Cô Ấy Thật Mềm

chương 129

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit+Beta: Thi

Wattpad: NhaThi

Pháo hoa bắn xong rồi, Tự Bảo cũng không đi.

Đôi tay nhỏ ôm lấy đùi Phó Tinh Trình, giống như có chút cáu kỉnh, miệng ồn ào muốn xem: “Chú nhỏ,

ô ô ô…… Tự Bảo muốn xem pháo hoa.” Khương Từ ở bên cạnh: “……”

Da mặt con trai càng lớn càng dày, bây giờ lại còn không ngừng quấn lấy Phó Tinh Trình nháo muốn

xem.

Đôi tay to của Phó Tinh Trình trực tiếp bế cậu nhóc lên như xách một con thỏ, nhanh chóng đưa cậu

lên xe tìm xem còn sót cái pháo hoa nào không.

Hiện tại việc mua bán pháo hoa và bắn pháo hoa đều

bị cấm, cũng không biết Phó Tinh Trình lấy từ đâu.

Tự Bảo muốn xem, mấy chị họ nhỏ trong biệt thự cũng háo hức chạy ra, đồng thanh ngọt ngào gọi chú

nhỏ.

Rất nhanh cảnh pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm đen kịt, Khương Từ đứng trên bậc thang, ánh mắt ôn

nhu nhìn chăm chú bọn trẻ đang hưng phấn thét chói tai trong sân.

Cô mỉm cười, một cơn gió đêm ập

đến, đột nhiên từ phía sau cô bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo.

Biết là ai, Khương Từ cũng không giãy giụa.

“Đẹp không?” Giọng nói từ tính dễ nghe vang lên bên tai.

Cô khẽ quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ, anh cúi đầu cố ý dùng hàm dưới cọ xát

khuôn mặt trắng nõn của cô, xung quanh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi rượu lại không hề

khó ngửi.

Khương Từ thoải mái rúc mình trong vòng tay ấm áp của anh, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cổ tay

người đàn ông, độ ấm da thịt kề sát nhau, lồng ngực ấm áp, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng khó có

thể che giấu: “Anh đương nhiên rất đẹp.”

Phó Thời Lễ cười nhẹ, mũi cọ lên tóc cô: “Miệng ngọt như vậy?” “Là do thích anh mà thôi.” Khương Từ

híp mắt cười.

Tính cô chính là như vậy, nhìn ra tâm ý của mình sẽ không ngượng ngùng cái gì.

Phó Thời Lễ đã quen với việc tiếp thu lời tỏ tình bất ngờ của cô, cánh tay chậm rãi ôm lấy cơ thể

mềm mại của cô vào ngực, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Phó phu nhân, năm mới vui vẻ.”

Khương Từ cảm thấy lỗ tai của mình nóng lên, lại cảm thấy ngón tay mình đang bị anh nắm lấy.

Khi cúi đầu nhìn xuống thì thấy Phó Thời Lễ thần sắc ôn nhu đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay cô, ánh

sáng của viên ngọc bích trong bóng đêm rất đẹp khiến cô hơi sửng sốt.

“Ngọc bích Sao còn được gọi là viên đá Định mệnh, nó có thể phù hộ em bình an.” Giọng điệu trầm

thấp của anh cực kỳ chậm rãi, sau khi đeo chiếc nhẫn vào, anh dùng bàn tay to của mình nắm lấy tay

cô, nhìn kỹ.

Ngón tay Khương Từ vừa thon dài vừa trắng nõn, dù đeo cái gì cũng rất đẹp.

Cô không ngờ Phó Thời Lễ còn chuẩn bị một món quà năm mới cho mình, đôi mắt khẽ chớp, có chút ẩm

ướt: “Anh đặt thứ này từ bao giờ?”

“Nửa năm trước.” Anh nói: “Khi tham gia đấu giá bên nước ngoài anh nhìn thấy viên ngọc bích này

luôn cảm thấy rất hợp với em.”

Cảm thấy rất hợp, liền chi hàng trăm triệu để lấy về tặng cho vợ một bất ngờ.

Khương Từ lại nhẹ giọng hỏi: “Toàn thế giới chỉ có duy nhất một cái sao?” Phó Thời Lễ cúi đầu, dùng

cằm xoa gương mặt cô nói: “Ừ, chỉ có cái này.” “Chồng em cũng vậy.” Khương Từ nhân lúc bọn trẻ còn

đang xem pháo hoa không để ý nên cô chủ động xoay người vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.

Làn gió

đêm thổi bay tóc cô, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười: “Toàn thế

giới chỉ có duy nhất một người.”

Phó Thời Lễ được phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt trong veo của cô, chỉ mình anh.

Đồng hành là lời tỏ tình dài nhất, trong mắt Khương Từ cũng là thứ lãng mạn nhất.

Kết hôn năm,

cùng nhau sinh được một đứa con, không thể nói cô yêu Phó Thời Lễ bao nhiêu, chỉ biết sự tồn tại

của anh đã thâm nhập vào xương tủy của cô.

Nếu một ngày nào đó hai người tách ra, Khương Từ chắc chắn sẽ như bị rút gân rút cốt, đau đớn vô

cùng.

Cô chủ động ôm Phó Thời Lễ, đôi mắt tràn đầy tình yêu, không biết anh cố ý hay vô tình môi mỏng cọ

qua cọ lại trên trán cô, dọc theo đường đi, hơi thở ấm áp lướt qua đôi môi đỏ mọng, khi định hôn

cô, đột nhiên ở đó cách đó không xa vang lên một tiếng pháo nổ lớn.

Khương Từ giật mình quay lại nhìn.

Tự Bảo ném một cái pháo hoa về phía cô, nhảy nhót cười, ngón tay nhỏ còn đặt lên mặt mình, làm mặt

quỷ với ba mẹ: “Xấu hổ xấu hổ.”

Cảnh hai vợ chồng thân mật bị con trai bắt gặp, Khương Từ đẩy Phó Thời Lễ đang ôm mình ra, đứng

trên bậc thang, thẹn quá hóa giận nói: “Ai cho con dùng pháo hoa ném ba mẹ, đêm giao thừa chơi với

lửa, con xong rồi Phó Mộ Trì, đêm nay con nhất định sẽ đái dầm.”

Đêm khuya đen nhánh, tiếng vui cười của những đứa trẻ đặc biệt ầm ĩ mới không nghe mẹ nói.

Tự Bảo cầm lấy bật lửa đốt pháo, chơi đến điên luôn.

Cánh tay Phó Thời Lễ ôm eo cô, hơi dùng sức kéo cô về lồng ngực một lần nữa, sau đó giọng nói trầm

thấp đến gần: “Đừng chêu thằng bé.”

Trước khi giọng nói vang lên, anh đã cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng của Khương Từ.

Đêm giao thừa nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ, đèn đuốc sáng trưng rất vui mừng.

Đường phố lá bay theo gió, trong thời tiết rét lạnh này, bóng người đàn ông đứng dưới ngọn đèn

đường trong bóng đêm, không có ai đi ngang qua, thỉnh thoảng có vài tiếng mèo hoang kêu vang lên,

hoàn toàn không phù hợp với không khí đêm Tết.

Anh rũ mày, cúi cổ châm điếu thuốc, bật lửa bật một hồi mới châm được thuốc.

Môi mỏng ngậm điếu

thuốc hít vào, ánh lửa nhanh chóng cháy thành tàn thuốc, trong giây lát liền biến thành tro.

Cách

hút thuốc thô bạo như vậy khiến cổ họng người đàn ông ho khan.

Ánh sáng chói lọi của đèn đường chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, nắm tay để trước đôi môi mỏng

ho khan, đôi mắt đỏ ngầu mở ra, đường sống lưng dưới lớp áo sơmi hơi cong.

Cứ như vậy đứng ở ven

đường hút hết nửa bao thuốc lá, trên đôi giày da phía dưới đều là tàn thuốc và đầu mẩu thuốc lá.

Một bàn tay to nắm điện thoại, màn hình hơi sáng lên.

Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy một tin nhắn chưa đọc từ WeChat.

Sau khi nhấn vào thì giọng nói dịu

dàng, mềm mại của con gái truyền đến: ”Ba, Ý Kiều rất nhớ ba, chúc mừng năm mới”

Phó Đình Ngạn nghe hết giọng nói dịu dàng của con gái mình, đôi môi mỏng nói một câu trả lời nhưng

chưa kịp nói xong anh đã nhận ra giọng nói của mình vì hút thuốc nên khàn đặc liền kịp thời xóa đi.

Anh đứng ngoài sân biệt thự Kiều gia lại không bước vào.

Thay vào đó anh đánh mấy chữ trả lời con

gái.

Phó Ý Kiều ngay sau đó gửi một tin nhắn khác, trong ngữ khí lộ ra sự nhớ nhung với ba mình: “Ba vẫn

ở nhà bà nội sao, Ý Kiều rất nhớ ba và em họ.” Bọn trẻ bình thường đều đón năm mới ở nhà bà nội, có

cảm tình rất tốt với Tự Bảo, bây giờ lại bị mẹ đưa về nhà bà ngoại, cô gái nhỏ tuy không nói gì

nhưng trong lòng lại biết bà ngoại không hiền như bà nội, trong lòng luôn nhớ muốn đến nhà bà nội.

Phó Đình Ngạn kiên nhẫn an ủi con gái, lại không tiết lộ bây giờ anh và cô chỉ bị ngăn cách với

nhau bằng một bức tường.

”Ba, mẹ kêu con đi ngủ, ngủ ngon.” Phó Ý Kiều gửi tin nhắn cuối cùng, trên lầu hai của biệt thự

Kiều gia, ánh đèn trong ô cửa sổ nhanh chóng bị tắt đi.

Phó Đình Ngạn liếc nhìn đồng hồ nam trên cổ tay, kim đồng hồ đã chỉ gần giờ sáng.

Anh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tin nhắn của con gái cho đến khi ngón trỏ cứng đờ anh mới

bấm vào nick Wechat của Kiều Doãn Yên.

〈Ngủ?〉

Phó Đình Ngạn vừa gõ xong từ này đã lặng lẽ xóa đi.

Trong mắt anh hiện lên những cảm xúc phức tạp lại kịch liệt, sai vài lần ngập mừng anh mới gửi một

tin nhắn, nhắn bốn chữ:〈Chúc mừng năm mới.〉

Sau khi gửi thành công, ngón tay Phó Đình Ngạn dùng sức nắm chặt điện thoại.

Thời gian từng phút trôi qua, chiếc đồng hồ đã chỉ đến rạng sáng.

Đêm giao thừa đã qua.

Phó Đình Ngạn chờ rồi lại chờ, bóng dáng cao lớn đứng dưới ánh đèn đường càng trông cô độc, thê

lương.

Bàn tay to nắm chặt điện thoại không kêu từ đầu đến cuối.

Môi mỏng của anh khẽ nhếch một nụ cười chế nhạo “bộp” một tiếng vứt điện thoại vào thùng rác cách

đó không xa.

Điều này trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt vang dội, thứ bị kinh động cũng chỉ có mấy con mèo hoang

đáng thương.

Lầu biệt thư, đèn trong phòng dù đã tắt nhưng người vẫn chưa ngủ.

Kiều Doãn Yên mặc một chiếc váy đỏ, trang điểm tinh xảo đã giúp cô ngụy trang một cách hoàn mỹ, chỉ

khi không có ai, chiếc mặt nạ của cô mới mờ đi một chút, để lộ một khuôn mặt vô cảm.

Cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên mép giường, ánh mắt nhìn điện thoại trên tủ đầu giường.

Quá trình điện thoại từ sáng chuyển tối cô đều nhìn không rời nửa mắt.

Kiều Doãn Yên trong lòng

thầm nghĩ, chỉ cần anh lại gửi một tin nhắn khác, cô liền bỏ qua cho anh.

Chính là chờ mãi không thấy, trên mắt cô có một vệt nước, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, tiếng

chuông điện thoại lại không vang lên.

Khi một người đau khổ vì cô đơn, mọi cảm xúc sẽ tràn ngập trong tâm trí.

Kiều Doãn Yên có quá nhiều

oán trách và không cam lòng, ngũ quan cô nhiễm bệnh, bị dày vò quấn quanh, không thể thoát khỏi

hiện trạng này.

Kiều Doãn Yên biết chính mình ghét làm con gái của Kiều gia, lại rất nực cười khi cô không có cách

nào thoát khỏi ánh hào quang mà Kiều gia cho cô.

Ngày nào còn bị thân phận này giam cầm thì cô buộc phải sống dưới lớp mặt nạ giả dối này.

Trong lúc hoảng hốt Kiều Doãn Yên không thể nhớ nổi tại sao cô lại chán ghét Khương Từ, trong tiềm

thức cô không muốn thừa nhận, cái gọi là chán ghét chẳng qua chỉ là ngụy tạo của ghen tị mà thôi.

Cô không muốn nhìn Khương Từ gả cho Phó Thời Lễ, cô ấy có thể sống một cuộc sống thoải mái trong

gia đình hào môn.

Nhưng cô thậm chí còn chuyển tội trạng của Ngụy Chấp lên người vị hôn phu của cô

là Phó Thời Lễ, cố tình giả vờ là một người rộng lượng, lương thiện, lại nhịn không được muốn loại

bỏ cô ấy (Khương Từ) chẳng qua chỉ muốn để nội tâm vặn vẹo trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng đến cuối cùng, Kiều Doãn Yên phát hiện mình đã hoàn toàn trở thành một trò cười ở Phó gia.

Cô dùng thân phận danh viện đi khinh thường xuất thân của mẹ Khương Từ, xem cô ấy xuất thân từ một

gia đình bình dân, nhưng cô lại không biết Khương Từ là một người phụ nữ đẹp từ tâm cùng Phó Thời

Lễ trời sinh một cặp, hơn nữa cô ấy mới là người xuất thân danh môn vọng tộc chính hiệu.

() Danh

môn vọng tộc: gia đình, dòng họ có danh tiếng, được xem trọng trong xã hội.

Đôi mắt Kiều Doãn Yên chậm rãi đỏ lên, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngồi trên mép giường suốt

một đêm.

Đêm giao thừa đã qua, mùng Tết phim của Khương Từ khởi chiếu.

Hôm công chiếu cô rất bận, nên để

Tự Bảo theo bà nội đi thăm họ hàng, bên người không có trẻ nhỏ quấn lấy, Khương Từ cũng có thể nhẹ

nhàng

thở ra.

Buổi sáng ở nhà, buổi chiều thì ở thư phòng họp video với nhân viên công ty.

Đường Hàm Hàm lần đầu tiên chia sẻ một bài quảng bá phim trên Weibo, còn tạo trò chơi, nhiều

người nổi tiếng cũng theo dõi.

Khương Từ cầm lấy điện thoại, quan tâm cảm ơn cũng hơn nửa tiếng.

Bộ phim này cô muốn giành được

giải thưởng, rất coi trọng nó.

Cả ngày đi đâu cũng thấy cư dân mạng đều bình luận khen ngợi, hot search Weibo không cần Hòa Sanh

tìm thuỷ quân, cũng tự nhiên đứng đầu, mười cái thì sáu cái đều về đề tài phim.

Khương Từ nhìn thấy những lời bình luận khen ngợi, khóe mắt hơi nóng lên, trong lòng nhất thời cảm

thấy nói không nên lời.

Có lẽ nhận được sự đồng tình của khán giả là điều cô mơ ước nhất.

Mất mười năm cuối cùng cũng thành

công.

Ngoài niềm hạnh phúc trong hôn nhân Phó Thời Lễ đã mang đến cho cô, thì đây lần đầu tiên trong đời

Khương Từ cảm thấy viên mãn..

Truyện Chữ Hay