Edit: Gấu lười
Beta: Gấu bụng bự
- ------------
Lục Hi Hòa ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, ánh mặt trời xuyến thấu qua tấm rèm hơi mở dừng ở trên sàn nhà rơi xuống những đốm sáng nhàn nhạt. Cô lấy đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường và nhìn thấy đã rưỡi.
Cô duỗi tay thoải mái và đứng dậy ra khỏi giường.
Tùy tay búi tóc dài lại sau đó vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô ngồi khoanh chân trên ghế sofa và lướt Weibo.
Vì Weibo đêm qua mà cô và Chu Chỉ Yểu đã trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo, đối với việc tìm kiếm nhiều nhất này cô đã hoàn toàn miễn nhiễm rồi, nhưng khi xem Weibo cô nghĩ ngay đến Chu Chỉ Yếu tối hôm qua bị cho vào black list.
Vì vậy cô cầm điện thoại lên và bỏ Chu Chỉ Yểu ra khỏi black list.
Tiểu tiên nữ: Yểu mĩ nhân [wink.jpg]
nháu mắt đó các chế
Hai phút sau, Chu Chỉ Yếu trở lại WeChat.
Yểu điệu thục nữ: Cút! [ Lúc tớ vẫn còn nụ cười trên mặt.jpg]
Lục Hi Hòa nhìn gói biểu cảm mà cô ấy gửi không thể nhịn được cười. Người phụ nữ này vẫn rất là dễ thương.
Tiểu tiên nữ: [ Tiểu tiên nữ run lẩy bẩy.jpg]
Đúng lúc nhận được tin tức, bụng cô truyền đến một âm thanh, cô vẫn chưa ăn sáng.
Lục Hi Hòa mắt nhắm mắt mở đi dép lê về phía phòng bếp, chuẩn bị trộn salad rau, nhưng sau khi mở tủ lạnh mới nhận ra rằng hôm qua mình đã ăn món salad cuối cùng, không có rau, không có sốt salad. Bảo cô làm sao để nuốt xuống đây?
Suy nghĩ một lúc, Lục Hi Hòa quyết định đi siêu thị, cô quay trở lại phòng ngủ và trang điểm. Năm phút cô trang điểm sương sương một tí. Sau khi trang điểm, cô mất năm phút chọn trang phục phù hợp. Đã là tiểu tiên nữ thì ngay cả khi bạn đi ra ngoài mua thức ăn, cũng phải là người đẹp nhất trong siêu thị!
Khẩu trang và mũ lưỡi trai hạng nặng được trang bị đầy đủ, lúc này cô mới có đủ tự tin đi ra ngoài.
Gấu bụng bự: nghe như mấy ông võ sĩ chuẩn bị lên đấu trường, haha
Sáng sớm mùa hè, không khí trong lành, thời tiết tốt cũng có thể khiến tâm trạng mọi người tốt hơn. Siêu thị cách tiểu khu không xa, chính là cái đường đối diện bên ngoài tiểu khu. Lục Hi Hòa thích vạch ra kế hoạch đi siêu thị, sau khi mua món salad trộn mà cô muốn, lại đi đến quầy hoa quả một chuyến.
Lúc cô với lấy những quả cam mà mình chọn lựa, đột nhiên thấy đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đang cầm những quả cam vàng chanh, đẹp đến mức nghẹt thở.
Lục Hi Hòa cơ hồ nhìn theo đôi tay này, trong giây lát tiếp theo, cô giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia chớp cùng đánh vào đầu. Nghĩa là phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Mẹ ơi! Kỷ Diễn!
Cô gần như buông quả cam trong tay xuống, qua vài giây, cô lén lút nhìn anh. Chiếc áo sơ mi đơn giản phối với quần tay vẫn là phong cách của anh. Từ góc độ cô mà nhìn anh có sống mũi cao, khẽ nhấp môi, lúc này anh đang chăm chú chọn cam chắc chắn anh không biết, bây giờ anh đẹp tựa bức tranh vậy.
Lục Hi Hòa lấy danh nghĩa tiểu tiên nữ của cô thề, Kỷ Diễn là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp. Tiểu thịt tươi hay lão thịt khô trong giới giải trí không thể so sánh với anh được!
Ngay lúc cô đang trầm luân trong sắc đẹp, chủ nhân của nhan sắc đó dường như cảm nhận được tầm nhìn của cô, thuận thế liền nhìn sang. Giây tiếp theo, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Hiện tay cô thực sự đã che kín mặt, nhưng Lục Hi Hòa biết từ mắt anh đã nhận ra mình rồi.
Chạy trốn?
Đây không phải phong cách của Lục Hi Hòa, cô luôn vui vẻ chào đón.
Vì vậy cô liền đẩy xe đẩy của mình và đi đến chỗ Kỷ Diễn, " Kỷ tổng, thật khéo nha?"
Mặc dù Kỷ Diễn không nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng nhìn ánh mắt của cô, anh cũng có thể tưởng tượng ra, không có biểu cảm gì " Ừ" một tiếng.
Lục Hi Hòa nhìn anh, sau đó nghiêm túc hỏi: " Kỷ tổng, tôi muốn hỏi một chút, anh nói chuyện có thu phí không?"
Kỷ Diễn hơi nhướn mày và quay lại, đáp với cô bằng giọng nhẹ nhàng, " Không thu."
Lục Hi Hòa cúi đầu, đôi mắt gần như không hạ xuống, không thu, nói nhiều hơn mấy chữ thì chết hay sao? Tuy nhiên, khi cô nhìn lên lần nữa, đôi mắt trong veo và cười nói: "Ồ, vậy à, tôi còn cho rằng nói chuyện với Kỷ tổng là phải thu phí."
Kỷ tổng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, biểu cảm không thể đoán trước được.
Ánh mắt như vậy nhìn cô, Lục Hi Hòa đột nhiên cảm thấy trái tim mình bị lỡ nhịp, " Thình thịch, thình thịch,--" dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô bỗng nhiên thấy lòng bàn tay mình hơi ướt, lại khẩn trương, " Cái kia...."
"Lục Hi Hòa." Kỷ Diễn không hề báo trước mà kêu tên cô.
Trái tim Lục Hi Hòa đập mạnh một nhịp.
Nhưng khi cô phản ứng lại, cô nhỏ giọng hô một tiếng, lao về phía anh và che miệng anh để anh không nói nữa.
" Này, nhỏ tiếng một chút."
Kỷ Diễn không nghĩ tới cô cư nhiên lại nhào tới như vậy, trên môi cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô, tóc cô thiếu chút nữa thì chạm vào cằm anh. Cô rất gần anh. Hơi thở quanh anh toàn mùi hương thơm nhàn nhạt trên người cô. Anh bình thản một lần nữa vì sự thay đổi nhẹ của cô.
Tuy nhiên, Lục Hi Hòa không nhận ra sự thay đổi của anh, mà là vẻ mặt khẩn trương nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý đến bọn họ, cô lúc này mới thở phào nhè nhõm. Cô ngẩng đầu bất mãn nhìn Kỷ Diễn: " Anh muốn hại chết tôi sao?"
Vừa dứt lời, cô nhận thấy động tác của hai người lúc này có bao nhiêu là ái muội. Cô một tay đặt lên vai anh, một tay che môi anh. Tuy là Lục Hi Hòa ở trong giới đầy người hỗn loạn những vẫn không khỏi đỏ mặt.
Dù sao, đây cũng là cuộc sống đời thạt, không giống như diễn xuất. Anh cũng không phải là một diễn viên chuyên nghiệp.
Kỷ Diễn cúi đầu nhìn cô một cái, tầm mắt đảo qua cô, lộ ra bên ngoài làn da tinh tế trắng nõn. Lông mi dài rủ xuống một mí mắt xinh đẹp. Anh duỗi tay ra cầm lấy tay cô đang đặt lên môi anh.
"Còn không buông tay."
Lục Hi Hòa cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng khi Kỷ Diễn đang cầm tay cô, cô đột nhiên suy nghĩ không rõ ràng. Cô gần như theo phản xạ có điều kiện nắm lấy tay Kỷ Diễn, lần này không phải là mu bàn tay mà là bàn tay. Cô thật...thật sự đã nắm bàn tay anh, lòng bàn tay hai người thực sụ tiếp xúc nhau.
Trong giây lát, trong đầu như lóe lên cái gì đó, cô cau mày muốn bắt lấy, nhưng lúc này bàn tay cô đột nhiên tách ra, cô ngơ ngác nhìn bàn tay mình, tiếp đó duỗi tay ra liền muốn nắm tay anh, " Nắm một chút thôi."
Nhưng Kỷ Diễn giơ tay lên cao, Lục Hi Hòa quá khẩn trương, cô dường như rất muốn xác nhận điều gì đó, vì vậy cô cô gắng nhón mũi chân muốn bắt lấy bàn tay Kỷ Diễn, nhưng khoảng cách chiều cao hai người chênh lệch rất lớn. Ngay cả khi cô nhảy lên, cô cũng không thể chạm vào bàn tay của Kỷ Diễn.
Ngược lại là Kỷ Diễn, lúc cô nhảy lên, bộ ngực mềm mại thỉnh thoảng chạm bào bộ ngực cứng rắng của anh. Mùa hè vốn mặc đồ mỏng manh, cô như vậy cọ tới cọ lui, Kỷ Diễn không khỏi đỏ mắt. Hơn nữa anh lại là một người đàn ông bình thường, vì thế Lục Hi Hòa càng ngày càng quá phận, anh nhíu mày nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nói nhỏ, " Đừng làm loạn!"
Động tác của Lục Hi Hòa dừng lại, cô nghe ra lời nói bất mãn của Kỷ Diễn, cũng ngay lúc này cô mới phản ứng lại. Vừa rồi cô hành động có bao nhiêu ái muội, không biết như thế nào, cọ xát vào trước ngực anh khiến ngực cô ẩn ẩn hiện hiện nóng lên, gương mặt trắng nõn trong khẩu trang đỏ lên triệt để.
" Tôi chỉ muốn nắm lại tay anh lần nữa..." Lần đầu tiên khí thế của cô khi nói chuyện yếu ớt như vậy.
Kỷ Diễn thả cổ tay cô ra, sau đó lùi lại hai bước và nhìn cô thật lâu, " Không cho."
Nói xong, anh nhặt những quả cam vừa chọn cho vào trong túi xách đi, Lục Hi Hòa tự nhiên chạy theo sau và giải thích, " Lần này tôi thực sự không ăn đậu hũ của anh. Tôi thật sự có chuyện."
Kỷ Diễn dừng bước liếc nhìn cô một cái, " Nghĩa là, cô thừa nhận lần trước ăn đậu hũ của tôi?"
Lục Hi Hòa, ".............."
Cô dường như vô tình lấy đá tự đập vào chân mình.
" Bây giờ không phải là vấn đề này, mau cho tôi nắm một chút." Cô chủ động đưa tay cho anh.
Kỷ Diễn nhìn vào đôi bàn tay nhỏ bé đưa đến trước mặt anh.
Mỏng manh, mộc mạc, trắng nõn.
"Cầm một chút thôi mà, cầm tay anh một chút cũng không có hại gì." Vừa nói cô vừa lắc lắc bàn tay.
"Này cô bé, sao da mặt lại dày như vậy?"