Cố Dật Nhĩ ngồi trong quán cà phê, dùng muỗng quấy ly cà phê.
Nhạc Trạch Mính ngồi đối diện cô.
Cố Dật Nhĩ bất an giật giật thân mình.
“Không cần cảm thấy không được tự nhiên.” Nhạc Trạch Mính mỉm cười, “Bạn học cũ ôn chuyện mà thôi.”
“Không liên quan gì đến cậu.” Cố Dật Nhĩ miễn cưỡng cười cười, nhìn về phía Phó Thanh Từ bên cạnh Nhạc Trạch Mính, “Cậu ở đây làm gì?”
Thần sắc của Phó Thanh Từ nhàn nhạt: “Giúp Tư Dật giám sát cậu.”
“……” Cố Dật Nhĩ nghiến răng nghiến lợi, “Cậu có phải bị Tư Dật lây bệnh rồi không?”
Phó Thanh Từ uống ngụm cà phê, khóe môi cong lên: “Dù sao thì tớ cũng không muốn Tư Dật nghìn dặm xa xôi bay tới đây,” anh kỳ dị tạm dừng một chút, “Bắt gian.”
Nhạc Trạch Mính đỡ trán: “Chỉ là ôn lại chuyện cũ thôi mà, có cần phải nói nghiêm trọng vậy không?”
Cố Dật Nhĩ không phản bác.
Dù sao thì cô cũng không thể bảo đảm nếu Tư Dật biết chuyện có thể thật sự chạy tới đây hay không.
“Tớ về ngân hàng trước.” Lại uống thêm một ngụm, Phó Thanh Từ đứng lên sửa tây trang, “Đợi lát nữa tớ sẽ bảo tài xế tới đón cậu.”
Cố Dật Nhĩ giống như tiễn Phật: “Mau đi đi, Phó đại gia.”
Phó Thanh Từ rời đi.
Trong mắt Nhạc Trạch Mính mang ý cười: “Cậu và Tư Dật, mấy năm nay có khỏe không?”
“Khá tốt.”
“Vậy các cậu kết hôn chưa?” Nhạc Trạch Mính đột nhiên hỏi.
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Chưa.”
“Tốc độ của cậu ta chậm quá nhỉ.” Nhạc Trạch Mính nở nụ cười sâu xa, “Tớ còn tưởng rằng các cậu tốt nghiệp xong là kết hôn luôn cơ.”
“Sao cậu lại nghĩ vậy?” Cô và Tư Dật nhìn giống dáng vẻ vội vã kết hôn lắm à?
Nhạc Trạch Mính ngừng trong chốc lát, đỡ cằm hồi tưởng: “Dù sao thì bị hot boy trường căm ghét cũng không phải chuyện thoải mái gì.”
“Anh ấy ghét cậu á?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, “Tại sao lại ghét cậu?”
“Chắc là ghen ghét giữa đàn ông với nhau.” Nhạc Trạch Mính chớp chớp mắt, “Không phải chúng ta có một khoảng thời gian sớm chiều ở chung sao? Lúc tham gia đại hội âm nhạc của tỉnh ấy, mỗi ngày ở bên nhau luyện tập.”
Cố Dật Nhĩ nghĩ lại, cô khi đó đang cãi nhau với Tư Dật, cho nên đôi khi cho dù gặp mặt cũng cố tình làm bộ không thấy.
“Lúc ấy tớ thấy.” Nhạc Trạch Mính nhướng mày, ngữ khí trêu chọc, “Người nào đó đứng bên ngoài phòng học nhạc lạnh mặt nhìn vào bên trong.”
“Còn có chuyện này à?” Cố Dật Nhĩ kinh ngạc.
Khi đó anh mơ hồ chú ý tới có tầm mắt luôn từ ngoài cửa truyền vào.
Anh nhìn về phía Cố Dật Nhĩ, cô không hề phát hiện ra vẫn đang kéo đàn, Nhạc Trạch Mính đương nhiên sẽ không nói cho cô, Tư Dật tới.
Ngày đó tiết tự học buổi tối tan học, anh cứ theo lẽ thường thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà.
Kết quả tại chỗ rẽ xuống lầu gặp Tư Dật.
Cậu ấy dựa vào cầu thang, một tay gác lên, hai chân bắt chéo, giọng nói mát lạnh, có phải cậu thích Nhĩ Đóa không?
Nhạc Trạch Mính rất nhanh đã đoán được Nhĩ Đóa là ai.
Anh khẽ gật đầu, có chuyện gì sao?
Thiếu niên đứng dậy, đi đến bên cạnh anh thấp giọng cảnh cáo, đừng thích cậu ấy.
Khi đó Tư Dật đã cao gần mét , anh không cao bằng, bởi vậy chỉ có thể hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn vào hai mắt cậu ta.
Tại sao?
Ngữ khí của Tư Dật lười biếng, cậu ấy rất xấu xa, thích cậu ấy đối với cậu không có chuyện tốt gì.
Thiếu niên tuổi còn nhỏ, ngay cả cảnh cáo tình địch cũng nói có vẻ ấu trĩ như vậy.
Nhạc Trạch Mính mỉm cười, không có chỗ tốt cậu còn thích cậu ấy làm gì?
Anh nhìn hai mắt Tư Dật, dưới ánh đèn cầu thang tối tăm màu vàng nhạt, đôi mắt kia nhiễm sự kinh hoảng cùng sợ hãi.
Ai nói với cậu tớ thích cậu ấy?
Tớ có mắt có thể nhìn thấy.
Nhạc Trạch Mính lùi vài bước, nếu cậu thích cậu ấy thì theo đuổi là được, tới cảnh cáo tớ làm gì?
Tư Dật mím miệng lẩm bẩm oán giận, nếu tôi mà theo đuổi được thì còn chuyện gì của cậu nữa.
Nhạc Trạch Mính bất đắc dĩ cười.
Nam sinh trước mắt này, nghe nói từ cấp hai đã là đối tượng tỏ tình hàng đầu của các nữ sinh, trong mắt các nam sinh, cậu ta học giỏi, đẹp trai, lại biết chơi bóng rổ, đối với mọi người luôn ôn hòa lịch sự, chỉ là trong ôn hòa lại lộ ra chút xa cách khiến người ta không có cách nào tới gần.
Trước nay không ai cảm thấy cậu ta ấu trĩ.
Nhưng Nhạc Trạch Mính lại cảm thấy, Tư Dật quả thực giống như một bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Tình cảm mông lung và sợ hãi của niên thiến khiến cậu ta rối tung cả lên, do đó mới ở đây ngăn anh lại, cảnh cáo anh không được thích cô gái mà cả hai cùng thích.
Quả thực chính là nụ hoa nhỏ được nuôi trong nhà kính.
Anh không cao bằng Tư Dật, thân thể cũng không cường tráng bằng, nhưng không biết tuổi tâm lý lại lớn hơn cậu ta bao nhiêu nữa.
Nhạc Trạch Mính đột nhiên hỏi, nếu cậu theo đuổi được thì cậu định làm thế nào?
Tư Dật sửng sốt, đương nhiên là cùng cậu ấy yêu sớm với mục đích kết hôn.
Nhạc Trạch Mính bị đáp án của cậu ta dọa sợ rồi.
Nhưng cậu ta chỉ là một kẻ nhát gan, chỉ dám coi yêu thầm như chiến trường của một người.
Cũng không biết là xuất phát từ mục đích gì mà Nhạc Trạch Mính nhướng mày, lần đầu tiên dùng ngữ khí sắc bén nói chuyện với một khác.
Từ cấp hai tớ đã bắt đầu thích cậu ấy, tớ quen cậu ấy sớm hơn cậu.
Tư Dật nhíu mày, thì sao?
Khi cậu còn chưa phát hiện ra hào quang của cậu ấy thì tớ đã thích cậu ấy rồi.
Tư Dật ôm ngực lại lặp câu hỏi, thì sao?
Nhạc Trạch Mính nói ra một câu cuối cùng, khi cậu vì một cô gái khác mà lưỡng lự thì tớ chỉ thích một mình cậu ấy.
Tư Dật không tiếp tục hỏi nữa.
Quả nhiên Nhạc Trạch Mính nói trúng rồi.
Tuy rằng người lớn cho rằng trẻ con không hiểu, nhưng bất luận tuổi tác ra sao, nếu bên cạnh có một người đủ ưu tú thì luôn không nhịn được mà sẽ liếc mắt một cái, có thể không phải là yêu thầm, nhưng tuyệt đối là có thừa hảo cảm.
Anh không tin Tư Dật trước mười lăm tuổi chưa từng gặp được một người con gái nào như vậy.
Mà anh biết, Cố Dật Nhĩ sẽ không bởi vì anh thích cô ấy lâu hơn mà sẽ lựa chọn thích anh.
Dù sao thì tình cảm là chuyện không có đạo lý nhất trên thế giới này.
“Tuy rằng tớ không muốn thừa nhận, nhưng ít nhiều có Tư Dật.” Nhạc Trạch Mính chỉ chính mình, “Vì chiến thắng tình địch mà hồi đại học, gần như là mỗi ngày tớ ngâm mình ở phòng tập thể thao, thân thể cuối cùng cũng cường tráng lên.”
Cố Dật Nhĩ nhìn người đàn ông trước mắt, ngũ quan không thay đổi quá nhiều, chỉ là khí chất thần thái đã hoàn toàn thay đổi.
“Tớ bị cha mẹ quản đến tuổi, cái gì cũng dựa theo lời bọn họ, nhưng thật ra tớ không thích chút nào, bây giờ tới Mỹ, cuối cùng cũng không cần lén lút xem đua xe nữa.” Nhạc Trạch Mính nhếch miệng cười cười, trong giọng nói dường như còn có chút không cam lòng, “Tư Dật hẳn là vẫn là dáng vẻ văn nhã như hồi cấp ba nhỉ?”
Cũng thật kỳ quái, rõ ràng thái độ kiêu ngạo, ngạo mạn ấu trĩ, lại có một gương mặt xuất trần tuyệt thế khiến người ta luôn cho rằng Tư Dật là một chính nhân quân tử phong độ nhẹ nhàng.
Cố Dật Nhĩ nhớ lại dáng vẻ mặc áo blouse trắng của Tư Dật, có chút ngượng ngùng gật đầu: “Hình như còn văn nhã hơn hồi cấp ba.”
Nhạc Trạch Mính hiểu rõ cười: “Định khi nào kết hôn?”
“Còn chưa suy xét đến.” Cố Dật Nhĩ cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Đến lúc đó nhớ nói một tiếng trong nhóm cấp ba nhé, tớ nhất định sẽ mang theo một đại hồng bao đến.”
Cố Dật Nhĩ hỏi lại: “Cậu thì sao? Cậu kết hôn chưa?”
“Chưa đâu.” Sóng mắt Nhạc Trạch Mính lưu chuyển, giọng nói bỗng nhiên mềm nhẹ xuống, “Dù sao thì rất khó lại tìm được cảm giác yêu thầm cậu năm đó, hơn nữa tớ rất cảm kích bản thân mình năm đó đã thích một người ưu tú như cậu.”
Người anh thích lóa mắt như vậy, cho dù không thuộc về anh, cũng đáng để anh đem phần tình cảm này đặt ở đáy lòng thời khắc kiêu ngạo.
Cố Dật Nhĩ rũ mắt, nhàn nhạt cười: “Cảm ơn cậu.”
“Tớ nên cảm ơn cậu, còn có Tư Dật nữa.” Nhạc Trạch Mính chỉ cô, lại chỉ chính mình, thần sắc nhẹ nhàng, “Tớ nhớ rõ hôm tốt nghiệp, Tôn Yểu ở trên sân khấu nói, cảm ơn Tư Dật khiến cậu ấy trở thành một phiên bản càng tốt hơn của chính mình, tớ cũng muốn đi lên nhưng mà không có gan, bây giờ gặp lại cậu, coi như gửi lời cảm ơn tới hai người các cậu, cảm ơn hai cậu khiến tớ không ngừng nỗ lực đi lên, trở thành một người mình vừa lòng nhất.”
Cũng cảm ơn chính mình, ở những năm tháng thanh xuân tốt nhất, thích cô gái ưu tú nhất, gặp được nam sinh xuất sắc nhất.
Cho dù đoạn tình cảm này không có kết quả, nhưng phần tâm tình đó lại làm cho năm tháng cấp ba của anh vô cùng tốt đẹp, đến nay nhớ tới, cũng bất giác có tiếc nuối.
Tâm tình khi thích một người, vốn chính là đắng cay chua ngọt đều có, có người bởi vậy mà tinh thần sa sút, cũng có người bởi vậy mà bất an, cũng có người bởi vậy lại trở nên ưu tú hơn.
Hai người ra khỏi quán cà phê, định cứ như vậy cáo biệt.
Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ho nhẹ một tiếng, do dự một lúc lâu vẫn là hỏi ra miệng: “Vừa nãy cậu nói với tớ chuyện xảy ra hồi cấp ba, cậu nói một câu đã chặn được miệng Tư Dật, như vậy có phải có nghĩa là, anh ấy trước khi gặp tớ đã thích một cô gái khác không?”
Cô hỏi rất nhỏ, biểu tình thẹn thùng với phong cách trang điểm ăn mặc hiện tại của cô cực kỳ không liên quan.
Nhạc Trạch Mính cảm thấy chua lè.
Cho nên anh gật đầu: “Nhìn từ góc độ của tớ thì là như vậy không sai.”
“Được rồi.” Cố Dật Nhĩ gật đầu, không khó để nghe ra trong chớp mắt kia, giọng nói của cô có chút suy sụp.
Nhạc Trạch Mính cười: “Bây giờ cậu ta là người của cậu rồi, cho dù trước đó có gì thì cũng là chưa được toại nguyện mà?”
“Cậu không hiểu.” Cố Dật Nhĩ giương mắt nhìn anh, trong ánh mắt toát ra một tia bất đắc dĩ, “Tớ là người, rất keo kiệt.”
Hóa ra cô ấy cũng có dáng vẻ cô gái nhỏ như vậy.
Trong lòng Nhạc Trạch Mính càng chua.
Cho nên anh không muốn giúp Tư Dật nói chuyện nữa, để cậu ta quỳ sầu riêng tạ tội đi.
Nhị Canh tỉnh lại vào sáng sớm sau khi phẫu thuật một ngày.
Anh từ từ tỉnh lại, đôi mắt còn chưa quen với ánh sáng trắng chói mắt, giật giật ngón tay bảo đảm mình đã khôi phục thần trí, sau đó điểm mù mới bắt đầu dần dần biến mất.
Trần nhà thuần một sắc trắng.
Nơi này hẳn là phòng bệnh, không phải âm tào địa phủ hoặc là thiên đường nhỉ?
“Tỉnh rồi à?” Một giọng nam lôi linh hồn đang trôi vào cõi thần tiên của anh về thân thể.
Nhị Canh thoáng nghiêng đầu, thấy được gương mặt quen thuộc kia.
Anh há miệng thở dốc, giọng nói lo lắng: “Dật ca?”
“Ừ.” Tư Dật cất bút trong tay vào túi áo, ngữ khí rất nhẹ, “Sống lại rồi à?”
Nhị Canh chớp chớp mắt, giọng nói dè dặt: “Em, không chết chứ?”
“Vô nghĩa.” Tư Dật nhẹ nhàng bâng quơ liếc cậu ta một cái, “Cậu chết rồi thì tôi đây là cái gì?”
“Đầu trâu mặt ngựa có một gương mặt cực kỳ đẹp.” Nhị Canh cà lơ phất phơ cười, khóe miệng tê rần, miệng ngoác ra, “Nói như vậy, Nhĩ Canh Lục em có thể sống đến ư?”
“Người ngốc có phúc người ngốc.” Tư Dật cười, “Hẳn là có thể sống đến một trăm.”
Nhị Canh không thể tin nổi duỗi tay chỉ đầu mình: “Thế cái nhọt này?”
“Rất may mắn, bởi vì không di căn cho nên đã loại bỏ sạch sẽ.” Tư Dật nhướng mày, lười nhác nói, “Kế tiếp, phải xem chính cậu khôi phục thế nào.”
Nhị Canh bỗng nhiên khóc, nước mắt rào rạt tuôn ra.
“Dật ca!!!!!!” Cậu ta hô to một tiếng.
Tư Dật lui về phía sau một bước: “Làm gì?”
“Em muốn cùng anh sống đến một trăm tuổi!!!!”
Tư Dật dở khóc dở cười: “Ừ.”
Có lẽ là nghe được động tĩnh trong phòng bệnh, ba Nhĩ và mẹ Nhĩ vội vàng đi vào, ngữ khí dồn dập: “Canh Lục tỉnh rồi à?”
Nhị Canh khóc lớn hơn nữa, đại lão gia sắp mà khóc còn to hơn bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Một phen nước mũi một phen nước mắt.
“Ba mẹ, con có thể thay chị dưỡng lão cho cha mẹ rồi.” Nhị Canh vừa khóc vừa cười, nhìn qua buồn cười vô cùng.
Mẹ Nhĩ cũng khóc theo: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Ba Nhĩ che lại đôi mắt: “Thằng nhóc này, toàn nói mấy câu ngu ngốc!”
Nhị Canh cười đắc ý, lại hỏi: “Tiểu học muội đâu?”
“Đi làm.” Tư Dật nghiêng đầu, ngữ khí trêu chọc, “Đã nói là cầu hôn, giờ có cầu nữa không?”
“Cầu cầu cầu, nhất định cầu.” Nhị Canh lau nước mắt nước mũi trên mặt, “Dật ca, anh giúp em với, bây giờ đến cửa hàng trang sức mua một cái nhẫn kim cương, em muốn năm cara, à không năm cara quá keo kiệt, mười cara!”
“……” Có phải cậu ta cho rằng nhẫn kim cương mười cara là cải thìa bán theo cân ngoài chợ không, cứ đến là có thể mua được?
Nhị Canh tê liệt ngã xuống giường, như được dỡ xuống toàn bộ gánh nặng, lớn tiếng cười lên.
Chị, chị có thấy không?
Trời cao vẫn còn chiếu cố đến chúng ta.
Tư Dật không quấy rầy bọn họ một nhà đoàn viên, xoay người rời khỏi phòng bệnh, để toàn bộ tiếng cười và hạnh phúc lại cho bọn họ.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi trên hành lang bệnh viện, Tư Dật theo bản năng nở nụ cười.
Chờ khi anh ngước mắt mới phát hiện có hai y tá đang nhìn chằm chằm anh phát ngốc.
Anh sờ sờ cái mũi, thu hồi nụ cười, bước nhanh về văn phòng.
Vừa vào cửa đã gặp chủ nhiệm Lưu muốn đi ra ngoài chữa bệnh lưu động.
Chủ nhiệm Lưu thấy dáng vẻ vui mừng của anh cũng vui theo: “Thằng nhóc kia tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi ạ.” Tư Dật cúi đầu với chủ nhiệm Lưu, “Cảm ơn chủ nhiệm.”
“Không cần nói lời cảm ơn.” Chủ nhiệm Lưu vỗ vỗ bờ vai anh, “Đây là chức trách của bác sĩ chúng ta.”
“Chủ nhiệm.” Tư Dật nhấp môi, biểu tình nghiêm túc, “Cũng cảm ơn ngài, đã trở thành bác sĩ.”
Chủ nhiệm Lưu sửng sốt, chóp mũi đau xót.
“Nếu muốn cảm ơn, thì nên cảm ơn tất cả những người làm nghề y trên đời này.” Chủ nhiệm Lưu nghẹn ngào, ngay sau đó cười lớn một tiếng, “Có bọn họ, bao nhiêu tử biệt, cũng chỉ là một chướng ngại trong đời thôi.”
Đây là ý nghĩa của bác sĩ.
“Cuộc họp tuần sau, tôi sẽ chính thức đưa ra chuyện cho cậu đi Hiệp Hòa tham quan học tập.” Ngữ khí của chủ nhiệm Lưu nghiêm túc trở lại, “Cậu phải chuẩn bị cho tốt đấy, bác sĩ Tư.”
Tư Dật trở lại văn phòng, suy nghĩ đầu tiên là nói tin tốt này cho Nhĩ Đóa.
Bên kia đang là buổi tối.
Video call được bắt máy rất nhanh.
Trên màn hình di động xuất hiện Cố Dật Nhĩ mặc áo tắm dài, tóc ướt, mặt mộc không trang điểm.
Tư Dật thoáng sửng sốt một chút, hỏi: “Em vừa tắm xong à?”
“Vâng.” Cố Dật Nhĩ gật đầu, “Anh gọi để nói tình hình của Nhị Canh sao?”
“Nhị Canh không có việc gì.” Tư Dật tỉ mỉ báo cáo, “Phẫu thuật rất thuận lợi.”
“Ừ.” Cố Dật Nhĩ đặt điện thoại di động lên bàn, nhưng chính mình lại không ngồi xuống, Tư Dật chỉ nhìn được đai áo tắm của cô.
“Sao em không ngồi xuống?” Tư Dật nhíu mày, “Cho anh nhìn mặt em nào.”
“À.” Cố Dật Nhĩ lãnh đạm lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống, chống cằm không nhìn màn hình, để sườn mặt đối diện với anh.
Tư Dật phát hiện một tia không thích hợp.
Tâm trạng của cô ấy không tốt.
Lại nghĩ tới trước khi cô đi hai người đã ước định, Tư Dật kiên nhẫn hỏi: “Làm sao vậy? Công việc không thuận lợi sao?”
“Thuận lợi.” Cố Dật Nhĩ hơi hơi chu miệng, giống con cá nóc, “Chuyện tình cảm không thuận lợi.”
“……” Là chỉ anh?
“Chỗ nào không thuận lợi?” Tư Dật đương nhiên muốn dò hỏi tới cùng.
“Tự nhiên biết được một chuyện không quá thoải mái.” Cố Dật Nhĩ liếc màn ảnh một cái, lại nhanh liếc trở về, thanh âm lười nhác không có tinh thần gì, “Em hỏi anh một chuyện.”
“Em nói đi.”
Cố Dật Nhĩ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm lầm bầm hỏi một tiếng: “Anh cảm thấy em có xinh đẹp không?”
Tư Dật: “?”
Bên kia dường như còn có chút ngượng ngùng, thúc giục anh: “Nói đi.”
Hoa khôi trường cấp ba ba năm, bốn năm hoa khôi ngành tài chính, kết quả lại hỏi anh một câu hỏi không có hàm lượng kỹ thuật thế này sao?
“Xinh đẹp chứ.”
“Vậy trước khi anh quen em, có gặp được ai xinh đẹp hơn em không?” Cố Dật Nhĩ khụ một tiếng, sợ anh không hiểu lại bổ sung một câu, “Khiến anh khắc sâu ấn tượng.”
Tư Dật nghĩ nghĩ, anh đối với con gái từ trước đến nay không để bụng, nhìn con gái như nhìn củ cải, bởi vậy không có ấn tượng gì về vẻ bề ngoài.
Nhưng muốn nói khắc sâu ấn tượng thì quả thật là có một người.
“Có một người.” Tư Dật một bên hồi tưởng một bên nói, “Lúc học tiểu học……”
“Đừng nói nữa.” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, ngữ khí bực bội, “Em muốn ngủ, tạm biệt.”
Video trò chuyện đột nhiên im bặt.
Tư Dật vẻ mặt mờ mịt.
Đây là làm sao vậy?
Anh suy nghĩ vài phút, quyết định vẫn là liên hệ Phó Thanh Từ một chút.
Phó Thanh Từ bên kia tiếp rất nhanh, vừa nghe anh nói đã lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Chỉ tiếc là Tư Dật nhìn không tới.
“Trên máy bay, gặp Nhạc Trạch Mính.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói, “Còn chuyện bọn họ nói gì thì cậu ấy không cho tớ nghe.”
Tư Dật nhíu mày, ngữ khí trầm thấp: “Nhạc Trạch Mính? Là tên hồi cấp ba?”
“Ừ.”
“……” Tuy rằng đang gọi điện thoại nhưng Tư Dật lại cảm giác Phó Thanh Từ hình như đang vui vẻ, “Có phải cậu đang rất vui không?”
“Dù sao cũng là nhà tư bản.” Phó Thanh Từ dừng một chút, ngữ khí hiếm khi có chút uyển chuyển nhẹ nhàng, “Thích xem náo nhiệt.”