Tư Dật, tiến sĩ y học, hiện là bác sĩ chủ trị khoa ung bướu của bệnh viện số trực thuộc đại học Thanh Hà, từng tham dự nhiều nghiên cứu về hạng mục u não của bệnh viện Hiệp Hòa Bắc Kinh và bệnh viện Đồng Tế. Đã xuất bản bài báo về SCI, trên thực tế, tác giả thứ nhất và thứ hai đã xuất bản bài báo, và đã nhiều lần phát biểu tại các hội nghị học thuật quốc tế và trong nước.
Trên tài khoản chính thức vừa mới đăng lý lịch cá nhân sơ lược của Tư Dật, người vừa mới đứng đầu trong cuộc bình chọn ‘Top bác sĩ trẻ toàn quốc’.
Bác sĩ Tư từ Bắc Kinh chiến thắng trở về, vì để chúc mừng anh mà các đồng nghiệp khoa ung bướu quyết định đến khách sạn Hilton xả một bữa.
Trên xe, Lộ Lộ, Tiểu Cầm và một y tá thực tập khác chen nhau cúi đầu nhìn bài đăng trên tài khoản chính thức, vừa xem vừa châu đầu ghé tai thì thầm.
Chỉ tiếc, bác sĩ Tư vừa nói có bạn gái rồi.
Lộ Lộ đối với bạn gái của bác sĩ Tư tò mò cực kỳ.
Tuy rằng biết hotboy đã có chủ, nhưng hỏi thăm điều kiện hẳn là không quá phận nhỉ.
“Vậy bác sĩ Tư này, cô ấy có xinh đẹp không?”
Tư Dật trả lời không cần nghĩ ngợi: “Xinh đẹp.”
Bởi vì cũng đoán được nên Lộ Lộ không cảm thấy kinh ngạc, lại tiếp tục hỏi: “Vậy tính cách của cô ấy có tốt không?”
Tư Dật không nói nữa.
Bốn người khác trên xe đều cảm thấy có chút kỳ lạ với sự trầm mặc của anh, chẳng lẽ bạn gái của bác sĩ Tư là Mẫu Dạ Xoa? Cho nên bác sĩ Tư mới giữ mình trong sạch như vậy, từng nhóm từng nhóm người theo đuổi nhào qua mà anh vẫn có thể không một phiến lá dính thân.
Bọn họ chờ mong Tư Dật sẽ hình dung bạn gái như thế nào.
Mà bọn họ không biết là, giờ phút này trong đầu Tư Dật đang hiện lên đủ loại có liên quan đến Nhĩ Đóa.
Nhưng anh vẫn cảm thấy chỉ có từ kia là thích hợp để hình dung về cô ấy.
Tư Dật bật cười một tiếng, ngữ khí mềm mại: “Không tốt, cô ấy rất xấu xa.”
Mọi người đều bị từ ngữ hình dung này của anh làm cho ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng cái từ ‘xấu xa’ này là nghĩa xấu, nhưng mà anh lại nói ra dịu dàng như vậy khiến mọi người không cảm thấy như anh đang mắng chửi người ta, mà ngược lại còn cảm thấy, đây là đánh giá hàm chứa sự nuông chiều cùng bất đắc dĩ.
Bác sĩ Tư không có cách nào với tật xấu của bạn gái, chỉ có thể lâm vào sủng nịch đến tận xương tủy.
Xem ra các cô hoàn toàn không có cơ hội.
Ba y tá đồng thời than thở một tiếng.
Bác sĩ Lý nhướng mày: “Nghe khẩu khí của cậu thì cô ấy hẳn là mỹ nhân cường thế hả?”
“Ừ.” Tư Dật nhẹ nhàng cười, “Hình dung rất chính xác.”
Xe chạy đến cửa khách sạn, nhân viên tạp vụ phụ trách lái xe đến bãi đỗ, bọn họ bốn người vừa xuống xe thì chiếc xe của chủ nhiệm Lưu cũng tới, một đám người tập hợp cùng nhau đi đến đại sảnh khách sạn.
Lộ Lộ tiến đến bên cạnh Tiểu Cầm nhỏ giọng tiếp tục đề tài vừa rồi: “Điều kiện gia đình của bạn gái của bác sĩ Tư hẳn là rất tốt nhỉ?”
“Địa vị của ba bác sĩ Tư như vậy thì nhất định không phải là sinh ra trong gia đình bình thường.”
Tất cả mọi người ở bệnh viện đều đang suy đoán điều kiện gia đình bác sĩ Tư.
Anh vừa nhậm chức không lâu, nhưng những thứ anh khoác lên người và trên tay đều là những thương hiệu xa xỉ với gu thẩm mỹ tinh tế và cao cấp, thật ra giá cả cũng không tính là cỡ nào biến thái, nhưng chiếc SL kia cũng đủ chứng minh, gia cảnh bác sĩ Tư nhất định không bình thường.
Mọi người nghiêng về suy đoán anh là phú nhị đại.
Sau đó lại có người thấy, một ngày nọ Tư Dật đi làm, chiếc xe anh đi lại đổi thành một chiếc Rolls-Royce vô cùng chói mắt.
Đây tuyệt đối không phải phú nhị đại bình thường.
Nhìn toàn bộ thành phố Thanh Hà thì vài vị phú hào đầu bảng không có vị nào họ Tư.
Mọi người lại đoán, có thể là phú hào ẩn hình khiêm tốn.
Lại sau này, vào một ngày nọ chủ tịch tỉnh xuống nông thôn đột nhiên phát bệnh, bên phía chính phủ vội vàng đưa ông ấy đến bệnh viện số hai tiến hành trị liệu khẩn cấp.
Hóa ra bọn họ đã đoán sai phương hướng, thành phố Thanh Hà không có phú hào nào họ Tư, nhưng mà có quan viên họ Tư.
“Chẳng lẽ là quan nhị đại sao?” Tiểu Cầm suy đoán nói.
“Có khả năng, chính trị liên hôn, trong TV đều thích diễn như vậy.”
Y tá thực tập mím môi môi: “Cũng có khả năng là thương chính liên hôn.”
“Cũng có khả năng.”
Bọn họ suy đoán thân phận của bạn gái bác sĩ Tư.
Bác sĩ Tư đi tuốt đàng trước bỗng nhiên ngừng lại.
Mọi người cũng dừng lại theo.
Chỉ nhìn thấy, phía trước nghênh diện một đám người tây trang đi đến.
Người phụ nữ trẻ tuổi đi đầu với bước đi tự tin, trang dung tinh xảo, tóc dài đến eo, một thân trang phục công sở Prada, đang nói chuyện với người đàn ông trung niên bên cạnh, dường như còn chưa chú ý tới bên này.
Người phụ nữ quay đầu, đôi mắt hơi mở to kinh ngạc, cũng dừng bước chân.
Sau đó hai nhóm người đồng thời dừng lại.
Mãi cho đến khi bác sĩ Tư có chút vội vàng kéo người phụ nữ kia đi rồi mà tất cả mọi người vẫn còn ở trong trạng thái mờ mịt.
Lúc này nhóm người mặc tây trang rất nhanh đã phản ứng lại, vòng qua bọn họ tiếp tục đi về phía cửa.
Khi đi ngang qua nhau, họ mơ hồ nghe thấy có cô gái trẻ nhỏ giọng hỏi: “Soái ca kia là ai vậy?”
“Cô không biết à? Bạn trai của Tiểu Cố tổng đấy, là bác sĩ, lúc trước Cố tổng còn dùng WeChat cá nhân kêu gọi phiếu cho bạn trai đấy.”
“Tôi không thêm WeChat cá nhân của Tiểu Cố tổng.”
“Thêm hay không thêm cũng như nhau thôi. Tiểu Cố tổng tinh lắm, nói cái gì mà bạn trai đoạt giải thì mời chúng ta ăn cơm, bây giờ bạn trai đứng đầu rồi mà có ai dám mở miệng bảo cô ấy thực hiện lời hứa đâu.”
Những người khác của khoa ung bướu vào thang máy.
Bác sĩ Lý nhíu mày suy tư: “Người phụ nữ lúc nãy nhìn quen quá, gặp ở đâu rồi nhỉ?”
Có người buột miệng thốt ra: “《 Tạp chí tài chính tháng 》, thiên kim của Gia Nguyên, dưới tay cô ấy đã có hai quỹ hội, còn bất động sản thì càng không cần phải nói.”
“Bác sĩ Tư cùng cô ấy có quan hệ gì? Trước nay tôi chưa từng thấy bác sĩ Tư có biểu cảm đáng sợ như vậy.”
“Còn có thể là quan hệ gì? Rõ ràng quan hệ bạn trai bạn gái.” Người nọ nhướng mày, “Nhưng mà quả thật là môn đăng hộ đối.”
Những người còn lại trầm mặc.
Đoàn người vào phòng riêng, nhân vật chính còn chưa tới, chủ nhiệm Lưu cũng không có ý định gọi đồ ăn trước nên mọi người ríu rít lại nói chuyện phiếm.
Không biết như thế nào lại nói đến bác sĩ Tư.
“Vậy hóa ra bác sĩ Tư không phải là kim cương Vương lão ngũ? Anh ấy vẫn luôn có bạn gái?” Có nữ bác sĩ mở miệng hỏi.
Lộ Lộ nhấc tay: “Vừa nãy mấy người chúng tôi ngồi xe bác sĩ Tư nghe anh ấy nói vậy.”
Chỉ là vừa nãy còn ở dưới lầu đoán, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trực tiếp đụng phải.
Đang nói chuyện hăng say thì cửa phòng bị mở ra.
Mọi người nhìn về phía cửa, nhất trí trầm mặc.
Bác sĩ Tư lạnh mặt đứng ở cửa, phía sau còn có người phụ nữ vừa mới gặp ở dưới lầu.
Biểu cảm của người phụ nữ có chút chột dạ.
“Tôi giới thiệu với mọi người một chút.” Bác sĩ Tư mặt không biểu tình, “Đây là bạn gái tôi, Cố Dật Nhĩ.”
Người phụ nữ thoáng gật đầu: “Chào mọi người.”
“Bác sĩ Tư, cậu cũng quá không phúc hậu.” Bác sĩ Lý oán giận nói, “Có bạn gái mà cất giấu như vậy, hẳn là nên sớm mang đến giới thiệu với chúng tôi!”
Khóe miệng Tư Dật giật giật: “Cô ấy không cho tôi danh phận, tôi cũng không có cách nào khác.”
Cố Dật Nhĩ dùng khuỷu tay huých anh, ý bảo anh đừng nói bậy.
Tư Dật rũ mắt hờ hững nhìn cô một cái, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ.
Đây là đang tức giận.
Mấy người khoa ung bướu lần đầu tiên thấy bác sĩ Tư giận dỗi, mọi người như xem xiếc thú mà nhìn anh chằm chằm.
Hai người ngồi vào chỗ.
Chủ nhiệm Lưu cười to: “Cô là bạn gái của bác sĩ Tư hả.”
Tư Dật giới thiệu đơn giản Cố Dật Nhĩ với chủ nhiệm Lưu.
Cố Dật Nhĩ lễ phép hơi khom lưng, gật đầu cười nói: “Tôi đã nghe Tư Dật nhắc tới ngài, chủ nhiệm Lưu, cảm ơn ngài đã chiếu cố Tư Dật trong công việc.”
“Đâu có, là do chính cậu ấy nỗ lực.”
“Chủ nhiệm, chẳng lẽ ngài một chút cũng không kinh ngạc sao?” Bác sĩ Lý tò mò hỏi, “Chẳng lẽ ngài đã sớm biết rồi à?”
“Biết, nhưng cũng chưa thấy qua lư sơn chân diện mục.” Chủ nhiệm Lưu chớp chớp mắt.
“Tư Dật, cậu nói cho chủ nhiệm mà không nói cho tôi, chúng ta có còn là bạn bè không?” Bác sĩ Lý có chút bất mãn.
Chủ nhiệm Lưu xua tay: “Không phải cậu ấy nói cho tôi, là do tôi phát hiện ra.”
“Cái gì?”
“Nhẫn trên tay cậu ấy.”
Bác sĩ Lý lúc này mới phát hiện, trên ngón giữa của Tư Dật đeo một chiếc nhẫn bạch kim.
“Hả? Cậu đeo lên khi nào vậy?”
Tư Dật dùng tay trái xoay nhẫn một vòng: “Lúc đi.”
Anh là bác sĩ khoa ngoại, vì để phòng ngừa vạn nhất, trong lúc làm việc trên tay anh không mang bất cứ thứ gì.
Cho nên anh chưa từng cố tình giấu giếm, là những người khác không phát hiện ra mà thôi.
Nếu người đã đến đông đủ thì có thể vừa ăn vừa nói chuyện phiếm rồi.
Mọi người đều rất tò mò với bạn gái của bác sĩ Tư nên lôi kéo anh hỏi đông hỏi tây, hỏi chuyện còn chưa đủ, còn muốn bưng chén rượu hỏi, trả lời xong là phải uống.
Mọi người ồn ào bạn gái cũng phải uống.
Mọi người tuy rằng ngoài miệng nói nghiêm trọng, không uống là không cho mặt mũi, nhưng dù sao cũng không dám quá gây khó dễ nữ đồng chí, cho nên uống hai ba ly xong lại đem lực chú ý một lần nữa đặt lên người bác sĩ Tư, tập thể vây công một mình anh.
Tư Dật biết, mình hôm nay không say là bọn họ sẽ không bỏ qua.
Mắt thấy khuôn mặt trắng nõn như ôn ngọc của anh dần dần nhiễm phấn sương mù, lại thấy đôi mắt thanh minh như tẩy của anh bắt đầu trở nên sương mù mênh mông, Cố Dật Nhĩ lo lắng anh lại uống tiếp thì dạ dày sẽ không thoải mái, cho nên khi ly rượu tiếp theo đến, cô theo bản năng tiếp thay anh.
“Tôi giúp anh ấy, mọi người đừng ép Tư Dật nữa.” Cố Dật Nhĩ nâng chén.
Mọi người ồn ào, không khí càng náo nhiệt.
Cô ngửa đầu chuẩn bị uống hết.
Một bàn tay lấy đi chén rượu trong tay cô, Tư Dật nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn, tùy ý cầm lấy một lon trà lạnh bên cạnh, ngón trỏ siết chặt mở nắp, đẩy trà lạnh đến trước mặt cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Em uống cái này.”
Cố Dật Nhĩ có chút ngây ngẩn cả người: “Em có thể uống.”
“Nhĩ Đóa, nghe lời.” Tư Dật ngửa đầu xử lý ly rượu kia, lại duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm rượu vương bên môi, cong môi cười, “Rượu để anh uống.”
Có người thính tai phát hiện điểm đột phá: “Bác sĩ Tư, hai người còn gọi nhau bằng tên thân mật à? Thật là ngọt ngào nha.”
Trong mắt Tư Dật lấp lánh như có ánh sao: “Gọi mười mấy năm rồi.”
“Mười mấy năm?” Bác sĩ Lý kinh ngạc ra tiếng, “Chẳng lẽ hai người là mối tình đầu?”
“Đâu chỉ là mối tình đầu.” Tư Dật nhướng mày, ngữ khí tà mị, “Còn là… ưm?”
Cố Dật Nhĩ bưng kín miệng anh.
Mọi người ngầm hiểu, bác sĩ Lý cười rất đáng khinh: “Đừng thẹn thùng như vậy, phòng chúng tôi đen tối lắm, ngày thường trực ban nói giỡn toàn mấy chuyện đó thôi.”
Lộ Lộ nhấc tay: “Tôi làm chứng, phòng chúng ta chỉ có một mình anh đen tối thôi.”
“Lộ Lộ, ai cho phép cô qua cầu rút ván?” Ngữ khí của bác sĩ Lý có chút trầm thấp.
“Lần trước làm phẫu thuật, anh bảo tôi lau mồ hôi giúp, tôi hỏi lau nơi nào, anh nói trước cứ lau phía trên đã, phía dưới chờ phẫu thuật xong lại lau sau.” Lộ Lộ hừ một tiếng, “Bác sĩ Mạnh cũng có ở đó, tôi có nhân chứng.”
Bác sĩ Lý á khẩu không trả lời được, cuối cùng yếu ớt biện giải: “Chỉ đùa một chút thôi mà.”
Cố Dật Nhĩ buông tay khỏi môi Tư Dật.
Tư Dật chớp chớp mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Nói tiếp được không?”
Anh uống say.
Cố Dật Nhĩ híp mắt hỏi anh: “Anh muốn nói gì? Nói với em là được.”
Anh tiến đến bên tai cô, hơi thở mang theo hương rượu đập vào tai cô, giọng nói có chút lười biếng: “Không riêng gì mối tình đầu, còn là nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên.”
Cố Dật Nhĩ mím môi, may mà đã bịt miệng anh.
Tư Dật dựa vào vai cô, lẩm bẩm: “Còn là kết hôn lần đầu.”
Cố Dật Nhĩ khựng lại, hừ một tiếng: “Em còn lâu mới đồng ý kết hôn với anh.”
“Em không kết với anh còn muốn kết hôn với ai?” Tư Dật nhíu mày hỏi cô, sau đó lại lập tức giãn ra, ngữ khí uyển chuyển nhẹ nhàng, “Không kết hôn thì em đi làm tiểu ni cô đi.”
Cố Dật Nhĩ một chưởng chụp lên mặt anh: “Em làm ni cô thì anh làm cái gì?”
“Anh là phương trượng.” Tư Dật thấp giọng cười nói, ngữ khí ái muội, “Là kiểu phương trượng chuyên tha ni cô vào trong phòng.”
Cố Dật Nhĩ đỏ mặt lần nữa che lại miệng anh.
Trong mắt anh mang ý cười, bắt lấy tay cô, ở trong lòng bàn tay cô hạ xuống một nụ hôn.
Lòng bàn tay Cố Dật Nhĩ sắp bị hòa tan rồi.
Khi bữa tiệc kết thúc đã là giờ rưỡi.
Bọn họ tổng cộng chỉ lái hai chiếc xe tới đây, Cố Dật Nhĩ cũng uống rượu không thể lái xe nên dứt khoát gọi tài xế đến đón cô.
Bác sĩ Lý đề nghị: “Tôi lái xe của Tư Dật đưa mấy cô gái về nhà trước rồi lại đưa Tư Dật về.”
Cố Dật Nhĩ không ý kiến, tối hôm nay cô có việc phải về sớm.
Tư Dật ngồi trên ghế phụ, bác sĩ Lý thắt dây an toàn cho anh rồi thở dài một hơi.
Kết quả vẫn là chính mình làm tài xế.
Tư Dật tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ xe lờ mờ chiếu vào gương mặt say ửng hồng của anh.
Bỗng nhiên, di động rung lên đánh thức anh.
Tư Dật nhíu mày, nghe điện thoại: “Alo?”
Đầu kia là giọng nói hưng phấn của Nhị Canh: “Dật ca! Nhẫn tới rồi!”
“Hử.” Đầu óc Tư Dật rất choáng váng.
“Của anh cũng tới rồi, cũng đưa đến chỗ em.” Nhị Canh hỏi, “Khi nào em mang đến cho anh được?”