Tình cảm của Huỳnh Mộc Diệp bắt đầu từ năm trước, ấy là vào một mùa hạ, khi đó cái nắng gay gắt phủ lên mặt đường những lớp bụi khô khốc. Tuy nhiên, ký ức của cô về mùa hè đó thật ngọt ngào và dịu mát.
Lần đầu tiên Huỳnh Mộc Diệp gặp Kỷ Khuynh Thiên, khi ấy, cô béo bệnh nên ục ịch như trái bóng, ngồi co ro góc tường nghe những lời mắng nhiếc từ chúng bạn. Chúng nó còn đá cô vì muốn biết cô có lăn được không. Anh ngồi đọc sách sau một tàng cây, cô đã nghĩ, có thể anh chỉ cảm thấy bị làm phiền khi đang đọc sách nên mới can thiệp vào. Anh đá đám đó sang bên, rồi túm cổ áo cô kéo đi. An là một người nổi tiếng, lời nói ra đương nhiên những kẻ kia đều nể mặt. Ngày hôm đó là lễ chia tay các học sinh cuối cấp, anh sẽ ra trường, còn cô thì phải đợi một năm sau. Cô không bao giờ ngờ đến, bản thân sẽ có cơ hội nói chuyện với hắn.
"Làm ơn, đừng kéo em nhanh như vậy đàn anh."
Kỷ Khuynh Thiên kéo Huỳnh Mộc Diệp ra vườn hoa phía sau trường, nhìn cô vẫn còn co rúm người khóc lóc, bèn lấy chai nước lọc trong cặp mở ra đổ lên đầu cô.
"A, anh làm gì??"
"Tình chưa?"
Huỳnh Mộc Diệp vuốt nước dính trên mặt, thân hình béo quay cố gắng ép mình co người lại ngồi xổm trên đất, không dám khóc ra nữa. Cô cứ tưởng anh muốn cứu cô, không ngờ lại kéo cô ra đây trị tiếp, đúng là nhìn nhầm người mà!
Lúc này, ngó Huỳnh Mộc Diệp tủi thân đến đáng thương, Kỷ Khuynh Thiên ngồi xuống đối diện với mặt cô, rút khăn ra lau nước dính lên.
"Xin lỗi. Nhưng cũng tại em làm tôi phát phiền. Ba lần rồi, lần nào tình cờ nhìn thấy em cũng thấy bị như này. Tôi tính mặc kệ đấy, nhưng dù sao tôi cũng là người tốt."
Hôm đó, Huỳnh Mộc Diệp đã nói ra biết bao cay đắng uất ức bấy lâu nay cho một người lạ như Kỷ Khuynh Thiên. Anh còn chẳng biết tên cô, vậy mà cứ im lặng lắng nghe. Rồi cuối cùng hắn nói, câu nói mà cho dù bao năm qua đi, vẫn còn khắc nguyên trong tâm khảm cô:
"Đừng có làm như đau khổ muốn chết như vậy, nghĩ lại xem bản thân thế nào. Sống, thì em hãy cố mà học cách chịu vấp ngã, ngã ở đâu thì cố mà đứng ở đấy. Không đứng được thì bò, lết. Rồi một ngày em sẽ nhận ra, chính mình sẽ tránh vấp ngã ở đó theo bản năng."
Kỷ Khuynh Thiên bảo rằng, cách cô thu mình lại như vậy, không khiến cho mọi người bớt chú ý hơn, bởi nước thì thường chảy vào chỗ trũng. Đến kẻ không mấy quan tâm đến mọi chuyện xảy ra xung quanh như anh mà còn biết rõ mồn một việc cô bị bắt nạt, thì có lẽ, chuyện này trốn tránh lâu dài không phải là cách hay. Nếu lần sau anh gặp cô như vậy nữa, hắn sẽ không đưa tay giúp, anh không giúp một người có khả năng tự bảo vệ bản thân mà không cố làm điều đó, chờ trực sự giúp đỡ ban ơn từ người khác.
Huỳnh Mộc Diệp vẫn luôn ôm theo bóng hình Kỷ Khuynh Thiên hôm đó theo suốt cái nóng mùa hè, trong cả những giấc ngủ êm ái. Dưới mi mắt cong dày của anh là đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng cô, những ngón tay thon dài gạt sợi tóc ướt nước của cô lên. Đó tưởng chừng là khoảnh khắc dịu dàng duy nhất trong đời, để rồi thời gian sau cô nhận ra, anh có thể đối tốt với bất cứ ai, trừ cô. Và cũng chỉ mình cô ấp ủ nỗi nhớ nhung cái miền kí ức xa xôi nhạt nhòa trong những tia nắng hạ đó, ai đó không cùng cô nhớ, ai đó không cùng cô tiếc nuối, ai đó cũng không cùng cô gìn giữ lại.
Sau, Kỷ Khuynh Thiên ra trường vào cấp , còn Huỳnh Mộc Diệp thì nghỉ một năm lấy lí do chữa bệnh. Trong thời điểm đó, cô đã mắt nửa năm trời để về với vóc dáng bình thường. Nửa năm còn lại học để ra dáng một tiểu thư. Mẹ cô nói, cô chính là có tố chất từ mẹ, mẹ xuất thân từ dòng dõi thư hương và cũng có khí chất như ai, không lí nào lại thua kém được. Chẳng qua từ khi béo bệnh, càng ngày càng thụt lùi và mất tự tin, thậm chí ngay cả ý muốn nói ra thân phận mình cũng không có.
Một ngày, có một gia đình lạ gồm vợ chồng và một đứa con trai muốn đến gặp cha mẹ Huỳnh Mộc Diệp. Khi ấy cô vừa chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm, nhìn một nhà ba người hiện qua camera, nhất là người con trai kia, tim cô giống như đập bất chấp sự kiểm soát. Cô ngay lập tức xin cha mẹ hãy gặp bọn họ, trong khi bản thân thì trốn trên phòng qua khe cửa phòng ngó ra, quả thực lúc đó cô chưa có nhiều dũng khí lắm. Người đó chính là Kỷ Khuynh Thiên, từ lần gặp đầu đến lúc bấy giờ khi cô đã sắp vào cấp , cô vẫn luôn nhìn anh qua những tấm ảnh thuê người chụp từ xa. Nhìn trực diện như vậy, cô mới nhận ra, bản thân đã luân hãm sâu thế nào. Từ cảm tạ đến chú ý, từ chú ý đến nhớ nhung, từ nhớ nhung đến cảm giác yêu. Chính điều đó khiến bản thân cô không ngừng đòi hỏi mình phải thật hoàn hảo. Kỷ Khuynh Thiên hôm đó mặc đồng phục trường S, tóc gọn gàng đơn giản. Anh đã cao lớn và trông nam tính hơn trước, nhưng cô không nhận ra điều đó, bởi vì mỗi ngày cô đều nhìn. Cô thì trở nên xinh đẹp hơn, cô nhận ra bản thân dậy thì sớm, cơ thể phát triển cũng rất sớm. Có lẽ do bản thân ssống trong nhung lụa, rèn luyện cả tinh thần và thể chất đều theo một quy chuẩn nhất định.
Huỳnh Mộc Diệp khi nhìn thấy cha mẹ Kỷ Khuynh Thiên khúm núm trước cha mẹ mình, trái ngược lại với vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh của anh, cô đã nghĩ cha mẹ như vậy không ngờ có thể sinh ra một người có khí chất khác biệt hoàn toàn như anh, giống như là đột biến gen vậy.
Gia đình Kỷ Khuynh Thiên mở một công ti mới phát, vừa mới được tập đoàn nhà cô chú ý một chút thì lại xảy ra sơ sót, họ nói chỉ là muốn đến đây thử cơ hội, không ngờ lại được gặp. Huỳnh Mộc Diệp khi nghe như vậy, cực kỳ mong muốn cha mẹ cô giúp đỡ gia đình họ, cha mẹ nhìn cô xuân tình đầy mặt bèn hiểu ngay, chỉ lắc đầu khó hiểu khi cô chỉ mong muốn cha mẹ cô lấy được số điện thoại của anh mà không cho anh biết.
Mối tương giao của cả hai chỉ bắt đầu từ một tin nhắn cuối đông. Huỳnh Mộc Diệp nhìn mưa bụi lất phát ngoài cửa sổ trong cái gió đìu hiu se buốt. Số điện thoại giữ mãi trong danh bạ kia không dám động đến, vậy mà hôm đó không biết cô lấy động lực ở đâu nhắm mắt nhắm mũi mà nhắn tin rồi gửi không chần chừ một giây.
Chờ bao lâu mới thấy một dòng tin ngắn cũn hồi âm lạ:
Nhắn lại rồi! Nhắn lại rồi! Huỳnh Mộc Diệp ngu ngốc cầm điện thoại chạy vòng quanh phòng rồi mới về chỗ nhắn lại.
Nhưng hôm sau, rồi hôm sau nữa, biết bao nhiêu cái hôm sau qua đi, Huỳnh Mộc Diệp vẫn làm phiền Kỷ Khuynh Thiên bởi những tin nhắn như vậy, có lẽ lúc đấy cô ngậm phải mìn nên mới tăng động thế. Thậm chí đôi khi cô còn vô tình tiết lộ một những gì cô biết về anh qua tin nhắn, khiến anh nghi ngờ hỏi sao cô hiểu rõ vậy nữa. Cho đến lúc Kỷ Khuynh Thiên phát phiền phải nhắn một dòng in hoa:
Đến lúc đó cô mới chán nản buông điện thoại xuống, tin nhắn chỉ gồm hai chữ "xin lỗi", ngắn nhất trong những tin nhắn mà cô gửi anh, nghẹn một lúc bao lâu mới nhắn đi được. Rồi vài ngày hôm sau tinh thần cô đều ở mức thấp đến cực điểm. Hết ăn xong lại nằm đọc lại những tin nhắn kia, những tin nhắn mà chỉ mình cô gửi đi không thấy hồi âm lại. Thế nhưng bất ngờ là anh đã nhắn lại cho cô một tin duy nhất sau bao ngày chỉ mình cô tự biên tự diễn.
Huỳnh Mộc Diệp lại tiếp tục chạy vòng quanh phòng vì vui sướng. Có lẽ, tâm tình cô thực sự bị điều khiển bởi mỗi lời nói của Kỷ Khuynh Thiên. Những câu chuyện giữa hai người không chỉ xoay quanh anh nữa, dần dần, có cả thế giới của cô trong đó. Anh rất ít khi nhắn lại, nhưng cô cảm giác anh vẫn chịu đọc tin nhắn của cô, đọc rất cẩn thận. Bởi có đôi khi anh còn nhắc nhở cô từ những gì cô nói trước đó. Duy chỉ có hai lần là anh chịu hồi đáp, đó là khi trả lời hai câu hỏi vu vơ của cô. Cô nói rằng mình thấy mọi thứ đều đều, chẳng giỏi gì trong trường cả, khả năng duy nhất là thiết kế thời trang. Anh nói rằng: con người không cần cái gì cũng giỏi, biết mình cần gì hợp với gì mới là giỏi. Huỳnh Mộc Diệp ngộ ra được chân trời mới, nhưng dù gì thì cũng phải nói, được người mình yêu nhắc nhở cho thì cái gì cũng lọt tai.
Câu hỏi thứ hai, cô hỏi, chỉ là bâng quơ thăm dò ý thôi:
Anh đáp lại rất nghiêm túc, điều đó giống như tiếp thêm động lực cho cô vậy.Huỳnh Mộc Diệp khi ấy đã tự huyễn hoặc, có khi ở điện thoại bên kia, Kỷ Khuynh Thiên đang ngượng nghịu sau khi nói những lời kia. Nếu vậy thì đáng yêu biết nhường nào!
Rốt cuộc thì cũng đến ngày Huỳnh Mộc Diệp được chính thức thấy Kỷ Khuynh Thiên, trong bộ dạng tự tin, kiêu ngạo. Cô đậu vào trường anh với số điểm suýt soát thì trượt, còn anh thì thừa điểm, điều này làm cô trăn trở mãi, nhưng dù sao đây cũng là trường quy tụ những học sinh giỏi của quốc gia rồi. Cô của bây giờ đã sắc lạnh hơn, kiên cường hơn. Thực ra sau khi học lại, không quen bạn mới, bị cho là kênh kiệu, cũng bị bôi đen nhiều. Dần dần cô quen với điều đó. Biến trở thành một người phách lối y như lời đồn giống giờ.
Huỳnh Mộc Diệp thực ra tính chính thức làm quen Kỷ Khuynh Thiên trong bộ dạng hoàn mới này, nhưng không ngờ vì muốn tạo niềm vui cho cô, cha mẹ lại gửi ảnh kèm theo số điện thoại của cô đến cho anh. Kết quả khi cô xuất hiện trước mắt anh trong ngày lễ khai giảng, anh chỉ lạnh nhạt giơ bức ảnh lên, nhếch miệng cười lạnh:
"Tiểu thư, lấy người khác ra kiếm trò vui cho mình, thực thú vị đấy. Nhưng mong cô đừng tiếp diễn cái trò này nữa làm tôi ghê tởm."
Kỷ Khuynh Thiên vốn hận nhất là nhà họ Huỳnh này, dù anh biết mình chẳng có tư cách gì để hận. Sự xuất hiện của họ cứu vớt công ti gia đình anh, và cũng nhờ thế mà cho anh thấy bộ mặt ngày càng xu nịnh của cha mẹ mình. Họ lúc nào cũng rỉ bên tai, nói anh hãy cố mà kết thân với tiểu thư nhà này, biết đâu sau có phước làm rể nhà họ. Anh nói rằng chờ qua một thời gian nữa khi bản thân đủ lông đủ cánh, anh sẽ có thể vực dậy cho cái sản nghiệp này tiến xa hơn nữa. Dù anh có cố gắng chứng minh bản thân bao nhiêu đi chăng nữa, thì anh cũng chỉ là con nuôi, và họ thì không chịu tin tưởng vào điều đó. Ngày nào cũng như ngày nào, từ họ hàng cho đến gia đình, đều coi anh như món hàng dễ dàng bán đi để chuộc lợi. Anh chỉ cần trên con đường sự nghiệp có người tin tưởng anh, và anh cũng đặt niềm tin vào người cộng sự đó. Chứ không phải cái tình cảnh này, Kỷ Khuynh Thiên anh, không phải là kẻ cần bám váy phụ nữ để đi lên.
Nhưng sự thật thì bao giờ cũng cay đắng, anh, vẫn phải luẩn quẩn trong những cuộc mua vui của mấy cô cậu nhà giàu sống sung sướng từ bé này sao? Thật quá rõ ràng, anh nhận ra được nhà đó có ý muốn anh làm con rể tương lai. Còn cô gái trước mắt này thì coi anh như trò tiêu khiển mỗi ngày.
"Em…"
"Cô hiểu tôi mà, là một người đàn ông, tôi căm ghét nhất là loại phụ nữ tự cho mình là trung tâm của thế giới, mọi người đàn ông đều dịch chuyển quanh mình."
Lại là mùa hạ, anh vẫn giống như ánh mặt trời rọi qua bên đời cô. Mọi chuyện kết thúc không mấy gì vui vẻ như vậy, thực sự không phải điều cô muốn. Đụng vào cái giới hạn tự tôn của anh, cũng không phải điều cô muốn. Giận cha mẹ cô mấy ngày liền, nhưng thế không phải cách, cô vẫn phải vác mặt đến tìm anh.
Mỗi lần Huỳnh Mộc Diệp xuất hiện, Kỷ Khuynh Thiên đều coi như không tồn tại. Anh không biết vì sao nữa, nhưng mỗi lần gặp cô, trong lòng anh lại dấy lên những cảm xúc nhục nhã tự ti khôn tả. Còn cô thì vẫn cứ nói nhiều như vậy, còn đứng trước cửa lớp kiêu ngạo tuyên bố:
"Tôi, Huỳnh Mộc Diệp, nhất định sẽ đi vào lòng Kỷ Khuynh Thiên."
Chuyện của hai người cứ tiếp tục thành đề tài bàn tán suốt mùa hạ đến khi vào đầu thu. Càng ngày càng xuất hiện nhiều lời đồn ác ý hơn. Nào là Huỳnh Mộc Diệp dùng tiền để mua bạn trai, nhưng tính cách tởm lợm quá người ta còn không thèm. Kỷ Khuynh Thiên nhà giàu mới nổi thủ đoạn bắt được trái tim của tiểu thư cành vàng là ngọc Huỳnh Mộc Diệp. Còn vô số các phiên bản khác, Huỳnh Mộc Diệp là cái gai trong mắt nữ sinh, Kỷ Khuynh Thiên thì là cái gai trong mắt nam sinh, thành ra lời đồn hợp lại giữa hai cái tên này cũng chẳng tốt đẹp được chút nào.
Đỉnh điểm nhất chính là vụ đánh nhau giữa Huỳnh Mộc Diệp và một nữ sinh, mọi người đều đồn rằng cô đánh ghen bởi vì nữ sinh này từng được Kỷ Khuynh Thiên đỡ lên phòng y tế và còn ở đó khá lâu. Chẳng ai biết sự thật đằng sau những lời đồn, trừ bản thân nhân vật chính của tin đồn kia.
Nữ sinh kia bị mảnh thủy tinh dính vào trán khi quả bóng đập lên cửa, Kỷ Khuynh Thiên đứng gần nhất đưa cô gái đó vào, và thầy y tế thì không có ở đó nên anh phải băng giúp. Còn Huỳnh Mộc Diệp, cũng là vì nữ sinh đó khoe khoang với cô, thấy cô không thèm để ý đến thì bắt đầu nói không ngờ cô lại thích tên nhà giàu mới nổi như Kỷ Khuynh Thiên. Và nói vài câu, máu điên tiết trong người cô bùng lên, cô không thèm suy nghĩ mà cho cô ta cái tát.
Lúc Kỷ Khuynh Thiên nghe thấy Huỳnh Mộc Diệp đánh nhau, anh liền vội vàng chạy đến hiện trường, đến bản thân anh cũng chẳng biết vì sao mình phải làm thế. Chỉ khi nhìn thấy cô đang liên tục đá vào bụng người ta, thì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi chuyển sang giận dữ. Anh đi vào kéo cô ra, nhưng kéo hoài cô vẫn xông vào, không nhịn được quăng cô một bạt tai, quát lớn:
"Cô có thôi đi không? Cô nghĩ cô là ai của tôi mà đi đánh ghen?"
Huỳnh Mộc Diệp ngây người, trợn mắt chỉ vào nữ sinh đang bất tỉnh nhân sự dưới đất kia.
"Anh vì cô ta mà đánh em? Chẳng lẽ anh thực sự yêu cô ta?"
"Tôi yêu ai liên quan gì cô? Cô bớt phách lối đi, nếu không có ngày không ngóc đầu được dậy đâu!" Vốn anh cũng hối hận vì cái tát đó, nhưng nhìn thái độ của cô, anh không cách nào tha thứ được. Cô gái kia còn đang nằm trên đất mê man nói sao lại đánh cô ta, cầu xin tha thứ cho cô ta.
Hai mắt cô ầng ậc nước mắt, cô nghẹn ứ nói từng lời:
"Anh vì một con đĩ thõa ghê tởm như vậy mà đánh em. Cô ta có điểm gì tốt chứ? Cô ta không xứng với anh!"
Không xứng, lại là xứng với không xứng. Những lời này Kỷ Khuynh Thiên đã nghe quá nhiều. Cái xã hội thượng lưu mà cô đang sống, cũng là cái xã hội mà cha mẹ anh hướng đến. Lúc nào cũng vậy, phân cấp bậc, lúc nào cũng nhìn xuống người khác với vẻ khinh thường.
"Cô cũng đâu xứng." Kỷ Khuynh Thiên cười lạnh, cúi xuống bế nữ sinh đang nằm đau đớn trên đất kia lên, hướng về phòng y tế.
Phía sau còn nghe văng vẳng tiếng gắt lên của Huỳnh Mộc Diệp:
"Anh đừng tưởng như thế đã thoát khỏi em!"
Kỷ Khuynh Thiên mặc kệ, anh hoàn toàn thất vọng về Huỳnh Mộc Diệp.
Những năm tháng ấy, quan hệ của cả hai như mối tơ vò, một người cố nối không được, một người cố chặt không đứt. Anh , còn cô .
Tuổi trẻ, là vẫn luôn có những cái nông nổi cố chấp, cho dù có trưởng thành hơn cùng trang lứa đi chăng nữa. Kỷ Khuynh Thiên có cái cứng đầu của riêng mình, Huỳnh Mộc Diệp cũng có. Và cứ thế không ai biết rằng bản thân từng giây phút đều bỏ lỡ cơ hội vụt qua bên đời, cơ hội được thẳng thắn nắm lấy tay nhau.