Cô Ấy Rất Đáng Yêu

chương 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Kali

Beta: TH

Sáng hôm sau, Kiều Hạ bị đau đến mức choàng tỉnh.

Bụng truyền đến từng cơn khó chịu, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm thì cô gần như có thể kết luận rằng mình đã tới tháng.

Bình thường cuối tháng cô mới tới ngày, bây giờ chỉ mới giữa tháng thôi mà. Suy nghĩ một lát, Kiều Hạ đoán có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc kia, nên mới đến sớm như vậy.

Nhưng mà cô không chuẩn bị gì cả, không cần nghĩ cũng biết nhất định đã vấy đầy ra ga giường rồi.

Kiều Hạ cảm thấy xấu hổ và vô cùng ngượng ngùng.

Lần đầu tiên ở nhà người ta đã làm bẩn giường rồi! Lát nữa không biết phải mở miệng thế nào đây, thật lúng túng quá mà.

Cô muốn thoát ra khỏi lòng anh, sau đó muốn lén lút thu dọn tàn cuộc. Nhưng mới động đậy một chút, Cố Duyên Xuyên đã mở mắt ra.

Nắng sớm ban mai nhàn nhạt ngoài ô cửa sổ chiếu xuống, anh nhíu mày, kinh ngạc: "Hôm nay sao cục cưng dậy sớm vậy?"

Kiều Hạ da mặt mỏng, dễ đỏ, lông mi dài run rẩy mấy cái, thỏ thẻ nhìn anh: "Em, em làm bẩn ga giường của của anh rồi."

Trong mắt Cố Duyên Xuyên hiện ra vẻ nghi ngờ, nhất thời chưa hiểu ra.

Kiều Hạ tiếp tục, nhỏ giọng giải thích, "Em tới tháng rồi, nhưng trước đó em không ngờ. Sau đó thì, cứ như vậy, xin lỗi anh..."

Cô cúi đầu, vẻ mặt có chút ảo não, mặt đỏ hồng, như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.

Sau khi Cố Duyên Xuyên hiểu ra, anh bật cười nhẹ, nhéo khuôn mặt vừa mềm vừa nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: "Chuyện này có gì to tát chứ, không cần nói xin lỗi."

"Cục cưng bây giờ có bị đau bụng không?" Anh lo lắng hỏi.

Tuy anh không quá hiểu rõ chuyện này của con gái, nhưng trước kia hồi cấp cũng từng tận mắt thấy trong lớp có một bạn nữ bởi vì tới tháng mà mặt trắng bệch.

Bạn nữ chảy mồ hôi nhiều đến ướt sũng cả quần áo mà vẫn kiên trì lên lớp. Cuối cùng đau đến hôn mê bất tỉnh, rồi được đưa đến phòng y tế của trường.

Kiều Hạ khẽ lắc đầu, "Không sao đâu, anh đừng lo."

Đau chắc chắn có nhưng ở mức có thể chịu được, hơn nữa nhiều năm như vậy, đã sớm quen rồi.

"Vậy em đi tắm trước đây." Cô nhìn thấy một dấu vết màu đỏ bắt mắt trên giường, lấy chăn che lại, xấu hổ nói: "Anh ăn sáng trước đi."

Cầm theo quần áo để thay, Kiều Hạ đi đến phòng tắm. Tắm qua một lần rồi bỏ váy ngủ và đồ lót ô uế vào chậu, chuẩn bị dùng nước lạnh ngâm một lát, đợi chút nữa sẽ lấy ga giường ra giặt chung.

Sau khi giặt xong, ra ngoài cô mới phát hiện đã thay ga giường mới, nhiệt độ điều hòa trong phòng hình như cũng cao lên nhiều.

Cố Duyên Xuyên cầm cốc nước ấm pha với nước đường đỏ, đỡ cô đến bên giường, còn đặt một tấm chăn mỏng lên bụng cô.

Sau đó, anh mới đưa ly thủy tinh trong tay qua, "Cục cưng, uống cái này."

Cục đường màu nâu tan ra, hơi nước bốc lên, Kiều Hạ uống một ngụm, ấm áp, rất ngọt.

Cô cười hỏi, "Anh cũng biết con gái đến ngày phải uống đường đỏ nữa à?"

Cố Duyên Xuyên cho tay vào trong tấm chăn nhỏ, chầm chậm nhẹ nhàng xoa bụng cho cô: "Ừm, vừa tra qua trên mạng một chút."

"Anh nấu cháo rồi, khoảng hơn hai mươi phút nữa mới chín. Nếu cục cưng đói bụng, anh lấy bánh mì cho em lót dạ trước." Anh tính toán rất chu đáo.

"Em vẫn chưa đói." Kiều Hạ lắc đầu nói.

Được anh xoa bụng như vậy, cảm giác đau đớn thật sự đã đỡ hơn nhiều.

Cố Duyên Xuyên vừa cúi đầu

đã thấy bộ dáng ngây thơ, môi mắt cong cong của cô: "Sao thế?"

Hai má Kiều Hạ hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười rất thỏa mãn, "Anh tốt với em như vậy, làm em cảm thấy mình quá hạnh phúc."

"Đều là những việc anh phải làm." Cố Duyên Xuyên bật cười, vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa.

Phòng bếp vang lên một tiếng "đinh", là cháo đã nấu xong. Kiều Hạ muốn đứng lên để đi ra ngoài ăn sáng với anh, anh lại nói: "Cục cưng nằm nghỉ, để anh đi lấy cháo qua."

Chưa đầy mấy phút, Cố Duyên Xuyên bưng một bát cháo hoa lên. Biết cô thích ăn ngọt nên trên mặt còn rắc thêm đường trắng.

Anh múc từng thìa một, thổi đến khi hết nóng mới đưa đến miệng cô.

Kiều Hạ tỏ kháng nghị, thật ra nguyên nhân chủ yếu là không muốn để anh đói bụng, "Em cũng không phải bị bệnh, tự ăn cũng được, anh không cần phải đút em ăn, anh nhanh đi múc một bát mà ăn."

Giọng của Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng nhưng lại mang chút kiên quyết, "Lúc tới tháng cơ thể con gái không thoải mái giống như bị bênh vậy, cần phải chú ý chăm sóc kỹ càng."

Nói xong, anh lại múc một muỗng, chậm rãi thổi.

Kiều Hạ chỉ có thể để anh tiếp tục đút ăn. Cô cảm thấy nhiều lúc, dường như anh gọi như vậy là thật sự cưng nhiều cô như "cục cưng" vậy.

Chờ ăn xong một bát, Cố Duyên Xuyên lấy ipad đưa cho cô: "Cục cưng chơi cái này đi."

"Ừm." Kiều Hạ gật đầu, giọng hết sức ngọt, thúc giục anh, "Anh nhanh đi ăn sáng đi."

Chờ sau khi anh đi, cô mở phim Mỹ trên ipad xem.

Hai mươi phút, cô mới xem xong một tập mới nhất. Nhìn quanh quất mà không thấy Cố Duyên Xuyên, chỉ nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước "rào rào". Hẳn là đang giặt quần áo.

Kiều Hạ đi dép lê vào tìm anh.

Sau khi hai người ở chung cứ hút nhau như hai đầu cực của nam châm, làm cô không tự chủ được mà muốn dính mãi vào anh.

Sau khi đi vào, Kiều Hạ phát hiện thứ anh đang giặt không phải là quần áo của anh, mà là quần áo cô mới thay. Váy ngủ dính máu, còn có... quần nhỏ nữa.

Mặt cô ngay lập tức đỏ như trái cà, "Mấy thứ này lát nữa em giặt là được rồi."

Cô muốn lấy lại mấy thứ này từ tay anh nhưng lại bị Cố Duyên Xuyên ngăn lại, giọng của anh trầm thấp và dịu dàng, "Cục cưng, đừng nghịch."

Kiều Hạ:... Cô đâu có nghịch!

Quần nhỏ của cô đang bị anh cầm trên tay, mặt cô vừa đỏ vừa nóng rẫy: "Sao anh đột nhiên lại nhớ tới việc giặt mấy thứ này chứ?"

Vòi nước vẫn chưa đóng, Cố Duyên Xuyên tiếp tục giặt, vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện khó khăn gì.

Anh cầm một cục xà phòng, chà xát, trả lời: "Giờ cục cưng không thể đụng vào nước lạnh, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể."

Nhìn động tác của anh, Kiều Hạ xấu hổ đến chết. Đồng thời trong lòng còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, làm sao anh có thể bình tĩnh mà giặt mấy thứ đó của cô như vậy chứ.

"Trước đây mỗi lần tới tháng, em đều tự giặt, không sao đâu, em không yếu ớt như vậy." Cô thuyết phục anh.

Cố Duyên Xuyên nghe vậy lại nói: "Cục cưng của anh, đương nhiên anh phải nuôi trong lồng kính rồi. Lần sau không được như vậy nữa, em phải biết chăm sóc bản thân."

"Nhưng, nhưng mà..." Kiều Hạ khẽ cắn môi dưới, đỏ mặt, giọng nói cũng rất nhẹ: "Mấy thứ này rất ô uế."

Cố Duyên Xuyên cười cười, giặt xong rồi thì vắt khô, "Cục cưng, không bẩn chút nào."

Thấy cô vẫn còn thẹn thùng, anh cong môi, rất nghiêm túc nói: "Cục cưng, giữa chúng ta đã là quan hệ rất thân mật rồi, em không cần phải ngượng ngùng mấy cái này. Huống chi đêm qua..."

Dừng một chút, ý cười càng sâu, "Ngay cả "bánh ngọt" của em anh cũng ăn rồi."

Nghe anh nhắc lại như vậy, một màn tối qua lại hiện lên trong đầu, Kiều Hạ không cảm thấy tốt hơn, ngược lại... Mặt càng nóng hơn.

Chỗ đó của cô... Làm sao mà lại biết thành bánh ngọt rồi.

"Cục cưng, tối nay cho anh ăn thêm một lần nữa có được hay không?" Con ngươi đen thẫm của anh ngập ý cười, chẳng chút đứng đắn nào.

Mặt Kiều Hạ đỏ bừng, xoay người rời đi.

Hừ, còn muốn ăn đến nghiện hay sao? Đồ xấu xa, sau này không cho anh ăn nữa.

-

TH: Bạn editor edit "đại phôi đản" (trong chương vừa rồi là "đồ xấu xa") = thứ mất nết mà t cười đau cả bụng =))))

Truyện Chữ Hay