Edit: Kali
Beta: TH
Trước đó, Kiều Hạ thỉnh thoảng lướt dạo trên mạng, từng đọc qua một bài post rất hấp dẫn.
Tiêu đề của bài post là: "Trong cuộc đời, bạn đã từng trải qua chuyện nào đáng xấu hổ nhất?"
Cô nhớ mình đã đọc qua rất nhiều câu trả lời.
Có một người ghi: Vốn định mỉm cười thật là thục nữ trước mặt nam thần, kết quả lại cười ra tiếng heo cộng thêm combo chảy nước mũi nữa.
Người khác viết: Vừa chúc đối tượng đi xem mắt ngủ ngon, cuối cùng lại gặp nhau ở hẻm núi trong game Liên quân mobile.
Còn có một người ghi: Đang mặc váy ngủ, đi dép lê, để mặt mộc, tóc tai rối tung, thì gặp phải bạn trai cũ dắt bạn gái mới xinh đẹp đi chơi.
Mà bây giờ, Kiều Hạ cảm thấy những câu trả lời kia hoàn toàn không xi nhê gì! Bởi vì lúc này đây, cô đang gặp phải tình huống xấu hổ hơn gấp trăm lần những tình huống kia nữa.
Không có chút đề phòng nào, cũng không có chút báo trước, giáo sư của bạn trai cứ thế xuất hiện trước mặt cô, tịch thu quyển vở viết H mà cô ngồi viết hơn nửa tiếng.
Nhưng đó cũng không phải chuyện kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là, giáo sư nói sẽ đọc lên cho cả lớp nghe?
Đọc cái gì chứ, ở giảng đường hơn một trăm người này, đọc các loại play và tư thế trên giường mà cô viết sao!
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Kiều Hạ không có chút nào đường sống.
Trong chớp mắt, trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ: Nếu ném gương mặt này đi, cô có thể đi đến phòng giáo vụ xin tiến hành thủ tục chuyển trường luôn được không?!
Cầm tập vở của cô là một cô giáo đeo kính, họ Trần, tám tuổi rồi.
Cô Trần ho khan một tiếng, nâng gọng kính, đây là tư thế chuẩn bị bắt đầu đọc.
Tay Kiều Hạ nắm chặt lấy cây bút bi, tay bắt đầu không nhịn được run rẩy, ngoài mặt rất bối rối, trong lòng... Càng cực kỳ hoảng sợ.
Giống như có một ngàn con cừu nhỏ chạy trong lòng cô: Hu hu mình viết truyện XXX không những bị cô giáo nhìn thấy, còn muốn đọc trước lớp nữa.
Cố Duyên Xuyên cảm giác được người bên cạnh đang khẩn trương và bứt rứt, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Suốt nửa tiếng này mỗi lần anh quay qua nhìn cô ở bên này, đều nhìn thấy cô im lặng vùi đầu viết gì đó, giống như là đang ghi chép và suy nghĩ câu hỏi của cô giáo vậy.
Anh cầm bàn tay nhỏ đang run nhè nhẹ của cô, nhỏ giọng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Thấy trong người không khoẻ không hả?"
Kiều Hạ không biết giải thích với anh thế nào, "Không, không phải không thoải mái, mà là, mà là..."
Còn chưa nói xong, đầu óc rất nhanh nhạy thay đổi, quyết định không thể do dự được nữa!
Nếu còn tiếp tục do dự nữa, tất cả sinh viên trong lớp đều có thể nghe được truyện "giới hạn độ tuổi" mà cô viết thì cô quả thực không còn mặt mũi sống nữa. Có thể đập đầu vào tường để tự sát luôn á!
Vậy nên trước khi cô giáo mở miệng, Kiều Hạ đột nhiên giơ tay lên, "Cô ạ, rất xin lỗi cô, hôm nay lên lớp em không chú ý lắng nghe, cô giảng bài em không nghe hiểu bao nhiêu ạ."
"Trên vở đều là em viết bậy, một chút nội dung cũng không có, cô đọc lên chỉ càng làm trì hoãn thời gian của mọi người mà thôi. Nhưng mà -"
Cô vừa chuyển lời, nhấn mạnh, "Vừa rồi em đã thảo luận qua với bạn học bên cạnh này, những gì cậu ấy nói được vô cùng có ý tưởng, vô cùng hợp lý. Em hoàn toàn bị sự thông minh của cậu ấy thuyết phục. Cô giáo, không bằng cô để cậu ấy trả lời câu hỏi này đi ạ."
Cố Duyên Xuyên ngồi bên cạnh, bỗng nhiên bị bạn gái nhỏ bẫy một cái: "..."
Dáng vẻ của Kiều Hạ rất ngoan, khuôn mặt sinh ra đã vô hại. Đôi mắt giống như nai con đầy vẻ cầu khẩn, nhìn qua trông nhỏ yếu, bất lực và rất đáng thương.
Bất kể người nào nhìn thấy đều sẽ nảy sinh lòng thông cảm.
Tuy Cô Trần bình thường rất nghiêm khắc, nhưng lúc này lòng cũng mềm nhũn ra, ném cuốn vở lại trên bàn Kiều Hạ, bỏ qua cho cô một lần, "Lần sau chú ý hơn, lên lớp phải nghe giảng, không được mất tập trung."
"Dạ, em biết rồi ạ." Kiều Hạ nhẹ nhàng thở phào ra, lập tức gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Biết sai mà sửa, chứng tỏ còn có thể cứu được. Cô Trần có chút vui mừng, sau đó gõ bàn của Cố Duyên Xuyên, "Nếu bạn cùng bàn đánh giá em cao như vậy, vậy em trả lời câu hỏi này đi."
Kiều Hạ cũng dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh, nắm tay, nhỏ giọng cổ vũ: "Cố lên nha! Cứ nói đi, em tin tưởng anh"
"..."
Từ khi lên cấp đến giờ, Cố Duyên Xuyên đã không hề phát biểu trên lớp lần nào nữa, nhưng lần này anh vẫn lựa chọn đứng lên.
Bạn gái của mình, ngoại trừ cưng chiều hết mực, còn có thể làm gì khác?
-
Sau khi tan học quay về phòng ngủ, Tương Điềm đang tập thể dục giảm cân, thấy cô bước vào thì cười trêu ghẹo nói: "Hạ Hạ, tối nay đi học với bạn trai có phải có cảm giác siêu ngọt ngào không?
Bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra nửa tiếng trước, Kiều Hạ cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi lắc đầu, "Không có cảm giác ngọt ngào gì cả, quá đáng sợ mới đúng."
Chỉ xém chút nữa thôi, tim của cô cũng bị dọa đến nỗi bay ra ngoài.
Tương Điềm nghe không hiểu gì cả.
Kiều Hạ lục tung, tìm hết những bản thảo truyện đen cô từng viết, tiêu hủy chứng cứ, xé nát toàn bộ rồi ném vào thùng rác.
Nhất thời viết bậy cho sướng, sau này phải đem đi hoả tang. Bài học kinh nghiệm hôm nay của cô thật sự quá thê thảm mà!
Lúc này Kiều Hạ quyết định, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ nạp tiền vào tài khoản POPO và Hải đường (Begonia) nữa, không bao giờ xem truyện + và viết truyện + nữa!
[] POPO và Begonia là hai trang web chuyên truyện "người nhớn" ở bên Trung.
-
Khai giảng chưa đầy một tháng lại được nghỉ, trung thu và quốc khánh nối tiếp nhau, cộng lại có mười ngày, tương đương với một phần ba kỳ nghỉ đông.
Kiều Hạ đương nhiên sẽ về nhà Cố Duyên Xuyên ở.
Hai người đi dạo siêu thị lớn mua sắm, mua rất nhiều đồ.
Sau khi về, anh làm bít tết và nấu mì Ý ở phòng bếp. Cô ở một bên giúp đỡ, sau đó đốt nến lên, ăn một bữa tốt hoàn mỹ dưới ánh nến.
Buổi tối, Kiều Hạ mở máy tính ra, vừa tra tài liệu vừa viết chương trình học luận văn, viết đến nửa, máy tính đột nhiên ngừng hoạt động, cho dù ấn phím nào cũng không chạy được.
Cô gần như không biết gì về máy tính cả, tắt máy rồi khởi động lại vài lần, đều không có hiệu quả, cô không biết phải làm gì cả.
Nếu trước kia gặp phải loại chuyện này, cô chắc chắn lập tức tìm đến những nơi sửa máy tính gần đây để sửa, sau đó phải tới lấy, nhưng bây giờ...
Cô ôm laptop, đi đến chỗ Cố Duyên Xuyên, trông mong hỏi, "Máy tính của em hỏng rồi, anh có thể sửa giúp em không?"
Cố Duyên Xuyên dừng chuyện đang làm lại, lập tức xem cho cô.
Tay anh thao tác thật nhanh trên bàn phím, khẳng định nói: "Hệ thống xảy ra chút trục trặc, muốn sửa xong có thể cần hơn hai mươi phút nữa. Cục cưng đi trước tắm trước đi, em tắm xong chắc là xong."
"Được ạ, làm phiền anh." Kiều Hạ rất yên tâm giao máy tính cho anh.
Có một người bạn trai có kỹ thuật quả thực quá hạnh phúc!
Gội đầu và tắm rửa gần nửa tiếng, Kiều Hạ sấy khô tóc trong phòng tắm mới ra ngoài.
Cô mặc váy ngủ đi đến phòng sách, nhìn thấy Cố Duyên Xuyên vẫn ngồi ở máy tính, ngón tay không ngừng rê chuột.
"Sửa xong rồi sao?" Cô hỏi.
Cố Duyên Xuyên cười "ừm" một tiếng, ánh mắt từ màn hình chuyển qua nhìn cô.
Kiều Hạ rất vui vẻ, "Cám ơn anh nhiều, em lấy về tiếp tục viết tiểu luận đây."
Cô vươn tay muốn lấy máy tính đi, Cố Duyên Xuyên lại giữ tay cô lại, ánh mắt đầy vẻ áy náy, "Cục cưng, rất xin lỗi."
Kiều Hạ trừng mắt nhìn, không hiểu gì cả, "Đã xảy ra chuyện gì, làm sao đột nhiên anh lại xin lỗi em?"
Cố Duyên Xuyên - ôm xốc cô lên, đặt trên bàn, khẽ cắn lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp mê người, "Đến bây giờ anh mới biết, cục cưng muốn anh như vậy."
"Là lỗi của anh, luôn không để ý đến nhu cầu sinh lý của cục cưng." Giọng anh đầy kiềm nén, khẽ cười.
Kiều Hạ bị anh nói đến nỗi đỏ mặt, "Anh đang nói lung tung gì vậy?"
Cái gì mà nhu cầu sinh lý chứ, không phải là một cách nói khác là cô chưa được thỏa mãn dục vọng hay sao.
Nhưng cô làm gì có!
Cố Duyên Xuyên trầm thấp cười ra tiếng: "Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên [], đây là có viết. Mỗi người đều có dục vọng, cục cưng không cần ngại ngùng chuyện này."
[] Trong "Lễ Ký - Lễ Vận" của Khổng Tử có viết: "Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên", đại ý là việc ăn uống và quan hệ nam nữ là những ham muốn lớn của con người.
Dừng một chút, anh bình luận, "Em viết những chuyện này, anh xem qua đều rất tốt, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tiễn, vẫn có nhiều chênh lệch so với thực tế."
"A hả?" Kiều Hạ ngu ngơ vài giây, đột nhiên phản ứng kịp, quay đầu nhìn lại máy tính của mình.
Nhìn file đang mở trên màn hình thì cả người cô hoàn toàn ngây ngẩn.
Phía trên màn hình không phải là những truyện XXX mà thuở đầu cô viết sao?
Bản giấy mất rồi, vậy mà lại quên xóa bản word, bây giờ toàn bộ lại còn bị anh đọc được!
Hu hu não cô là não con cá vàng gì đây, bây giờ đi mua mấy hộp não làm bằng bạch kim và sáu quả óc chó bồi bổ đầu óc còn kịp không.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Lão sói xám Xuyên Xuyên: Cừu nhỏ nuôi đã lớn rồi, có thể ăn rồi, hắc hắc.
Nghe đâu chương sau làm thịt