao, mọi người không cần lo lắng quá đâu”.
Thiên Lăng: “Không lo sao được. Sau này, ai dám bắt nạt em bọn anh sẽ xử kẻ đó”.
Diệp Hạ cảm động cùng chân thành nói: “Cảm ơn mọi người”.
Đứng nói chuyện với bọn họ thêm một lát thì họ phải rời đi vì có việc. Diệp Hạ xuống tầng dưới mua một cốc cà phê rồi cầm nó lên sân thượng của tòa nhà ngồi. Suốt cả chặng đường đi Ngô Diệc Hiên đều âm thầm đi theo sau Diệp Hạ giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Trên sân thượng của tòa nhà có trồng cây xanh tạo cảnh và ghế đá ngồi nghỉ. Diệp Hạ chọn đại một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống. Khi tâm trạng không tốt hay mệt mỏi cô thường muốn tới một nơi thật yên tĩnh để thư giãn thả lỏng tinh thần, vừa hay nơi này lại rất phù hợp.
Ngoài khoảng vài phút, Diệp Hạ lên tiếng: “Anh có thể đi ra đây được rồi, định đứng ở đấy đến bao giờ”.
Ngô Diệc Hiên đi tới chỗ Diệp Hạ ngồi xuống cạnh cô: “Thấy tâm trạng của em không tốt, biết em muốn ở một mình nên chỉ có thể lặng lẽ đứng ở xa để em yên tĩnh”.
“Anh theo dõi người khác lộ liễu như vậy mà kêu là lặng lẽ”.