Khi Cố Dật Nhĩ lên sân khấu, các nam sinh dưới đài đều phải hít ngược một hơi.
Dung mạo thần tiên của học sinh xuất sắc, mỗi một hành động đều cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cô mỉm cười, dùng microphone tự giới thiệu bản thân, so với hôm phát biểu ở lễ khai giảng một năm trước có vẻ càng thêm thong dong tự tin.
Khán giả khe khẽ nói nhỏ.
“Nghe nói người tiếp theo là Tôn Yểu?”
“Luận thực lực Tôn Yểu đánh không lại Cố Dật Nhĩ, nhưng nếu nói về nhan sắc thì hai người cũng không kém bao nhiêu nhỉ.”
“Không đâu, cảm giác Tôn Yểu xinh đẹp hơn chút, nhìn thành thục hơn Cố Dật Nhĩ.”
“Đó là dậy thì tốt, có ưu thế về dáng người.”
“Tôn Yểu vẫn thua bởi vì lớn lên quá kiều diễm, nếu không thì cậu ta nhất định là hoa khôi.”
“Không có cách nào, ai bảo bây giờ mọi người đều thích hình tượng tiên nữ, kiểu hình kiều diễm xem trên TV còn được, trong hiện thực vừa nhìn đã thấy tính công kích quá mạnh.”
“Tớ khá thích kiểu diện mạo như Cố Dật Nhĩ, nhìn thoải mái.”
“Hiện tại kết luận còn quá sớm, Cố Dật Nhĩ vẫn đang dậy thì mà.”
Dần tới phía sau, lực chú ý của mọi người không còn đặt vào bài diễn thuyết của Cố Dật Nhĩ nữa.
Từ cổ chí kim, nhân loại đã có quy luật quán triệt hoàn toàn với khái niệm xấu đẹp, cô gái thanh lệ mỹ mạo đứng trên sân khấu, cho dù là ánh mắt ai cũng khó lòng mà không ngắm gương mặt cô được.
Đương nhiên còn có chỗ khác nữa.
Đều là đám trẻ mười mấy tuổi cả nhưng trình độ phát dục cũng có bất đồng, Tôn Yểu thuộc về kiểu người phát dục đặc biệt tốt, dáng người xịn xò đến mức ngày thường mặc đồng phục vận động cũng có thể nhìn ra đường cong cơ thể.
Cố Dật Nhĩ thì thuộc về điển hình của kiểu người dáng người không đuổi kịp diện mạo, loli đến mức khiến người ta không đành lòng mơ màng.
Tư Dật ngồi ở khu chờ lên sân khấu nghe tiếng nói nhỏ khe khẽ xung quanh mà mặt đen như đít nồi.
Nhị Canh ngồi bên cạnh cậu, nhỏ giọng an ủi: “Dật ca, đừng nóng giận, đám kia người không có mắt.”
Tư Dật ngữ khí lãnh đạm: “Tôi tức giận sao? Ai nói với cậu là tôi tức giận?”
“Anh không tức giận.” Nhị Canh nịnh nọt cười, không dám chọc thủng mặt mũi của Dật ca, “Đám người kia quá nông cạn, Cố Dật Nhĩ hiện tại mới bao lớn? Đồng nhan cự nhũ có gì đẹp? Nhất định là vẫn còn phát triển.”
(Đồng nhan cự nhũ: Mặt học sinh thân hình phụ huynh, thô hơn tý là mặt non mà vếu to)
Tư Dật trừng mắt nhìn cậu một cái: “Lặp lại lần nữa xem nào?”
Nhị Canh tự vả miệng, trong lúc nhất thời hối hận không thôi, dáng người của Cố Dật Nhĩ nào đến lượt cậu bình luận.
Tư Dật điều chỉnh lại chỗ ngồi, tự động che chắn thanh âm nói chuyện xung quanh, chuyên tâm nghe bài diễn thuyết của Cố Dật Nhĩ.
Hôm nay cô mặc đồng phục kiểu Tây, áo khoác kiểu Tây, bên dưới là váy caro phong cách Scotland, hai cái đùi trắng nõn non mềm lộ ra bên ngoài, thon dài thẳng tắp giống như cây bút chì đứng ở đằng kia.
Vóc dáng cô không cao, người nhìn cũng nhỏ gầy, vứt bỏ gương mặt kia thì cũng chính là dáng người của nữ sinh trung học bình thường.
Mấy chỗ khác thì không cần phải nói, cứng nhắc như cái cây.
Hồi học cấp hai Tư Dật đã lén xem phim cấm thiếu nhi, tuy rằng nam diễn viên nhìn rất ghê tởm, nhưng nữ diễn viên là được chọn lựa kỹ càng, bởi vậy đánh sâu vào thị giác rất lớn, ngẫu nhiên buổi tối nằm mơ ướt quần, trong lòng tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cũng không thể không thừa nhận là quả thật rất sướng.
Tư Dật nhớ tới lần đó cùng cô trốn trong tủ quần áo, hai người lần đầu tiếp xúc thân mật ở trong không gian chật chội ái muội như vậy, trên người cô cũng không phải hương vị của phụ nữ thành thục khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, mà ngược lại là mùi sữa nhàn nhạt, nhưng lại làm cậu sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt chưa từng có.
Còn có ký ức xa xôi trong phòng hóa trang, lúc ấy phản ứng cũng không mãnh liệt nhưng cậu biết đó là phản ứng gì.
Cố Dật Nhĩ chưa xem qua phim cấm, nhưng hiển nhiên đã bị tiểu thuyết ngôn tình hun đúc, cũng biết rõ chuyện lần đó, chẳng qua giới tính giới tính khác nhau nên cô không có cái suy nghĩ kia thôi.
Mỗi khi Tư Dật nhớ tới hai lần đó, cảm giác xấu hổ sẽ vang dội trong cơ thể.
Lửa đã cháy vào tận trong đũng quần cậu rồi mà cô còn mê man chớp mắt giống như không có phản ứng gì, trong lòng Tư Dật vừa bực vừa tức, vừa bực cô cũng bực chính mình.
Bực bản thân mình không kiềm chế được, nếu không phải đại não còn có chút tác dụng, lý trí đè ngọn lửa xuống thì cậu không dám bảo đảm có thể thật sự làm ra chuyện gì không tốt với cô hay không.
Cho dù trong lòng có muốn cậu cũng nhất định phải nhịn xuống.
Cậu không phải động vật, cô cũng không đơn giản chỉ là cô gái khiến cậu có nhu cầu sinh lý, bọn họ còn quá nhỏ, là đàn ông, đương nhiên cậu phải bảo vệ cô, cũng phải kiềm chế chính mình.
Cùng lắm thì lại ướt quần thêm vài lần, cậu có kiên nhẫn chờ cô lớn lên.
Cũng chờ chính mình lớn lên.
Còn việc cô có phẳng hay không, còn có thể phát dục hay không, cậu căn bản không để ở trong lòng.
Thật ra cậu cảm thấy Nhĩ Đóa như vậy cũng khá tốt, về sau bắt nạt cũng dễ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tư Dật sớm đã không biết bay tới nơi nào, Nhị Canh gọi cậu vài lần cũng không có phản ứng.
“Dật ca, đến phiên anh đi chuẩn bị rồi!” Nhị Canh tiến đến bên tai cậu, “Thầy giáo đang gọi anh đó!”
Bả vai Tư Dật run run, ngơ ngác đứng lên: “Ờ.”
Nhị Canh nhìn cậu rời đi mà thần sắc có chút lo lắng.
Cố Dật Nhĩ cũng không hẳn là cả đời này cứ như vậy, Dật ca có đến mức phải uể oải vậy không?
Thứ tự diễn thuyết được quyết định bởi rút thăm, Tư Dật lên sân khấu sau Tôn Yểu, khi cậu đến hậu trường, Tôn Yểu đứng sau màn che đọc bản thảo.
Thấy cậu tới, Tôn Yểu cất bản thảo cười cười với cậu: “Cậu tới rồi à.”
Tư Dật không chút để ý gật đầu.
“Có tự tin chiến thắng không?”
Tư Dật thành thật trả lời: “Không biết.”
Tôn Yểu nghe xong lời này rũ mắt nhẹ nhàng cắn môi, ngực hơi phập phồng, hai chân bất an giao nhau, gương mặt cũng dần dần đỏ ửng.
Ánh mắt cậu dời đi, trong lòng có loại dự cảm không hay.
Không biết khi nào Tôn Yểu đã tiến đến trước mặt, ngước mắt tha thiết nhìn cậu.
Khoảng cách gần quá, Tư Dật có thể ngửi được hôm nay cậu ta xịt nước hoa.
Tôn Yểu cao hơn Cố Dật Nhĩ một chút, lúc đứng đối mặt với cậu ngửa đầu lên thì gần chạm tới cằm cậu, Tư Dật vội vàng lui về phía sau một bước, nhíu mày quay đầu đi.
“Tư Dật, cuối tuần này cậu có rảnh không?”
Tư Dật theo bản năng lắc đầu: “Không rảnh.”
Tôn Yểu thất vọng mím môi, cũng không có vì vậy mà từ bỏ: “Ngày mai là thứ sáu, không có tiết tự học buổi tối, cậu có thể rút ra nửa giờ chứ? Tớ có lời muốn nói với cậu.”
“Không cần phải vậy, nếu cậu muốn nói gì nói ở trong lớp học cũng được.”
Cô cười khổ một tiếng: “Tư Dật, từ lớp tớ đã tích cóp rất nhiều lời muốn nói với cậu, cậu nể mặt chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, cho tớ một cơ hội để tớ nói ra những lời này được không.”
Tư Dật lại không phải là kẻ ngốc, sao có thể không đoán được Tôn Yểu muốn nói cái gì.
“Tôn Yểu, cậu ưu tú như vậy, không nhất định một hai phải…” Cậu do dự thật lâu, vẫn quyết định trực tiếp nói rõ ràng một chút.
“Tớ biết.” Tôn Yểu cúi đầu, “Đây là một lần cuối cùng.”
Lúc này ngoài thính phòng nổ ra một tràng vỗ tay nhiệt liệt, Cố Dật Nhĩ đã diễn thuyết xong.
Cô mỉm cười về hậu trường, vừa nãy lúc đứng ở trên sân khấu cô đã nhìn thấy Tư Dật đứng mặt đối mặt với Tôn Yểu.
“Tôn Yểu, đến lượt cậu.” Cố Dật Nhĩ nhắc nhở.
Tôn Yểu gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Khi đi ngang qua Cố Dật Nhĩ, Tôn Yểu quay đầu lại nói với Tư Dật: “Tớ sẽ chờ cho đến khi cậu đến.”
Ánh mắt Cố Dật Nhĩ căng thẳng, Tôn Yểu đã bước lên sân khấu.
Cô mỉm cười: “Hai cậu muốn đi đâu hẹn hò à?”
Tư Dật gượng cười: “Tớ không đồng ý.”
“Hả, cậu không đồng ý sao được, chẳng lẽ cậu lại mặc kệ một em gái xinh đẹp thế kia lẻ loi hiu quạnh chờ cậu ở chỗ nào đó à?” Khóe môi Cố Dật Nhĩ mang ý cười nhưng trong ánh mắt lại không có độ ấm, “Con trai lớn rồi, có việc gì cũng gạt ba ba.”
Cả người Tư Dật không được tự nhiên: “Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi, học theo ngữ khí nũng nịu lúc nãy của Tôn Yểu: “Người ta sẽ luôn chờ cậu, đã rõ ràng như vậy rồi mà còn là tớ suy nghĩ nhiều? Cậu cho là tớ điếc à?”
Có lý cũng không nói rõ được, Tư Dật hết đường chối cãi: “Đó là tự cậu ta nói, không liên quan gì đến tớ.”
“Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói, tớ đi đây.” Cố Dật Nhĩ lướt qua cậu muốn rời khỏi chỗ này.
Tư Dật hoảng hốt trực tiếp giữ cánh tay cô lại: “Cậu đừng giận mà.”
Cố Dật Nhĩ cười thật dịu dàng: “Ai giận, ai giận?”
“Cậu.” Tư Dật chỉ vào cô.
“Ha ha, sao tớ phải tức giận.” Cố Dật Nhĩ hất tay cậu ra, “Tớ còn có chút tự mình hiểu lấy, dù sao các cậu là bạn ngồi cùng bàn, là bạn bè tốt, hữu nghị mấy tháng của hai người đã đạt đến giá trị lớn nhất, sao tớ có thể lắm miệng? Các cậu định ra công viên gần trường học hẹn hò hả? Hay là định ra tiệm net bao đêm tổ đội?”
Tư Dật mà không nghe ra ngữ điệu ghen ghét chua loét của cô thì đúng là kẻ ngốc.
“Tôn Yểu nói, gặp ở Bích Thúy đình.”
Bích Thúy đình là nơi lần trước bọn họ lập team đánh tiểu tam, cực kỳ kín đáo, Tôn Yểu hẹn ở chỗ đó thì mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Chúc mừng con ta thay ta tìm được một cô con dâu xinh đẹp.”
Tư Dật cạn lời: “Nhĩ Đóa, cậu có thể đừng âm dương quái khí như vậy được không?”
“Cậu không thích nghe thì thôi, tớ đi đây.”
Cô đang muốn đi, Tư Dật một tay kéo cô lại, dùng sức đè cô dựa vào tường.
Cố Dật Nhĩ giãy giụa: “Làm gì đấy!”
“Nếu cậu lại ăn loại dấm lung tung vớ vẩn này.” Tư Dật nhéo cằm cô, bức cô đối diện với mình, “Thì tớ sẽ hôn cậu đấy.”
“……” Cố Dật Nhĩ che miệng.
Cậu cong lưng, hơi há mồm, chuẩn xác cắn vào vành tai cô, còn dùng hàm răng cọ cọ.
“Hôn đến khi cậu nhũn hết cả chân mới thôi.” Cậu thổi khí vào tai cô, vừa nóng bỏng lại ái muội.
Hai má Cố Dật Nhĩ đỏ bừng, trong ánh mắt mang theo ánh nước lấp lánh, dáng vẻ một cô nương xấu hổ thẹn thùng.
Tư Dật buông cô ra, lộ ra nụ cười tươi đắc chí.
Cô dựa vào tường, bộ dạng vừa bị bắt nạt, nhìn qua thật là nhu nhược đáng thương.
Tư Dật lo lắng mình đùa quá trớn, đang muốn mở miệng an ủi thì nghe thấy cô nổi giận gầm lên một tiếng: “Cậu dám đùa giỡn tôi! Xem đây!”
Cố Dật Nhĩ có học võ, Tư Dật tại một khắc này chợt nhớ ra.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng trứng nát.
Nghe, có tiếng trứng vỡ, thở dài một tiếng, lại có ai bị đá vào bộ hạ rồi mà còn chưa tỉnh ra.
“A!!!!!!!”
Mọi người đều biết phụ nữ khi sinh con phải chịu đứng tới hơn đơn vị (đơn vị đo lường cơn đau: del unit).
Mà theo nghiên cứu thống kê, đàn ông vỡ trứng phải chịu đựng cơn đau tới đơn vị, tương đương với sinh nở em bé, hoặc là cái xương sườn đồng thời bị bẻ gãy.
Có thể nói một chưởng trí mạng.
Sau khi thi đấu kết thúc, nhóm giám khảo đang nhiệt liệt thảo luận danh sách đoạt giải.
Trong đó đoạt giải nhất đứng đầu là bài thi trữ tình của Cố Dật Nhĩ 《 Nhuận Chi tiên sinh, ngài thấy được không? 》 và bài thi tình cảm mãnh liệt của Tư Dật 《 Lợi hại, Tổ quốc tôi 》, người trước hành văn tuyệt đẹp lưu loát, tình cảm chân thành tha thiết động lòng người, người sau văn tự trào dâng mênh mông, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Đều là bài thi cực kỳ ưu tú ca tụng tổ quốc năm qua phát triển dũng mãnh.
Dù sao đệ nhất đệ nhị cũng là hai người kia, nhất định là phải lên đài lãnh thưởng, thầy Mộ vô cùng lo lắng tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng cả hai lại mất tích.
“Lục Gia, em có nhìn thấy Tư Dật không?”
Lục Gia muốn nói lại thôi: “Cậu ấy bị thương, đến phòng y tế rồi ạ.”
“À, vậy à.” Thầy Mộ lại hỏi Vương Tư Miểu ngồi bên cạnh Lục Gia, “Thế Cố Dật Nhĩ đâu?”
Vương Tư Miểu nâng nâng mắt kính: “Cậu ấy là người hành hung, dìu Tư Dật đến phòng y tế ạ.”
“……” Thầy Mộ khó hiểu, “Hai đứa nó đánh nhau à?”
Ngữ khí của Vương Tư Miểu nghiêm túc: “Theo em thấy, hẳn là Tư Dật đơn phương bị đánh.”
“… Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Nói nặng cũng không nặng, mà nói không nặng thì cũng không phải.” Lục Gia thở dài một hơi.
Trách không được vừa nãy lúc Tư Dật diễn thuyết, thầy Mộ thấy trên trán cậu có chút mồ hôi, hóa ra là bị thương.
Tư Dật học sinh này vẫn luôn rất không tồi, biết lấy đại cục làm trọng.
Anh đương nhiên không thể bởi vì Cố Dật Nhĩ học tập tốt hơn Tư Dật mà bao che, nói: “Nếu bị thương nặng thì cũng nên mời phụ huynh hai nhà đến trường một chuyến đi.”
Lục Gia và Vương Tư Miểu trăm miệng một lời: “Thầy, nếu mời đến, có khả năng Cố Dật Nhĩ phải bồi thường cả đời.”
Có phải anh tuổi lớn quá rồi không mà một chữ nghe cũng không hiểu vậy.