Editor: Liz
Beta: TH
Dù Tống Nghị dù không thông minh thì vẫn hiểu lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua suy nghĩ là một chuyện, có tin hay không lại là một chuyện khác.
Anh Xuyên chính là thanh tâm quả dục đến nỗi những tấm hình của phim hành động "yêu" nhau mà họ trân trọng cũng không thèm nhìn, hại bọn họ nghĩ lầm bản thân ở chung với một tên gay.
Lúc ấy, cậu, Trương Dương, Triệu Lập ba người còn đang bí mật lặng lẽ thảo luận: Anh Xuyên có phải gay không? Trong lúc sống chung với nhau sẽ không coi trọng một trong ba người bọn họ chứ?
Ba nam thẳng thảo luận một lúc lại cho ra một cái kết quả chẳng có chút lập trường: Nếu mà đúng theo lời anh Xuyên nói... Bọn họ cũng có thể suy nghĩ lại.
Dù sao anh Xuyên đẹp trai lại có tiền, đánh game lại càng tốt, vừa có thể dẫn bọn họ ăn gà lại có thể giúp đỡ lên vương giả!
() Từ chỉ lever cao trong game.
"Ách! Chuyện đó... Anh Xuyên, anh đang ghét bỏ em quấy rầy anh và tiểu tiên nữ ăn cơm trưa sao?" Tống Nghị hỏi.
Cố Duyên Xuyên không nói gì, chỉ ngước mắt cho cậu một ánh mắt tự hiểu.
Được rồi, Tống Nghị xem như hiểu rõ.
Cứ nghĩ xuất phát từ tình anh em, bạn cùng phòng, anh Xuyên đau lòng thấy cậu ta đã hai tuần ăn toàn rau củ quả nên cho tiền ra ngoài ăn cơm. Hoặc là anh muốn gắn kết thêm tình hữu nghị với cậu ta.
Bây giờ nhìn lại, đúng là trọng sắc khinh bạn! Biết được chân tướng, nước mắt Tống Nghị rơi như mưa.
"Em đi đây, chúc hai người ăn ngon miệng." Tống Nghị xoay người rời đi, bóng lưng hiện ra vẻ cô đơn.
Hừ! Cái gì mà anh em nghĩa nặng tình sâu, cái gì mà bạn bè suốt đời đi cùng nhau, trước mặt tiểu tiên nữ không đáng để nhắc tới!
Kiều Hạ mang theo ba ly nước bắp trở lại chỗ ngồi, thấy Tống Nghị không có ở đây liền hỏi: "Bạn cùng phòng của cậu đâu rồi, không phải đi ăn cơm sao?"
Cố Duyên Xuyên không hề biến sắc, trợn mắt nối dối: "Cậu ta đột nhiên có việc chưa làm xong nên mang cơm trở lại phòng rồi."
Kiều Hạ cũng không hoài nghi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lấy ra một ly nước bắp để trước mặt cậu: "Vậy chúng ta bắt đầu ăn đi, cái này uống chung ăn với xương sườn ăn rất ngon."
Cố Duyên Xuyên cầm lấy chiếc đũa nhưng không ăn mà lại chăm chú nhìn Kiều Hạ ăn cơm.
Chỉ thấy cô gắp lên một miếng xương sườn, cắn một ngụm, quai hàm nho nhỏ chậm chạp chuyển động. Trong mắt hàm chứa đầy ý cười một bộ dáng vui vẻ và thỏa mãn.
Đột nhiên anh hiểu ra vì sao lại có nhiều người thích nuôi nấng động vật nhỏ như mèo vậy.
Dễ thương, ngay cả ăn cũng đáng yêu.
Càng nhìn càng cảm giác thèm ăn, Cố Duyên Xuyên cũng bắt đầu ăn.
Ừm, thức ăn trường học có vẻ không có khó ăn như vậy.
Từ nhỏ Kiều Hạ ăn cơm đều thích nhai kỹ nuốt chậm nhưng lần này sợ Cố Duyên Xuyên ăn xong còn phải đợi mình nên cố ý ăn nhanh hơn chút.
Cố Duyên Xuyên thông minh như vậy, dĩ nhiên nhìn thấu ý đồ của cô nên khẽ nhướn mày, gọi: "Kiều Hạ."
Kiều Hạ khẽ "ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Cố Duyên Xuyên nói: "Tớ ăn cơm có hơi chậm, cho nên cậu có thể ăn chậm một chút được không?"
"A?" Kiều Hạ có chút kinh ngạc, cô nghĩ rằng tốc độ ăn cơm của con trai sẽ rất nhanh, vài phút đã có thể ăn xong một bát cơm lớn.
Thế nhưng khi nghe điều này cô vẫn rất vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Tốt quá, thật ra tớ ăn cơm cũng rất chậm, sợ cậu chờ không được nên mới ăn nhanh lên một chút."
"Tớ không vội! Chúng ta cùng nhau ăn." Anh nhìn cô nói.
"Ừ!" Cô vui vẻ gật đầu.
Cố Duyên Xuyên nhìn cô gái ngồi cùng bàn vừa ăn vừa thỏa mãn, thừa dịp cô cúi đầu, khóe môi không tự chủ cong lên.
Bữa cơm này so với lúc bình thường Kiều Hạ ăn một mình cũng không khác nhau lắm, vừa đúng nửa giờ.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chờ bọn họ ăn xong thì phòng ăn chỉ còn lại lác đác vài người.
-
Từ phòng ăn trở về phòng ở ký túc xá, hai người cùng chung một đoạn đường.
Chim hót líu lo, những tia nắng ấm áp xuyên đến từng kẽ lá, không khí trong lành thoang thoảng mùi hương hoa.
Kiều Hạ đi dưới bóng cây, bước chân nhẹ nhàng thoải mái.
"Một năm có bốn mùa, tớ thích nhất là mùa xuân."
Trên mặt cô xuất hiện nụ cười tươi, khẽ nói.
Cố Duyên Xuyên nghiêng đầu nhìn cô.
Thiếu nữ trước mắt hàng mi cong dài, đôi môi không tô son mà đỏ, làn da trắng nõn cùng với ánh mắt trời chiếu rọi tạo thành một lớp ánh sáng, khiến cô càng thêm hồn nhiên tươi đẹp.
Kiều Hạ không nhận ra ánh mắt của người bên cạnh, nói tiếp nguyên nhân: "Tớ cực kì sợ lạnh, vừa đến mùa đông đã muốn mặc thật nhiều đồ, bọc kín bản thân giống hệt con gấu, cực kì khó nhìn. Phải chờ mùa xuân đến mình mới có thể mang những thứ như váy, vậy mới trông tạm được."
Nói xong lời cuối cùng, âm điệu không khỏi nâng cao lên lộ ra sự hân hoan cùng mong đợi của cô.
Cố Duyên Xuyên nghe cô nói xong, chỉnh lại lỗi sai trong câu nói của cô: "Không khó nhìn, cũng không giống gấu."
Kiều Hạ sửng sốt, lại nghe thấy anh nghiêm túc nói: "Là một tiểu tiên nữ xinh đẹp bất kể lúc nào."
Ơ! Sao anh lại giống bạn cùng phòng, đều dùng từ này để trêu chọc cô vậy.
Vừa muốn nói gì đó, đã nghe thấy một nam sinh hô to: "Mau tránh đường, phanh xe bị hư!!"
Kiều Hạ ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một chiếc xe đạp rất nhanh sẽ đụng vào cô.
Đây lại là một con dốc đứng, càng hướng xuống xe đạp chạy càng nhanh.
Kiều Hạ giật mình, chưa kịp phản ứng đã có một đôi tay hữu lực kéo cô lại một giây sau, cô đã bị người bên cạnh kéo vào lòng.
Cố Duyên Xuyên một tay giữ lấy đầu cô, một tay ôm hông cô, chỉ cần dùng sức một chút thì mặt Kiều Hạ sẽ đụng vào lồng ngực anh.
Cái ôm của anh vô cùng ấm áp, lại có cảm giác an toàn.
Bị anh ôm, những bối rối khẩn trương sợ hãi trong cô liền nháy mắt tan biến. Không biết ôm bao lâu, bên tai cô rất yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng tim đập có quy luật của anh.
Nam sinh khó khăn lắm mới lái xe đạp đến khu đất bằng rồi dừng lại, vội vàng bỏ chiếc xe chạy đến chỗ hai người xin lỗi.
"Thật ngại quá, chiếc xe này lâu rồi chưa đạp. Hôm nay đạp ra ngoài một lát không ngờ phanh xe lại bị hỏng."
Một tiếng này kéo suy nghĩ Kiều Hạ trở lại. Ý thức được bản thân đang được Cố Duyên Xuyên ôm lấy liền vội vàng thoát khỏi lòng anh, mặt cô đỏ như quả gấc.
Cố Duyên Xuyên sắc mặt âm trầm nhìn người vừa gây họa.
Mới vừa rồi nếu không phải anh phản ứng nhanh, cô nhỏ như vậy nếu bị đụng trúng làm sao chịu nổi.
Vừa nghĩ tới cô bị đập đầu rách da chảy máu, đau đến khóc lên, trong lòng anh liền nổi cơn thịnh nộ không làm sao nguôi được.
Bị Cố Duyên Xuyên dùng ánh mắt lạnh như băng phóng tới, nam sinh cảm nhận được mười phần áp lực, sợ hãi khiến chân phát run.
Không phải chỉ là suýt nữa đụng vào người thôi sao, sao tên này lại y như muốn giết mình thế!
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Nam sinh liên tục nói lời xin lỗi, lại chuyển hướng sang Kiều Hạ trong có vẻ dễ nói chuyện: "Bạn học, bạn không sao chứ? Nếu không mình đưa bạn đến phòng y tế khám một chút."
Trừ bị chút kinh sợ, Kiều Hạ cũng không có bị thương gì, thấy bạn học nói xin lỗi cũng rất thành khẩn thì không muốn so đo nhiều thêm.
"Mình không có việc gì, không cần đến phòng y tế, bạn trở về đi. Lần sau lúc đạp xe bạn nên cẩn thận, nhỡ xảy ra chuyện gì, bạn có bị thương thì người đi ngang qua cũng sẽ bị liên lụy."
Cô không quên nhắc nhở bạn nam sinh kia.
"Được! Mình nhớ kĩ rồi!" Nam sinh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, vội đưa ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Cố Duyên Xuyên. Không có cách nào khác, khí thế của đối phương thật sự là quá mạnh mẽ.
Đôi mắt Cố Duyên Xuyên trầm xuống, môi mím thành một đường, rất lâu sau mới mở miệng: "Đi đi."
"Cảm ơn!" Nam sinh như được đại xá, vừa cúi đầu khom lưng vừa lui về phía sau rời đi, cuối cùng vẫn không quên len lén liếc nhìn một cái --
Chỉ thấy vài giây đồng hồ trước vẫn là một chàng trai hung ác nham hiểm thế nhưng khi nhìn về phía cô gái vóc dáng nhỏ bé, trong mắt lại tràn đầy dịu dàng và yêu thương.
Này này này... Anh ta học diễn xuất chuyên nghiệp sao, sắc mặt thay đổi cũng nhanh quá đấy?!!
"Chuyện vừa rồi cảm ơn cậu." Kiều Hạ cảm kích nói, nếu không có anh, cô có thể đã bị thương.
Cố Duyên Xuyên lắc đầu, giọng nói đương nhiên: "Không cần cảm ơn, tớ nên làm vậy."
Kiều Hạ và anh đứng đối diện nhau, độ cao vừa đến lồng ngực khiến cô không thể khống chế bản thân nhớ lại cảm giác mặt đụng phải lồng ngực anh.
Cứng, da thịt cứng rắn có lực, vóc người khẳng định rất tốt, hẳn là có cơ bụng sáu múi.
Không hiểu sao, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh lúc anh cởi quần áo, mặt Kiều Hạ không thể kiềm được đỏ lên, nóng như lửa đốt.
Rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng tim đập càng lúc càng nhanh giống như là có một cái trống đang không ngừng đánh vang.
Đây là lần thứ hai!
Lần trước là mộng xuân, nằm mơ tới cơ thể của anh, nhưng bây giờ cô rõ ràng đang tỉnh táo!
Tại sao có giữa ban ngày ban mặt đối với ân nhân nghĩ bậy bạ thế này!
"Mình trở về ngủ trưa đây, tạm biệt." Kiều Hạ vẫy tay xong vội vàng xoay người rời đi, trong lòng thầm nhủ phải pha ly trà giải nhiệt.
Cố Duyên Xuyên đứng tại chỗ nhìn mặt cô đỏ lên cũng như hình ảnh cô chạy trối chết, đôi môi nhẹ nhàng cong lên.
Bạn nhỏ ngồi cùng bàn quá ngây thơ rồi, da mặt lại mỏng như vậy. Chỉ mới ôm một cái đã đỏ như thế, chờ đến lúc mình chân chính làm gì thì không biết sẽ như thế nào đây.